Editor: Tinh Di
Hôm sau, Vương Triết đã xuất hiện trong lớp học.
Tô Chỉ San mắt dường như đong đầy nước đến tìm Diệp Thanh Hòa, không chỉ mình cô mà còn là thay cho mẹ Vương cảm ơn Diệp Thanh Hòa.
Nhưng cô không cần lời cảm ơn...........
Vậy cô muốn gì?
Quay đầu lại nhìn Tiêu Y Đình, anh đang sải rộng hai chân đi về phía này, tâm không niệm ôm Diệp Thanh Hòa vào lòng, cọ cọ cằm trên tóc cô: “Em gái giỏi quá!”
Dinenn$%^udan le qu&&8yy dooonn@#$^*&*&^%
Cái ôm như thế, không chỉ Vương Triết và Tô Chỉ San nhìn đã quen mắt, mà tất cả bạn học trong lớp cũng đã tập thành thói quen, em gái bảo bối của Tiêu Y Đình, mọi người đều biết chuyện, ngay cả thầy giáo Trần có gọi hai vị phụ huynh đến cũng không thể tỏ thái độ gì. Có lẽ, hai người thật sự là anh em, cũng có thể khác, không biết chừng?
Vương Triết đi ngay sau Tô Chỉ San ra khỏi phòng học, chầm chậm đi về phía hai người, vẻ mặt ngượng ngùng, sau nghiêm túc lại, Tô Chỉ San đứng bên cạnh hỏi cô: “Chúng ta vẫn tiếp tục là bạn bè chứ?”
Diệp Thanh Hòa không đáp lại, hơi mỉm cười, khóe môi cong nhẹ.
Còn Tiêu Y Đình liền thẳng đánh đánh vào vai mình: “Đương nhiên! Đương nhiên là bạn bè rồi!”
Vương Triết vẫn nhìn Diệp Thanh Hòa: “Có được không? Còn........có thể nể mặt mình chứ?”
Quả thật, cô có thể mỉm cười chính là câu trả lời tốt nhất, cô không phải là người vui vẻ thì nói nhiều, ngày hôm đó chính cô cũng thấy không thể tin nổi, là điên rồi sao?
Tiêu Y Đình vẫn dùng sức ôm bả vai cô, nhìn Vương Triết nói: “Em ấy dám sao? Em ấy dám nói khinh thường mình về nhà sẽ trừng trị!”
Mỗi lần Tiêu Y Đình nói như thế, Tô Chỉ San chỉ biết cười.
Chuông vào lớp vang lên, cả bốn người đều trở về phòng tự học, Tô Chỉ San cảm thán: “Chính Tiêu Y Đình liệu có biết rằng cậu ấy có một người em gái đáng quý như thế nào.............”
Đối với lời nhận xét này, Vương Triết rất tán thành.
Diệp Thanh Hòa quả thực là một cô gái đặc biệt.
“Vương Triết, cậu nói xem, Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa không phải là anh em ruột, lúc họ ôm nhau như thế, liệu có tình cảm gì khác hay không?” Tô Chỉ San vẫn luôn tự hỏi về vấn đề này.
Lúc ban đầu khi Tiêu Y Đình tóa sáng như ánh mặt trời xuất hiện, liền đi thẳng vào mắt cô, rồi trong lòng cô. Vì là một cô gái đặc biệt nhạy cảm, cô thấy tấm lòng không ngoại ý này của Tiêu Y Đình với chỉ mình cô em gái này là chân thật.
Tất cả các dấu hiệu đều cho thấy anh với Diệp Thanh Hòa không hề có ý đồ gì khác. Nếu không phải thế thì Tiêu Y Đình, một người không coi ai ra gì sao lại gần gũi Diệp Thanh Hòa, uống nước của cô, ôm cô một cách quang minh chính đại, không có nửa điểm dấu hiệu của tình yêu? Còn Diệp Thanh Hòa lại càng khó đoán, cô ấy đối với ai cũng ung dung thản nhiên, bao gồm cả anh trai của cô, quả thực không hề giống với bộ dạng thích Tiêu Y Đình...............
Vương Triết lắc đầu: “Quan tâm nhiều như thế làm gì! Đi học!”
Cũng đúng! Quan tâm nhiều như thế làm gì cơ chứ! Bất kể quan hệ Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa như thế nào, hai người bọn vẫn là bạn tốt của cô, thế là đủ rồi! Mà cô, để được ở cùng một chỗ với Vương Triết, cũng sẽ dễ dàng thôi!
Die%^&(ndannnlê q*&%^uy dooo#$%*&(ooon^n
Kì thi đại học đã đến gần, các học sinh cũng lo lắng nên thi vào chuyên ngành gì của trường gì, Tiêu Thành Hưng cũng đề cập đến việc này hàng ngày, rất muốn nghe ý định của bọn trẻ.
Đầu tiên là hỏi Diệp Thanh Hòa.
Thực ra, gọi là hỏi, nhưng là đưa ra gợi ý cho cô: “Thanh Hòa, bác thấy cháu viết chữ và hiểu biết về văn học như thế, cha cháu cũng từng nói qua, hi vọng cháu đi theo con đường ấy.”
Diệp Thanh Hòa dường như có một chút do dự, cuối cùng lại gật đầu: “Dạ, bác Tiêu.”
Tiêu Thành Hưng rất vừa lòng, vẻ mặt từ ái tươi cười: “Thanh Hòa, khí chất của cháu thực sự rất hợp với văn học cổ Trung Hoa, đó cũng là tâm nguyện của cha cháu, có thể giúp ông ý hoàn thành tâm nguyện, trong lòng bác coi như đã được an ủi.”
Diệp Thanh Hòa rũ đôi mắt, không nói gì.
Ngay sau đó, Tiêu Thành Hưng liền hỏi Tiêu Y Đình: “Còn con? Dự định theo nghề gì?”
Tiêu Y Đình không nói gì, dường như đang tự hỏi nên không trả lời.
Diệp Thanh Hòa liếc mắt sang liền thấy vẻ mặt tối thui của đại thiếu gia, hình như đang tức giận?
“Còn chưa nghĩ ra?” Tiêu Thành Hưng nhẫn nại hỏi tiếp.
Vẫn là không lên tiếng.
Tiêu Thành Hưng liền hiểu được con trai mình như thế này chính là đang dỗi, nhưng cũng không biết vì cái gì. Hai năm con trai thay đổi, cách thức nói chuyện giữa ông và con trai cũng hoàn toàn khác đi, không còn nổi trận lôi đình quát mắng anh, theo bậc thang đã đi xuống: “Nếu còn chưa nghĩ ra, thì nên dành thời gian nghĩ lại, con về phòng trước đi.”
Tiêu Y Đình xoay người rời đi, không thèm để ý tiếng gọi của cha.
“Rốt cuộc là nó bị làm sao vậy?” Tiêu Thành Hưng nghi hoặc hỏi Diệp Thanh Hòa, ông càng ngày càng khó hiểu được tâm tư của con trai, có chuyện gì đều phải hỏi cô.
Thế nhưng, bây giờ chính Diệp Thanh Hòa cũng mơ hồ không hiểu............
Cô hướng về phía Tiêu Thành Hưng bất đắc dĩ lắc đầu.
“Thôi quên đi! Con về phòng học bài đi, hai ngày nữa là thi rồi! Tên tiểu tử thúi này!” Tiêu Thành Hưng day day mi tâm, con trai lớn, thật không hết phiền não..........
“Dạ, bác Tiêu ngủ ngon.” Diệp Thanh Hòa trở về phòng.
Dienu^&^%uudanu%&(uulequy^^^^^donuuuu
Lúc này là thời gian chơi trò chơi, cô login.
Vừa đăng nhập, anh liền nhảy vào nói chuyện: “Nhất Nhất, ta đang đợi ngươi..”
Cô gửi lại icon mỉm cười.
“Nhất Nhất, hôm nay là lần cuối ta login.”
Ngưng lại một chút, cô tiếp tục gửi icon mỉm cười.
“Ngươi còn cười? Ngươi không thấy buồn sao?”
Muốn cô nói như thế nào? Cô nhất định không thấy buồn, không phải mỗi ngày cô đều ngay bên cạnh anh sao?
“Nhất Nhất, chúng ta không thể cùng đi đến tận cùng thế giới!!!” Liên tục ba dấu chấm than.
Cô do dự một chút, đánh một hàng chữ: Thiên hạ không có yến tiệc nào không tàn.
“Không cần!!!” Tiếp tục ba dấu chấm than. “Ta không cần tận cùng! Không cần bữa tiệc tàn! Ta chán ghét ly biệt! Ta chỉ là ngay lúc này muốn thi đỗ vào trường đại học thôi, thi đỗ rồi chúng ta cùng chơi một trò chơi khác, được không?”
“Nhất Nhất, ta hi vọng ngươi có thể luôn ở bên cạnh ta, không rời xa ta. Người nhà của ta, bạn bè của ta, em gái của ta.”
Lấy mình làm trung tâm, đúng là tính tình đại thiếu gia.............
Cô ngồi trước máy vi tính thở dài, quay trở lại: Thành chủ, người thật ích kỷ.
“Gì! Ta ích kỷ thì sao chứ? Ngươi sẽ vẫn là người mãi mãi ở trong lòng, cùng một chỗ với ta! Nhất Nhất, chúng ta vẫn tiếp tục cùng nhau chơi, được không?”
Cô không chút do dự, trả lời một chữ: Được.
Anh gửi icon vui vẻ: “Vẫn là ngươi tốt nhất, Nhất Nhất.”
Cô mỉm cười.
“Nhất Nhất, ngươi là con trai hay con gái?”
“,,,,,,,,,,,,” Được rồi, vẫn đang mỉm cười, cuối cùng vẫn là mỉm cười.
Anh cũng cười: “Bướng bỉnh! Được rồi nam hay nữ không quan trọng, chỉ cần chúng ta mãi là bạn tốt!”