Đã ba ngày kể từ sau chuyện Khai Phong Vương ngã xuống hồ ở điện Càn Nguyên. Đàn hặc tội tất thảy những ai liên quan tới sự vụ cũng liên tiếp hai ngày không ngơi nghỉ.
Nội quan chèo thuyền kia còn chưa kịp bắt được đã treo cổ tự vẫn, chẳng rõ là sợ tội tự sát hay có ẩn tình gì phía sau. Nếu chỉ là một tai nạn đơn giản có lẽ sẽ chẳng tốn nhiều công sức, đằng này còn liên đới tới hoàng tử. Việc thất trách khiến người người kinh sợ là chuyện nhỏ, mưu hại huyết mạch hoàng gia mới là chuyện lớn. Càng vì là chuyện lớn nên phải điều tra rõ ràng mới có thể định tội. Pháo hoa do đạo sĩ mang về, vậy nên trước mắt tống giam tất thảy. Lịch Vũ - người chịu trách nhiệm canh phòng đêm ấy cũng không thể thoát tội. May mắn thay chỉ tôi bị thương mà Sạ giúp tôi che giấu, phao tin ra bên ngoài rằng là "người theo hầu", Long Đĩnh cũng chẳng thiết tha gì truy cứu. Nếu đổi lại với tư cách "Đô chỉ huy sứ phu nhân" hoặc giả như với gương mặt này, nói Kiều Thanh Đình bị thương thì chỉ e sẽ xảy ra biến cố lớn. Dù chẳng còn được như xưa song họ Kiều vẫn là một trong hai mươi gia tộc lớn nhất, uy danh tại Phong Châu ai ai cũng từng nghe qua. Nếu chẳng lỡ thực sự có người muốn ám hại hoàng tử lẫn Kiều Thanh Đình, chuyện ắt trở thành một trận gió tanh mưa máu trên khắp Đại Cồ Việt.
Tôi đi ra đi vào, lòng nóng như lửa đốt. Dù bị thương nặng nhưng bằng mọi giá tôi xin quay trở về phủ Đô Chỉ Huy Sứ. "Tai nạn" lần này không chỉ động đến cửu trùng(1) mà còn khiến đồng loạt văn võ bá quan, thế gia chứng kiến. Lịch Vũ là Điện tiền Đô chỉ huy sứ, còn là người trực tiếp tham gia Nguyên Tiêu, chạy trời không khỏi nắng. Chưa kể chốn quan trường lắm điều thị phi. Lịch Vũ được lòng quân, lại là cánh tay phải của Long Đĩnh, các thế lực thay nhau lôi kéo. Dẫu vậy, dù hầu cận nhiều năm, tôi chưa từng thấy chàng có ý định về phe ai mà chỉ một lòng tận trung với chúa thượng. Vốn xuất thân là người Tống, từ thời Thái sư Hồng Du đã chịu ơn trên của tiên đế, nay Lịch Vũ tiếp tục thay cha phò tá họ Lê, các gia tộc lớn manh nha có ý đồ không ngay thẳng cũng phải dè chừng chàng. Từ sau khi Thái sư mất, chàng như lục bình không rễ, ai ai cũng chỉ mong hoặc là lôi kéo được Lịch Vũ, hoặc là mau chóng đẩy được chàng xuống.
Tôi đang nằm thiêm thiếp dưới giàn thiên lý thì chợt thấy có người chạm vào vai mình. Tôi hé mắt nhìn, người đàn ông nọ đang khẽ khàng lấy cánh hoa rụng xuống khỏi vai tôi, tựa hồ như chàng đã ngồi chờ sẵn ở đấy rất lâu.
"Đô chỉ huy sứ đã về!"
Thấy tôi tỉnh giấc Lịch Vũ cười mỉm, gật đầu, nét mặt pha chút mệt mỏi.
"Nàng đang bị thương, nghỉ ngơi trong phòng sẽ tốt hơn."
"Đam muốn chờ người ngoài này. Mọi chuyện sao rồi ạ?"
Lịch Vũ chỉ cười hiền, ánh mắt không rời khỏi tôi.
Bị chàng nhìn trân trân hai má tôi nóng ran, cười gượng, đưa tay lên quệt ngang miệng rồi lau mặt qua một lượt, sợ rằng lúc mình ngủ đã làm ra bộ dạng kỳ quặc gì. Lịch Vũ điềm tĩnh giúp tôi gỡ mấy cánh hoa rụng trên tóc, đoạn bảo:
"Ta chỉ hơi bất ngờ, không nghĩ lúc quay trở về thấy nàng đang đợi ở phủ."
Sống mũi hơi cay, tôi kéo ghế gần hơn chút nữa:
"Nhà của Đam ở phủ này, Đam còn có thể đi đâu được?"
Lịch Vũ gật đầu, cười:
"Bảy ngày nữa ta phụng chỉ vào Hoan Châu nhậm chức, nàng cứ ở lại đây, chừng nào khoẻ hẳn hãy quay về Na Sơn."
"Hoan Châu?" - Tôi ngạc nhiên. Chàng đường đường đang là quan tam phẩm giữ chức Điện tiền hầu cận ngay cạnh chúa thượng, nay bỗng dưng dời vào Hoan Châu xa xôi, như vậy chẳng phải... là bị biếm(2) hay sao?
Thấy tôi ngây ngốc ngồi suy nghĩ, Lịch Vũ vuốt tóc tôi, an ủi:
"Ta về Hoan Châu làm Chính Nghị đại phu, chính tứ phẩm, quyền tri Hoan Châu. Sẽ không phải chinh chiến nhiều nữa."
"Không phải chinh chiến nhiều nữa?"
Việc dụng binh là việc chàng giỏi nhất, nay lại biếm chàng về Hoan Châu còn tước hết binh lực, để chàng từ quan võ trở thành một quan văn, lần này vị chúa thượng kia phạt chẳng phải quá nặng rồi hay sao?
Dường như hiểu được lòng tôi, Lịch Vũ cả cười:
"Cũng may chúa thượng thương ta còn hiền thê cần chăm sóc, vốn là chỉ làm quyền Tri Hoan Châu, nay còn được giữ chức Chính Nghị Đại phu, nếu không chỉ e lương ngũ phẩm không nuôi nổi nàng."