Editor: Hạ Y Lan
“Làm sao anh biết mật khẩu?” Cô chịu đựng cảm giác tê dại trên gương mặt, bật thốt lên hỏi. Sau khi hỏi xong lập tức hối hận, miệng anh chắc chắn không nói ra lời tốt đẹp gì, hơn nữa, anh đã đạt được kết quả, giờ hỏi quá trình còn có ý nghĩa sao?
Quả nhiên, anh vừa gặm mặt cô vừa không đứng đắn nói, “Bảo bối, chồng mà không biết mật khẩu tài khoản ngân hàng của vợ thì không phải là người chồng tốt.”
Bảo bối......
Anh còn có thể nói từ nào buồn nôn hơn nữa không......
Cô chán ghét xoay mặt đi, “Em có tên.”
Nhưng cô cho rằng như vậy thì anh không tiếp tục nói lời nghe rợn người nữa sao?
Môi của anh đưa tới, hôn một cái lên môi cô, “Bảo bối, đi ăn.”
“......” Vẫn nên gọi cô là em gái đi......
Vốn tính đùa một chút để cô tự mình ăn cơm, nhưng lúc này tâm tình đột nhiên thật tốt, đẩy cô cùng đi.
Mẹ Tưởng thấy hai người cùng đi ra ngoài thì vui mừng biết bao nhiêu, vội vàng dọn bát đũa cho hai người, còn đi bới cơm cho bọn họ.
“Mẹ Tưởng, con tự làm, dì cực khổ rồi, dì ngồi đi.” Anh giúp cô ngồi vào vị trí, rồi giành bới cơm.
Mẹ Tưởng càng cười không ngậm miệng được, còn đưa ánh mắt cho Diệp Thanh Hòa, ý là cô gia thật tốt, rất biết quan tâm người khác.
Diệp Thanh Hòa không cảm thấy hứng thú, anh tốt cái gì! Còn để cho cô phải giặt quần áo! Quan tâm người khác ở đâu chứ!
Đây là bữa tối đầu tiên ba người ăn chung sau việc gặp chuyện không may kia, anh bới cơm cho cả ba người xong, hỏi mẹ Tưởng, “Mẹ Tưởng, có rượu không?”
“Có! Có!” Mẹ Tưởng quay người tìm rượu và ly.
Anh muốn uống rượu, còn liếc nhìn cô một cái.
Nhìn cô làm gì? Hi vọng cô giống như trước không cho anh uống? Cô sẽ không nói! Thích uống thì uống!
Mẹ Tưởng cầm rượu tới, trong tay còn có một cái ly.
“Chỉ một cái ly sao? Mẹ Tưởng?” Tiêu Y Đình hỏi, “Lấy một cái nữa giùm con.”
Mẹ Tưởng liếc nhìn Diệp Thanh Hòa, nghĩ là cô muốn uống, vội nói, “Cô gia, Tiểu Hà vẫn không thể uống rượu được.”
“Cũng không nói là cho cô ấy uống…, mẹ Tưởng, con muốn uống với dì một ly.” Anh mỉm cười nói, trong đôi mắt tràn đầy ấm áp.
“Dì?” Mẹ Tưởng kinh ngạc.
“Đúng vậy! Đi lấy cái ly đi mẹ Tưởng.” Anh gật đầu một cái.
Lời của cô gia không thể không nghe, bà đành đi lấy thêm một cái nữa.
Tiêu Y Đình rót cho bà trước rồi mới rót cho mình, nâng chén, nói với bà, “Mẹ Tưởng, con nhất định phải mời dì một ly, cám ơn dì, trong lúc Thanh Hòa gian nan nhất đã ở bên cạnh cô ấy. Tiêu Y Đình con ở chỗ này xin thề, cuộc đời này nhất định sẽ đối đãi với mẹ Tưởng như mẹ của mình, nếu vi phạm lời thề này, đời sau sẽ đầu thai làm con rùa!”
Mẹ Tưởng nghe lời anh nói, lệ nóng doanh tròng, nhưng vừa nghe một câu cuối cùng, lại nén lệ phun cười, “Nào có ai thề như vậy!”
Tiêu Y Đình lại không cười, vẻ mặt rất nghiêm túc, “Mẹ Tưởng, cám ơn dì.” Rồi sau đó, một hơi cạn sạch, đưa ly không cho bà nhìn, bày tỏ thành ý của mình, “Mẹ Tưởng, Y Đình mời dì, dì tùy ý uống một chút là được.”
“Cô gia......” Mẹ Tưởng lau khóe mắt, không nén nổi vui mừng, “Không cần nói cám ơn, chăm sóc Tiểu Hà, vốn là trách nhiệm của dì, con bé do dì chăm sóc từ khi còn bé, trong lòng dì cũng giống như con gái ruột...... Ngược lại, dì muốn nhờ cô gia một chuyện, sau này phải đối xử thật tốt với tiểu Hà, không thể rời con bé nửa bước, hơn nữa...... Nhất là khi dì không còn ở bên cạnh nữa...... Đứa nhỏ này, thật là làm cho người ta đau lòng......”
“Mẹ Tưởng, dì yên tâm.” Anh rót đầy ly rượu của mình lần nữa.
Mẹ Tưởng cũng bưng ly, nhắm mắt lại, cau mày, một hớp liền uống cạn, khiến Tiêu Y Đình cả kinh, thở nhẹ, “Mẹ Tưởng, dì uống một chút là được rồi!”
Mẹ Tưởng lại lắc đầu một cái, đưa ly rượu rỗng cho anh nhìn, “Mẹ Tưởng van con chuyện này, chỉ mong cô gia hết lòng tuân thủ lời hứa, mẹ Tưởng vô cùng cảm kích, đừng nói một ly rượu, cho dù là làm nô tì, cũng là chuyện đương nhiên!”
Nói thế, khiến Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa trăm miệng một lời ngăn cản bà.
“Mẹ Tưởng, dì đừng nói như vậy, đây là muốn làm con và Thanh Hòa tổn thọ rồi, dì chăm sóc Thanh Hòa như con gái của mình, chúng con cũng tôn kính dì như người mẹ, nói những lời này rất xa cách, Thanh Hòa cũng sẽ mất hứng.” Anh nghiêm túc nói.
Diệp Thanh Hòa nghiêng mặt qua một bên, nén khóc.
Mẹ Tưởng để ly xuống, lộ vẻ xúc động, “Chỉ mong các con thật tốt, thế nào đều được......”
Tiêu Y Đình nắm bả vai Diệp Thanh Hòa, đưa mặt cô qua, giúp cô lau khóe mắt, dịu dàng hỏi, “Bà xã, chúng ta nhận mẹ Tưởng là mẹ nuôi có được không?”
Đối với cô mà nói, có gì không tốt? Đương nhiên được rồi......
Cô rưng rưng gật đầu, sau khi anh tới, đây là chuyện duy nhất hai người cùng chung nhận thức......
“Tới! Bưng cái này.” Anh rót trà vào ly cho cô, ly của mình cũng đổi thành trà, đứng lên, đẩy Diệp Thanh Hòa đến trước mặt mẹ Tưởng, mình thì quỳ xuống.
Cái này làm cho mẹ Tưởng sợ đến mức khẩn trương muốn kéo anh lên.
Thế nhưng anh vẫn như vậy, còn ấn mẹ Tưởng ngồi xuống, đưa ly trà đến trước mặt bà “Mẹ nuôi, vốn nên có một nghi thức chính thức, nhưng Y Đình đột nhiên nghĩ ra ý tưởng này, hôm nào không bằng hôm nay, trước nhận, về sau sẽ bổ sung nghi thức. Cũng xin mẹ nuôi tha thứ cho Thanh Hòa bất tiện, chỉ có Y Đình quỳ xuống, mẹ nuôi, uống của chúng con, mẹ nuôi khỏe mạnh trường thọ, phúc như Đông Hải.”
Mẹ Tưởng chỉ cảm thấy nước mắt rơi như mưa, vội vàng uống trà rồi kéo Y Đình lên.
Đời này, bà cũng coi như là người có phúc khí. Làm việc ở nhà họ Phong bao nhiêu năm nay, người một nhà đối với bà cực tốt thì không nói, Phong tiên sinh còn đối với con của bà rất chăm sóc, đi học hay làm việc gì, đều hết sức quan tâm, hiện nay, con bà có tiền đồ, khó về nhà một lần, bà một thân một mình, cũng không muốn tìm con nương tựa, vốn cho là, đời này cứ vậy vượt qua lúc tuổi già, không ngờ, lại vẫn có thể nhận được hai đứa bé tốt như vậy, làm bạn ở bên người bà.
Ba người ngồi xuống lần nữa, trừ Diệp Thanh Hòa tương đối trầm mặc ra, bữa cơm này cũng hết sức ấm áp, đặc biệt là mẹ Tưởng, hôm nay đối với vị cô gia này quả thật thương đến trên đầu quả tim rồi, còn cung cấp thêm một chút chuyện xấu của Diệp Thanh Hòa khi còn bé, như cả ngày ra vào mấy chỗ dơ bẩn, một ngày phải thay ba bộ quần áo...... Như lúc cùng bà đi đến vùng nông thôn, đi tắm cho heo, buổi tối còn muốn ngủ chung với heo, kết quả ngã vào chuồng làm cả người dính toàn phân thối......
Nói xong Tiêu Y Đình cười ha ha, Diệp Thanh Hòa hết ý kiến, từ đó cô luôn giữ hình tượng người qua đường......
Cô chỉ đành hùng hồn giải thích, “Khi còn bé xem hoạt hình. Rõ ràng heo nhỏ là động vật đáng yêu như thế! Cô bé heo còn có thể thắt một cái nơ con bướm!”
“Đúng đúng đúng!” Mẹ Tưởng cười muốn lạc giọng, “Con bé còn muốn thắt đuôi sam cho heo mẹ, ghim nơ con bướm!”
“......” Cô quyết định, vẫn nên im miệng là hơn..... Cơm này, không có cách nào ăn...... “Cơm lạnh rồi!” Cô trừng mắt nhìn Tiêu Y Đình.
“Được, được, ăn cơm!” Tiêu Y Đình cúi đầu ăn một miếng, lại muốn cười, thiếu chút nữa phun cơm ra ngoài, nén đến đỏ mặt nhìn mẹ Tưởng, “Mẹ nuôi, sau này mấy chuyện xưa này, nhất định không thể nói trên bàn cơm.”
“Cho anh tức chết!” Diệp Thanh Hòa nhìn anh chằm chằm.
Nói cười như thế, thật khó khăn mới ăn cơm xong, Tiêu Y Đình chủ động đi dọn bát đũa, mẹ Tưởng không cho anh làm, nhưng tính tình anh cố chấp, chuyện đã quyết định không thể thay đổi, vì vậy hai người cùng đi phòng bếp.
Diệp Thanh Hòa ngồi một mình bên ngoài, nghe phòng bếp truyền đến tiếng anh và mẹ Tưởng nói đùa, nghe âm thanh chén dĩa chạm vào nhau, tiếng nước chảy rào rào, hốc mắt dần dần ướt......
Đợi rửa chén xong trở lại, cô đã vào phòng, anh cũng đi theo.
Quần áo anh vứt xuống đất khi đi tắm, cô đã nhặt lên rồi, mặt đất sạch bóng, cô ngồi im bên cửa sổ.
Anh cũng không nói chuyện, lấy cái gì đó ra như một cái khung ảnh.
Diệp Thanh Hòa cho rằng là khung ảnh, bởi vì kích thước và hình dạng tương xứng, dùng tờ báo bao lấy, không biết bên trong là tranh vẽ gì, nghe Khương Vãn Ngư nói anh cũng đã học vẽ, chẳng lẽ là tác phẩm của anh? Nghĩ tới đây, nhớ lại bức hoa sen trong nhà trọ của Ngô Triều, không lẽ là anh vẽ?
Cô xoay người lại, tính hỏi anh.
Lại thấy anh tháo tờ báo ra, cầm bức tranh trong tay, cũng cầm búa và đinh, xem bộ dáng là muốn treo lên.
Quả nhiên, anh đi tới đầu giường, giơ bức tranh lên, khoa tay múa chân đo độ cao, còn hỏi cô, “Cao như vậy có được không?”
Cô xem một cái, thiếu chút nữa bất tỉnh.....
Bức vẽ cái gì! Rõ ràng tờ giấy kết hôn của bọn họ được phóng đại lên! Còn dùng khung ảnh lồng vào!
Không thể tưởng tượng được, anh lại làm ra loại chuyện này?
“Này...... Anh đang làm cái gì vậy? Thế này chẳng phải quá mất mặt sao?” Cô thật sự không thể nhịn được nữa.
Anh ném cho cô một ánh mắt khinh bỉ, “Mất mặt sao? Đây là hình cưới của anh và bà xã! Cũng không phải là cùng người khác, có gì mà mất mặt!?”
“Nhưng...... Đây là hình sao?” Đây không phải hình! Là giấy chứng nhận kết hôn, trên đó có một tấm hình nhỏ! Trừ hình còn có rất nhiều nội dung! Ai lại treo cái này lên tường? Anh là người đầu tiên trên thế giới!