Editor: Hạ Y Lan
“Tới văn phòng luật giúp anh đi, hiện tại anh rất cần người.”
Thân thể cô cứng ngắc, nhìn phương xa, suy nghĩ đã bay xa, "Em...... Ba năm rồi không có tiếp xúc đến, quên rất nhiều rồi...... Có thể không làm được......"
Anh ngưng mắt nhìn cô, chợt cười nhạt một tiếng, "Có phải thạc sĩ nghiên cứu sinh khinh thường văn phòng luật nhỏ bé của anh?"
Lời của anh, như một tiếng sét đánh, một kích đánh lên đầu cô.
Cô không kìm được nhìn anh, gò má của anh, cứng ngắc như một pho tượng thạch cao......
Cúi đầu, mượn tóc dàiche giấu, nhẹ nhàng đè trán, mấy ngày nay, mỗi đêmcơn ác mộng để cho cô ăn ngủ không yên, đầu đau muốn nổ tung......
Anh không đưa cô đi trường học, mà là đi tới nơi từng là nhà của bọn họ.
"Em...... Phải đi về." Cô kinh ngạc nhìn anh, không có sự đồng ý của cô mà mang cô tới nơi này.
Hai tay anh đặt trên tay lái, rất nghiêm túc xoay đầu lại hỏi cô, "Em cảm thấy hôn lễ hôm nay thế nào?"
Cô không biết tại sao anh lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng hôn lễ như thế nào cô cũng không có lưu ý, tâm tư của cô căn bản không vui vẻ tại bữa tiệc......
"Ừ...... Được lắm......" Cô lung tung đáp.
"Hôm nay mẹ hỏi anh, hai chúng ta muốn mời những ai, nói cho mẹ biết, để mẹ đặt tiệc, còn có viết thiệp mời, em phải mời những ai?"
"......" Tiệc cưới...... Thiệp mời...... Đầu của cô càng đau, có đồ vật gì đó ở bên trong bành trướng, muốn nổ tung. Cô chống đỡ cái trán, lắc đầu.
"Lắc đầu là có ý gì?" Anh hơi tức giận, "Tình hình em bây giờ rốt cuộc là muốn làm gì? Hối hận sao? Hối hận thì nói cho anh biết!"
Cô ngẩng đầu lên, có chút run rẩy, "Thật ra thì......"
"Được rồi! Đừng nói! Xuống xe!" Anh đột nhiên cắt đứt lời cô. Thật ra thì, thật ra thì cái gì? Thật ra thì không thương anh, căn bản không muốn cùng anh kết hôn? Đáp án này, đừng nói ra!
Cô nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối.
Đặt tay lên ngực, theo bản năng giữ chặt, có lẽ, có một số việc, nên buông bỏ.....
Cô nhấc túi, yên lặng xuống xe.
Mới vừa đóng cửa xe, liền nghe máy nổ, rồi sau đó liền thấy anh lưu loát chuyển xe, lăn bánh, nghênh ngang rời đi......
Cô mặc một bộ váy dài, đứng một mình ở trong màn đêm, gió đêm thổi làn váy cùng mái tóc dài của cô, hồi lâu, cô mới đi lên lầu, chìa khóa căn phòng này, cô vẫn luôn mang bên mình, chưa từng vứt bỏ......
Lúc ở một mình, cô đã từng lấy dũng khí thử qua......
Vào nhà, dùng tay mở đèn, tất cả ở bên trong đều giống như ngày trước như đúc, ngay cả không khí cái nhà này cũng lộ ra mấy phần quen thuộc.
Cô ấn ngực, cảm nhận từng chút từng chút cảm giác nặng nè đè nén hô hấp của cô, hai mắt nhắm nghiền, bằng cảm giác đi vào phòng ngủ.
Rồi sau đó, trực tiếp ngã lên giường, cầu nguyện, tối nay cho cô một lần nữaa ngủ ngon.
Vậy mà, cô sai lầm rồi, chuyện cũ 25 năm qua cùng nhau tràn vào trong đầu của cô, giống như từng đêm qua, quấy nhiễu đến cô không cách nào yên giấc.
Thật vất vả, hơn nửa đêm, mơ hồ một hồi, ác mộng cũng tới thăm.
Mơ thấy ba mẹ tản bộ cùng với cô ở bên hồ sen, mơ thấy cô đề lên câu thơ Nhất Nhất Phong Hà, mơ thấy rất nhiều ngày cô và anh cùng nhau tiến về phía trước......
Bỗng dưng, tiếng ho khan vang lên, phá vỡ tất cả yên tĩnh, ba và mẹ biến thành hai cỗ linh cữu, một cái tay duỗi tới, hung hăng bóp cổ một người, mang ra ngoài......
Máu, chảy ra từ khóe môi, chảy rất nhiều rất nhiều, thật giống như rơi không hết, rất nhanh, bộ mặt khắp người đều là máu, người kia, là Phó Chân Ngôn......
Cô giống như một người đứng xem, lại giống như diễn diên trong màn kịch này, cô cố gắng chạy tới kêu gọi Phó Chân Ngôn, trong lúc đó, gương mặt Phó Chân Ngôn lại biến thành Tiêu Y Đình......
Tiếng ho khan, lần nữa như ma âm quanh quẩn, giống như Kim Cô Chú, nguyền rủa cho đầu cô đau như nứt......
Cô khẽ kêu, từ trong mộng tỉnh lại, mồ hôi lạnh toàn thân.
Trong bóng tối, ma âm vẫn còn đang quanh quẩn,trong bóng tối, thật giống như ma quỷ ẩn núp, chưa bao giờ cô phải trải qua sợ hãi và âm u bao quanh mình, cô không cách nào hô hấp, không cách nào tiếp tục ở lại......
Cô rốt cuộc hiểu rõ, cô không làm được......
Nhưng mà, cô lại cái gì cũng không thể làm......
Cô tiện tay sờ, sờ tới túi của mình, chân trần liền chạy ra khỏi phòng, trong đêm khuya, chạy ra ngoài chung cư......
Bên tai, trừ quanh quẩn tiếng ho khan đáng sợ kia, còn có tiếng nói của Khương Vãn Ngư: Một nhà liền giải tán...... Một nhà liền giải tán......
Giống như khi còn bé đi theo mẹ học trồng hoa, ngày hôm sau dậy sớm, vốn là một tác phẩm cực đẹp, nhưng bởi vì trong đó có một đóa hoa khô rớt, mà khiến cho cả bồn hoa ảm đạm phai mờ.
Mẹ sẽ lấy hoa kia bỏ đi, ngay cả thiếu một phần nhỏ như vậy cũng nhìn không vừa mắt, nhưng màqua tay mẹ khéo sửa sang lại, lại biến trở về hình dáng hài hòa cực đẹp, ai cũng không nhìn ra nó thiếu một đóa hoa nhỏ.
Về phần đóa hoa nhỏ kia, nó cuối cùng chỉ là một đóa hoa nhỏ......
Ngay cả cô, cũng sẽ quên mất đóa hoa bị vứt bỏ kia......
Cho nên, kết cục như vậy là tốt nhất.....
Cô là hoảng hốt đi ra bệnh viện, lang thang trên đường, không biết nơi nào truyền đến ca khúc mơ hồ: Những tiếng cười mà anh luôn nhớ đến, những đóa hoa kia, là sinh mạng trong anh, lẳng lặng vì anh nở ra, anh từng cho là anh vĩnh viễn sẽ bên cạnh em, hôm nay chúng ta đã rời đi, giữa biển người mờ mịt......
Những đóa hoa kia.