Editor: Hạ Y Lan
Phản ứng của Tiêu Y Đình rất kích động, theo bản năng muốn vén chăn lên. Tay đưa ra được một nửa lại rụt trở về, đầu ngón tay run rẩy, ánh mắt sợ hãi nhìn mẹ mình.
“Vãn Ngư, không thể nào, chân của bà vẫn còn đây, ai nói bà không có chân chứ?” Tiêu Thành Hưng đứng ở một bên nói.
Nhưng dường như Khương Vãn Ngư không nghe thấy gì, chỉ lẩm bẩm nói một mình: “Không có…… Chưa được………… Nhà của chúng ta còn thiếu ba của con một sinh mạng…… Mẹ cũng sẽ trả lại cho con…… Sẽ trả lại toàn bộ…… Con đừng hận mẹ được không?…… Con nói với Y Đình…… Con không hận mẹ…… Được không? Cái gì mẹ cũng trả cho con hết…… Đều trả con hết……”
“Đây là……” Diệp Thanh Hòa khó hiểu nhìn Tiêu Thành Hưng.
Mà Tiêu Y Đình cũng vội vàng hỏi Tiêu Thành Hưng: “Rốt cuộc chân của mẹ…..”
Tiêu Thành Hưng lắc đầu: “Không có gì, chân đang bó thạch cao, mẹ con mới tỉnh nên vẫn còn mơ hồ một chút, nói chuyện cũng có chút lộn xộn, chỉ là, lại nhớ Thanh Hòa rất rõ, chỉ sợ là trong lòng bà ấy nhất thời không bỏ xuống được …… Không sao hết, bác sĩ nói não bộ chỉ bị ngoại thương, tịnh dưỡng sẽ tốt thôi……”
Nghe được như thế, Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tiêu Y Đình đi đến mép giường, cúi người nhẹ nhàng giữ tay của Khương Ngư Vãn, nghẹn ngào nói: “Mẹ……”
Khương Ngư Vãn như không nghe thấy, đắm chìm trong thế giới của mình, không ngừng lặp lại những lời nói đó: “Thanh hòa, xin lỗi…… Con nói với Y Đình…… Đừng hận mẹ…… Được không? Mẹ rất yêu thằng bé…… Mẹ thật sự rất yêu nó…… Mẹ sai rồi…… Thực xin lỗi……”
Tiêu Y Đình nghe xong, hốc mắt ửng đỏ, thấp giọng nói: “Mẹ, Y Đình ở đây, mẹ……”
Nhưng Khương Ngư Vãn lại nhắm hai mắt lại, không nhìn anh, nói mê mang: “Thanh Hòa…… Thanh Hòa…… Con đưa Y Đình đến rồi sao? Thanh Hòa……”
Tiêu Y Đình gục đầu xuống, trán đặt trên mu bàn tay của Khương Vãn Ngư, không nói nên lời……
Diệp Thanh Hòa nhẹ nhàng tiếp cận, mềm giọng nói: “Mẹ, anh hai ở đây……”
Khương Ngư Vãn vẫn không mở mắt, tiếng thì thầm cũng biến mất, chìm vào giấc ngủ.
“Ngủ. Để bà ấy nghỉ ngơi đi, từ tối hôm qua ra đến bây giờ, vẫn luôn ầm ĩ như vậy, bây giờ nói ra lời trong lòng với Thanh Hòa rồi, mới thả lỏng ngủ.” Tiêu Thành Hưng ở phía sau nói với hai người.
Đang nói, Tiêu Y Bằng và Vi Vi cũng tới, hỏi thăm tình huống của Khương Vãn Ngư, Tiêu Y Bằng liền nói: “Ba, ba đi về trước đi, con và Vi Vi ở đây là được rồi, chú nhỏ đâu?”
“Thành Trác mới vừa đi, ba kêu thằng bé đi nghỉ ngơi, mấy đứa đều phải đi làm, ba ở đây được rồi.” Tiêu Thành Hưng nói.
Tranh chấp không dừng, kết quả thương lượng cuối cùng, vẫn là Tiêu Thành Hưng trở về, Tiêu Y Đình phụ trách trực vào buổi tối, mà công ty của Tiêu Y Bằng đã sắp xếp ổn thỏa nên sẽ ở lại đến tối.
Nhưng mà lúc đi, Tiêu Y Đình vẫn ở lại, chỉ có Diệp Thanh Hòa và ba về nhà.
Diệp Thanh Hòa tính ở lại với anh, nhưng bệnh viện có quy định, không cho quá nhiều người nhà ở lại bệnh viện, thứ hai, trong nhà cũng cần có người lo liệu, còn phải nấu cơm, vì thế, liền cùng Tiêu Thành Hưng trở về.
Vốn là muốn Tiêu Thành Hưng về nhà sẽ ngủ một giấc thật tốt, nhưng đến trưa, cô vào bệnh viện đưa cơm, ông lại cùng đi, rồi sau đó ở bệnh viện không chịu về, ngược lại còn đuổi hai đứa con trai ra ngoài, theo yêu cầu của y tá, chỉ có ông và Vi Vi ở lại.
Lúc đi, Khương Vãn Ngư vẫn chưa tỉnh.
Mãi đến buổi tối, Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình lần thứ hai vào bệnh viện, Khương Vãn Ngư mới tỉnh.
Tuy rằng vẫn còn suy yếu, nhưng đã tỉnh táo lại.
Gặp Diệp Thanh Hòa khi đã tỉnh táo nên có chút khó xử, ánh mắt cũng có chút dao động.
“Mẹ, chúng con tới rồi?” Tiêu Y Đình nắm tay Diệp Thanh Hòa đi vào, đến trước mặt Khương Vãn Ngư.
Khương Vãn Ngư ngẩng đầu lên, thấy hai người bọn họ, nước mắt không tiếng động mà chảy xuống.
“Mẹ, mẹ đừng kích động, hiện tại còn bị thương, đừng khóc sẽ hại thân.” Tiêu Y Đình cầm giấy khăn, cúi người lau nước mắt cho bà.
Nào biết, nước mắt kia lại càng lau càng nhiều, bà khàn giọng nói nhỏ: “Y Đình, cám ơn con, còn chịu gọi mẹ một tiếng mẹ…… Mẹ cho rằng…… Cho rằng…… Con không cần mẹ nữa……”
Tay Tiêu Y Đình đang lau nước mắt, dừng một chút, nỗi khổ riêng chợt lóe qua mắt, giọng điệu và ánh mắt vẫn ôn nhu: “Mẹ, chuyện của quá khứ chúng ta đừng nhắc nữa, con trai cũng có chỗ không tốt, mẹ hãy lo dưỡng thương thật tốt.”
Chỉ là, lời này cũng không ngưng được nước mắt của bà, ánh mắt bà vượt qua gương mặt đang dùng khăn giấy lau cho bà đến chỗ Diệp Thanh Hòa, cố gắng nở nụ cười: “Thanh Hòa, cám ơn con đã tới thăm mẹ.”
“Mẹ……” Diệp Thanh Hòa khẽ gọi, cũng mỉm cười.
“Thanh Hòa, xin lỗi…… Mẹ……” Tuy giọng Khương Vãn Ngư rất mỏng manh, nhưng tiếng xin lỗi này lại nói rất rõ ràng, người cũng thanh tỉnh hơn lúc sáng, chỉ là nói chuyện còn có chút khó khăn: “Mẹ” sau khi nói lại thở gấp một hồi: “Mẹ…… Kỳ thật đã muốn nói từ lâu….. Nhưng mà…… Mẹ nói không nên lời…… Hiện tại…… Hiện tại……”
Bà khép mắt lại, nước mắt từ lông mi lăn xuống.
“Mẹ, chúng ta không nói chuyện trước kia nữa, anh hai nói, quá khứ đều đã qua, hiện tại điều quan trọng nhất đối với mẹ là dưỡng thương.” Diệp Thanh Hòa nói nhỏ.
Khương Vãn Ngư lại hiện chút chua xót, thở dài: “Được rồi…… Lúc sinh thời mẹ đã nói ra…… Được rồi…… Thanh Hòa, mẹ biết con đã chịu khổ…… Thật sự đã hiểu…… Thực xin lỗi……”
Nói xong, hai mắt từ từ nhắm lại, mệt mỏi, tựa hồ lại muốn đi vào giấc ngủ.
Những người khác liền không quấy rầy bà nữa, để bà lẳng lặng nghỉ ngơi. Mà Tiêu Thành Hưng, lại vào lúc này lắc đầu thở dài, Khương Vãn Ngư cũng chỉ nói trước mặt con trai và con dâu, lâu như vậy, cũng không nói với ông một câu, ông không rõ đây là vì cái gì, cũng đã xin lỗi Thanh Hòa, chẳng lẽ còn giận ông? Bất quá, mặc kệ thế nào, bây giờ bà ấy bị thương, không thể cử động, ông là người rộng lượng, sẽ không vào thời điểm mấu chốt này mà so đo với bà ấy, chăm sóc bà ấy thật tốt mới là việc cấp bách.
——— —————— —————— —————— ———Từ ngày Khương Vãn Ngư bị thương, tinh thần vẫn không tốt lắm.
Lúc con trai và con dâu ở bên cạnh, bà còn vui vẻ mở miệng, nhưng một khi chỉ có Tiêu Thành Hưng ở đây, bà lại luôn trầm mặc, Tiêu Thành Hưng nói chuyện với bà, bà cũng không quá để ý.
Tiêu Thành Hưng chỉ nghĩ bà có ý kiến với ông, một ngày nọ trong lúc tinh thần bà đang tốt mà chỉ có hai người, ông bèn nói với bà: “Vãn Ngư, có phải bà đang trách tôi không? Là bởi vì lúc anh cả xảy ra chuyện tôi không giúp được gì cho anh ấy? Hay là tại vì khi bà đưa ra yêu cầu ly hôn tôi không đón bà về?”
Khương Vãn Ngư nhắm hai mắt lại, bộ dạng không muốn nói chuyện với ông.
“Vãn Ngư, con người của tôi, bà cũng biết……”
“Uống nước.” Khương Vãn Ngư bỗng nhiên nói.
“……” Ông liền rõ, bà không muốn tiếp tục nói nữa, trầm ngâm trong chốc lát, đứng dậy rót nước cho bà.
Nhưng mà, lúc đút cho bà, bà lại lắc đầu, không uống: “Muốn ngủ.”
Ông giật mình, đành phải bỏ ly nước xuống.
Mà lúc này, Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa tới, vừa mới rồi còn nói buồn ngủ giờ lại không buồn ngủ nữa, Tiêu Thành Hưng cảm thấy có chút không thể hiểu được……
Từ khi Khương Vãn Ngư có thể ăn, trong nhà đều chuẩn bị những thức ăn bà có thể ăn được để mang đến, lần này cũng không ngoại lệ.
Khương Vãn Ngư nhìn Diệp Thanh Hòa lấy canh mang đến, chóp mũi ê ẩm, nhịn không được nói: “Thanh Hòa, không cần đưa đồ ăn đến cho mẹ, hai đứa cũng không cần mỗi ngày tới thăm, thật là, quá phiền toái……”
Tiêu Thành Hưng ở một bên nhìn chăm chú vào bà, trong lòng lại hiểu rõ, tuy rằng miệng bà nói như vậy, nhưng kỳ thật là rất hy vọng nhìn thấy bọn nhỏ, cũng chỉ có bọn nhỏ tới, bà mới có vẻ linh hoạt một chút, ông ở đây, có khi sẽ phá hư không khí này……
Vì thế, dứt khoát đi ra ngoài, để hai đứa nhỏ ở bên cạnh bà.
Diệp Thanh Hòa bưng chén canh lại, Khương Vãn Ngư lại lắc đầu: “Để xuống trước đi, mẹ còn chưa muốn uống.”
“Mẹ, mẹ cần bổ sung dinh dưỡng mới mau khỏe mạnh được, canh này thanh đạm dễ tiêu hóa, Thanh Hòa đã tra trên mạng những canh thích hợp cho mẹ uống rồi cùng dì Vân nấu.” Tiêu Y Đình khuyên nhủ.
Khương Vãn Ngư nhìn Diệp Thanh Hòa một cái, hốc mắt phiếm hồng: “Thanh Hòa…… Con…… Haizz……” Bà thở dài: “Con thật sự làm mẹ càng ngày càng……”
“Mẹ……” Diệp Thanh Hòa khẽ mỉm cười: “Từ nhỏ con đã ăn nói vụng về, không biết nói gì cho dễ nghe, chỉ hy vọng mẹ nhanh chóng khỏi bệnh.”
“Đứa nhỏ ngốc…… Cái gì mà được hay không……” Khương Vãn Như bảo cô ngồi xuống.
Diệp Thanh Hòa theo lời ngồi ở mép giường, Khương Vãn Ngư liền lôi kéo tay cô và Tiêu Y Đình, nhất thời nói không ra lời, nước mắt rơi xuống.
“Mẹ, mỗi lần chúng con tới, mẹ đều rơi nước mắt, lần sau chúng con sẽ không dám tới nữa.” Tiêu Y Đình nói.
“Được được được, không khóc nữa……” Khương Vãn Ngư nói: “Mẹ chỉ là quá tiếc nuối…… Chúng ta nên giải hòa sớm một chút…… Lần đó đi Giang Nam, mẹ xin lỗi Thanh Hòa, chúng ta đã có thể gặp nhau được vài lần nữa……”
“Mẹ, lo dưỡng thương, sau này còn rất nhiều thời gian……” Tiêu Y Đình an ủi nói, hơn nữa bưng chén canh lên muốn đút cho bà.
Nhưng Khương Vãn Ngư vẫn không muốn uống, chỉ lôi kéo tay anh, ánh mắt nhìn chăm chú không rời, tuy rằng chảy nước mắt nhưng lại mỉm cười, dường như vĩnh viễn nhìn không đủ.
“Mẹ……”
“Y Đình…… Đừng nói, tạm thời mẹ không muốn uống…… Khi còn nhỏ, mẹ rất thích nhìn con như vậy, đặc biệt là lúc con ngủ say, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con đỏ bừng mẹ đã thỏa mãn như được cả thế giới, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không sợ, nhìn thế nào cũng không đủ…… Bây giờ con trưởng thành, nhưng ở trong lòng mẹ, con vẫn là đứa nhỏ năm đó…… Để mẹ nhìn con thật kỹ……” Khương Vãn Ngư duỗi một bàn tay tới, sửa lại cổ áo cho anh mặc dù cổ áo của anh không loạn.
Khương Vãn Ngư cười thở dài: “Vẫn là thích các con khi còn nhỏ, mỗi buổi sáng mẹ sẽ chỉnh lại khăn quàng đỏ trên cổ áo cho các con, anh cả con còn tốt, tự bản thân có thể chuẩn bị ngay ngắn chỉnh tề, nhưng con thì không được một lần ngay ngắn…… Đúng rồi, còn nhớ lần đầu tiên con đeo khăn quàng đỏ trở về không? Người khác đều vui mừng về nhà, còn con thì vẻ mặt đưa đám, có nhớ vì sao không?”
Tiêu Y Đình cười cười, lắc đầu, những việc này, thật sự anh nhớ không được……
Khương Vãn Ngư lại cười ra tiếng tới: “Bởi vì …… Cô bé ngồi cùng bàn với con không cùng con đeo khăn quàng đỏ!” Khương Vãn Ngư nói, cười ra tiếng.
“Mẹ……” Tiêu Y Đình nhịn không được nói nhỏ.
Khương Vãn Ngư ý thức được cái gì, lập tức giải thích với Diệp Thanh Hòa: “Thanh Hòa, con đừng hiểu lầm, mẹ không có ý gì khác, những điều này chỉ là chuyện vui đùa khi còn nhỏ của Y Đình.”
Diệp Thanh Hòa cười cười: “Con biết.”
Sao cô để ý chứ? Tình sử vinh quang từ khi bắt đầu đi nhà trẻ của anh, cô đã biết rõ ràng……
Sở dĩ Tiêu Y Đình kêu bà dừng lại, không phải muốn ngăn cản bà nói trước mặt Diệp Thanh Hòa về nữ sinh khác, mà là những việc nhỏ hơn hai mươi năm trước vậy mà mẹ lại nhớ rất rõ ràng……
Diệp Thanh Hòa ở một bên lẳng lặng nhìn, nhìn hai mẹ con trò chuyện lại nhớ đến mẹ của mình, khi còn sống mẹ cũng thích cùng ba ở trước mặt cô nói đến những chuyện lý thú thậm chí là chuyện lúng túng khó xử, có lẽ, người mẹ trên khắp thế gian đều như vậy, ít nhất là giống nhau ở tình cảm yêu thương con mình suốt cả cuộc đời, là niềm kiêu hãnh nhất, cho dù đó chỉ là một việc nhỏ nhoi nhưng từ trong miệng mẹ mình nói ra đều trở nên thú vị……
Về sau, băng gạc trên đầu Khương Vãn Ngư được tháo bỏ, bà cầm gương nhìn một hồi lại bỏ xuống, lúc đó Diệp Thanh Hòa cũng ở bệnh viện, bà nói với Diệp Thanh Hòa: “Thật là báo ứng, con có, mẹ cũng như vậy.”
Diệp Thanh Hòa chú ý tới vết sẹo bên phải trán của bà, khâu thành vết sẹo thật dài, dài như vậy, nên để thuận tiện điều trị đã cạo bớt tóc bên phải của bà, da đầu trống trơn lộ ra ngoài làm vết sẹo càng thêm dữ tợn.
Như một con rết bò qua, Diệp Thanh Hòa không khỏi nói: “Mẹ đừng nghĩ như vậy, vết sẹo trên mặt con không liên quan đến mẹ, kỳ thật, rất nhiều chuyện cũng không dính líu gì cả, cho dù là việc ba con qua đời hay là con bị bệnh, bao gồm cả việc mẹ nói con không thể đi được, đều không phải do mẹ tạo thành, mẹ không cần mang gánh nặng tâm lý lớn như vậy. Từng ấy năm tới nay, đã xảy ra rất nhiều chuyện, một việc nối tiếp một việc, từng người đều rời xa dương thế, đối với người còn sống mà nói đều là mỗi lần đả kích, những đau khổ đó chúng ta hãy quên đi……”
Cuộc sống phải nhìn về phía trước. Đây là nguyên tắc nhiều năm nay của cô.
Khương Vãn Ngư than một tiếng, nhẹ nhàng, chậm rãi, dựa đầu vào eo Diệp Thanh Hòa, dấu đi vết sẹo, hai mắt khép lại.
Hai người bọn họ, chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy……
Lúc đầu Diệp Thanh Hòa có chút không quen, nhưng Khương Vãn Ngư dựa vào, thân thể của cô cũng dần dần thả lỏng, nhẹ nhàng ôm vai Khương Vãn Ngư.
Khương Ngư Vãn từ từ nói: “Thanh Hòa, khó trách tất cả mọi người đều thích con như vậy…… Con thật là…… Cô gái có phẩm chất quá tốt……”
“……” Diệp Thanh Hòa không nói gì, cẩn thận dè dặt vì trước giờ chưa từng thân thiết thế này.
Tiêu Y Đình nhìn mẹ và vợ mình, hai người phụ nữ quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh, trong lòng dâng lên một loại xúc động —— lúc này, anh cũng rất muốn, rất muốn dựa vào bụng nhỏ của Diệp Thanh Hòa, sau đó gắt gao ôm chặt……
Cô gái nhỏ gầy nhưng rất kiên cường, rốt cuộc đỡ chống đỡ bao nhiêu gánh nặng? Thân thể nho nhỏ nhưng chứa một nguồn năng lượng rất lớn, có thể chống đỡ bao nhiêu việc mà người khác không làm được?
Một thời gian sau, Khương Vãn Ngư có thể xuất viện.
Thạch cao vẫn chưa tháo nên bà ngồi trên xe lăn.
Mới vừa ngồi lên xe lăn, giữa rất nhiều người tới đón, bà lại kéo Diệp Thanh Hòa lại.
Từ ánh mắt của bà, Diệp Thanh Hòa hiểu bà muốn nói gì, ước chừng là muốn nói, cô đã từng ngồi xe lăn, hiện nay đến phiên bà, tất cả mọi chuyện cô trải qua, bà cũng giống vậy……
Vì thế an ủi nói: “Mẹ, mẹ lại nghĩ nhiều rồi, không phải chúng ta đã nói rồi sao, hãy quên những chuyện đã qua, không còn chia lìa và đau khổ nữa……”
Khương Vãn Ngư lại rưng rưng lắc đầu: “Không, không giống nhau,những đau khổ của con khi đó mẹ đều thấy trong mắt, so với mẹ thì đau hơn nhiều……”
Diệp Thanh Hòa không biết nên khuyên bà thế nào, cuối cùng nói: “Mẹ, kỳ thật, lúc con khó khăn nhất, mẹ đã ở bên cạnh con, không phải sao? May mắn, người bên cạnh con lúc đó là mẹ mà không phải anh hai, thật ra con không muốn anh hai nhìn thấy bộ dáng của con khi đó.”
“Nhưng mà, dự tính ban đầu của mẹ……” Làm sao Khương Vãn Ngư không biết Diệp Thanh Hòa đang an ủi bà chứ? Ngược lại càng làm bà cảm thấy áy náy.
“Mẹ, đều đã qua, được không? Coi như đây là bí mật của hai chúng ta, coi như để bảo vệ anh hai, không cần nhắc lại những chuyện này, nếu như anh ấy biết được quá trình con chữa bệnh, nhất định anh ấy sẽ khổ sở, hai chúng ta đều không muốn anh ấy đau lòng, không phải sao?”
“Đang nói cái gì đấy? Chuẩn bị đi rồi!” Vừa lúc Tiêu Y Đình lại đây đẩy xe lăn.
Lúc này Khương Vãn Ngư mới vội nói: “Không…… Mẹ…… Mẹ nói là…… Vẫn nên đưa mẹ về bên kia, mẹ…… muốn về đó.”
Việc này thật sự nằm ngoài dự kiến của mọi người, bên kia, là chỉ nhà mẹ đẻ?
“Mẹ, như vậy sao được? Một mình mẹ ở bên đó, ai chăm sóc cho mẹ?” Tiêu Y Bằng lập tức phản đối, bên kia một người cũng không có, bảo mẫu cũng đã về quê.
Tiêu Thành Hưng cũng không đồng ý: “Không được, trong nhà đều chuẩn bị cả rồi, đón bà trở về, đừng náo loạn.”
Khương Vãn Ngư lại trầm mặc, không nói lời nào.
Không khí trong phòng bệnh hạ xuống thấp.
Vì thế, mấy vãn bối đi ra ngoài, để không gian lại cho Tiêu Thành Hưng và Khương Vãn Ngư, xem ra, vấn đề trên người bọn họ cần phải giải quyết rõ ràng.
Ước chừng hơn mười phút, Tiêu Thành Hưng ra tới, đẩy xe lăn, vẻ mặt chẳng chút vui mừng, chỉ nói: “Đi thôi, đưa về bên kia.”
Tuy rằng mọi người đều kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, nếu ba mẹ đã đạt thành nhất trí, bọn họ nói cái gì cũng không được, ít nhất là trước mắt không dùng được.
Theo ý nguyện của Khương Vãn Ngư, đưa bà về nhà mẹ đẻ.
Đứng ở trong phòng khách, không ai rời đi.
“Được rồi, mọi người về đi, có hộ lý chăm sóc mẹ là đủ rồi.” Khương Vãn Ngư nói.
Nhưng không ai động bước chân, bộ dáng muốn ở lại cùng bà.
Cuối cùng, Tiêu Thành Hưng nói: “Y Bằng, con nên đi làm thì đi đi, Y Đình và Thanh Hòa, hai đứa về thu dọn một chút đồ lại đây.”
Vừa dứt lời, Khương Vãn Ngư liền nói: “Sao ông muốn thay đổi là thay đổi? Không phải đã nói rồi sao? Ông muốn ép tôi xảy ra chuyện phải không?”
Vì thế Tiêu Thành Hưng đành im lặng, trầm mặc một lúc mới trầm giọng nói: “Đi, về nhà!” Hơn nữa, dẫn đầu bước ra khỏi cửa nhà họ Khương.
Những người còn lại không rõ nội tình, nhìn nhau một lúc, không thể hiểu được đành phải theo Tiêu Thành Hưng ra ngoài, vừa đi vừa không ngừng quay đầu lại, không biết rốt cuộc mẹ có ý gì.
Ra bên ngoài, hai anh em mới hỏi ba của mình, rốt cuộc làm sao vậy.
Vẻ mặt Tiêu Thành Hưng mờ mịt: “Ba cũng không biết sao lại thế này…… Ba vẫn luôn mâu thuẫn, có lẽ là do oán giận ba, đi về trước, mấy đứa đi làm việc của mình đi, những chuyện khác tự ba giải quyết.”
Làm sao ông cũng không hiểu được, vì cái gì mà đến bây giờ bà ấy vẫn khăng khăng muốn ly hôn?
——— —————— —————— —————— ———————
Khương Vãn Ngư bắt đầu sống cuộc sống một mình.
Mấy đứa nhỏ có thời gian lại tới thăm bà, bà vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nên Tiêu Y Đình cũng không có khả năng về Giang Nam, mà mỗi lần bọn họ tới, cảm xúc của Khương Vãn Ngư rất tốt có thể vui vẻ trò chuyện, nhưng nếu Tiêu Thành Hưng đến thì vẫn lạnh nhạt xử lý tình huống.
Ngày nọ, Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa đến thăm bà, bà đã thu dọn đồ xong, không biết muốn đi đâu.
“Mẹ, mẹ đi đâu? Sao không gọi chúng con đưa?” Tiêu Y Đình vội hỏi.
Khương Vãn Ngư có chút bối rối, cười nói: “À, mẹ muốn lên núi ở một thời gian…… Muốn yên tĩnh một chút.”
“Mẹ, không phải con muốn phản đối mẹ lên núi, nhưng phải chờ cho chân của mẹ tốt lên! Mẹ đi lại không tiện, làm sao lên núi ở được?” Tiêu Y Đình nói.
“Có hộ lý mà, đứa nhỏ này khá tốt, đồng ý đi với mẹ……” Khương Vãn Ngư cười nói.
Tiêu Y Đình vẫn cảm giác không ổn “Nhưng mà……”
“Đừng nhưng mà nữa! Mẹ tính gọi xe đến, nếu con đã đến rồi thì đưa mẹ đi.” Khương Vãn Ngư chỉ chỉ hành lý: “Bỏ lên xe đi.”
Diệp Thanh Hòa phát hiện trên bàn trà, laptop còn mở. Bởi vì hành động không tiện, đa số thời gian Khương Vãn Ngư đều lên mạng tiêu khiển.
Tiêu Y Đình đối sự cố chấp của mẹ mình cũng hết cách, đành phải nhấc hành lý, mà Diệp Thanh Hòa, đi lấy máy tính.
Khương Vãn Ngư ở phía sau vội la lên: “Thanh Hòa, lấy máy tính làm gì? Trên núi lại không có mạng!”
“À……” Cô thật là hồ đồ: “Con đi tắt máy.”
“Không cần, để hộ lý làm đi! Hai đứa giúp mẹ chuyển đồ ra ngoài.” Bà vội nói.
Tính cảnh giác của Tiêu Y Đình luôn rất cao, nghe mẹ nói như vậy, không khỏi nhìn mẹ nhiều thêm mấy cái, rồi sau đó, kiên định đến chỗ máy tính, vừa nhìn, trang web đang mở, nói chính là một minh tinh nào đó đi xuất gia……
Anh đóng máy tính, ném hành lý, bước nhanh qua hỏi bà: “Mẹ, không phải mẹ muốn xuất gia chứ? Ngàn vạn lần không được, mẹ bỏ được chúng con sao? Bỏ được Qủa Qủa sao?”
“……” Mặt Khương Vãn Ngư cứng nhắc, cười cười: “Ai nói? Mẹ không tính xuất gia, mẹ chỉ muốn lên núi ở một thời gian, thật sự, con đừng suy nghĩ nhiều……”
Tiêu Y Đình lại không tin lời bà nói, không màng đến bà mãnh liệt phản đối, để Diệp Thanh Hòa lấy toàn bộ hành lý ra, trở về chỗ cũ.
“Mẹ, chân mẹ chưa tốt thì nên ở nhà, chỗ nào cũng đừng đi, còn cô nữa, bây giờ mẹ của tôi là người bệnh, đi lại không tiện, mọi việc không thể đều nghe theo bà, bà muốn quyết định chuyện gì, cô phải nói cho người nhà chúng tôi biết trước, thôi, bọn con ở lại đây vậy.”
Bởi vì bà chưa khỏi hẳn, cho nên vẫn luôn nghĩ đến cảm xúc của bà, bà nói cái gì, bọn họ liền vâng theo, nhưng nếu mẹ thật sự có ý niệm này thì anh không thể nào chấp nhận được, hơn nữa phải nhanh chóng gọi cho ba, bảo ba mau tới.
Khương Vãn Ngư đối với con trai cũng hết cách, mắt thấy Tiêu Thành Hưng cũng muốn tới, trầm mặt, bảo hộ lý đẩy về phòng.
Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa liền ngồi ở dưới lầu chờ Tiêu Thành Hưng.
Diệp Thanh Hòa nhìn chằm máy tính, chợt bảo: “Anh hai, trang web mới vừa rồi, em cảm thấy giống như có chút vấn đề……”
“Em nói xem.” Anh vẫn luôn tin tưởng và bội phục sự bình tĩnh của cô, mà lúc này anh có chút loạn nên rất muốn nghe cô phân tích thế nào.