Editor: Tinh Di
Anh nắm chặt tay cô, siết chặt, rất chặt.
Vẫn nắm tay cô.
Có bạn học đề suất đêm nay không về trường học, ở lại sáng mai đi ngắm bình mình trên đỉnh núi.
Đề nghị này được phần lớn bạn học đồng ý, làm người quản lý kiêm chủ chi, Diệp Thanh Hòa không thể không đồng ý, chính là, nghĩ đến còn phải leo lên đỉnh núi kia một lần nữa, trong lòng không khỏi rụt rè.
Đêm hôm đó, vì ban ngày đã phải vận động vô cùng mệt mỏi, cô ngủ rất ngon, hơn nữa còn rất sâu. Sáng hôm sau, Chung Gia Nghi là người đánh thức cô dậy, cô mơ mơ màng màng rất muốn nói: Mình không đi ngắm mặt trời mọc đâu, mọi người cứ đi đi……….
Lại nghe thấy giọng nói của Chung Gia Nghi vang lên: “Thanh Hòa, cậu………..”
Còn chưa nói dứt câu, một thân người đã phi vào trong lều, lôi cô đang nằm dậy: “Rời giường, đồ lười!”
Lập tức, bên tai cô vang lên tiếng hô khí thế của quân đội……..
Cô từng dùng thứ âm thanh này tra tấn Tiêu Y Đình suốt hai năm………..
Cho nên, bây giờ là anh đang trả thù sao?
Cuối cùng, cô vẫn bị anh lôi cổ ra ngoài, mơ mơ màng màng. Trời bên ngoài vẫn còn một màu đen tuyền. Thứ đòi mạng cô bây giờ chính là đôi chân, tập quân sự vừa kết thúc không lâu, hôm qua lại thêm việc leo núi, bây giờ đau nhức không thôi.
“Đau chân sao?” Anh hỏi.
Chưa nói đến câu thứ hai, anh trực tiếp vác cô lên lưng, hướng về phía đỉnh núi trong bóng tối.
Gió buổi sớm khá lạnh, lại thêm tầng sương mỏng khiến không khí trên núi thấp hơn mấy độ.
Cô ngồi trên lưng Tiêu Y Đình, bị gió lạnh thổi cho tỉnh táo không ít.
Nằm trên lưng anh, nhấp nhô lên xuống theo nhịp bước chân của anh. Anh đi khá nhanh, cô có thể cảm nhận được gió lạnh thổi lướt qua vành tai tinh tế của anh. Ban ngày lá đỏ nhuộm đỏ rực cả một khu rừng, trong đêm tối lạ khoác lên mình vẻ mờ mờ, lấp ló.
Trong lòng dần dần yên bình trở lại, giống như đêm tối, yên ắng, che giấu nhiều thứ bên trong, dù không may để lộ cũng không lo bị phát hiện, có thể an nhiên tư tại.
Cánh tay của cô theo bản năng vòng ôm lấy cổ anh. Tóc anh ngắn, thỉnh thoảng toả ra mùi hương của lá khô hay sương sớm. Cô nghiêng đầu nhìn tai trái của anh, trời tối đen như mực nên không nhìn rõ, thế nhưng cô vẫn nhìn được một nốt ruồi nho nhỏ ở đó. Trước kia anh cũng từng cõng cô, cô từng thấy nó, nhớ rất rõ vị trí nó ở đâu………..
Ghé đầu vào lưng anh, cảm giác như đang ngồi trong nôi, lên xuống theo từng bước chân của anh, chẳng bao lâu sau liền buồn ngủ trở lại, cuối cùng, chính mình cũng không rõ mình ngủ gật trên lưng anh từ lúc nào……..
Cô bị đánh thức. Mọi người đã lên đến đỉnh núi.
Lúc tỉnh lại, cô vẫn đang nằm trên lưng anh, đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, cô có chút quẫn bách, rõ ràng là lên đến đỉnh núi rồi, vì sao vẫn còn cõng cô chưa đặt xuống?
Phía chân trời, vắt ngang một đường dài màu cam, từ từ chậm chậm, từ đường ấy nhô lên một vật hình tròn, trông như quả trứng gà đã luộc chín bị cắn mất một miếng lớn, để lộ ra phần lòng đỏ bên trong; nhưng cũng không quá rõ ràng dưới sự bao bọc của một tầng sương mỏng.
Mặt trời đúng là một điều thật kì, dù chưa xuất hiện toàn bộ đã có thể soi sáng cả đất trời vạn vật. Cô đưa bàn tay ra, có thể nhìn thấy năm ngón tay của mình, ngón tay mảnh khảnh có ánh sáng lọt qua, chiếu ánh sáng màu hồng nhạt lên khuôn mặt cô.
“Thanh Hòa, nhìn về phía này nào!” Đột nhiên có người gọi cô.
Cô nhìn theo phía giọng nói phát ra, chỉ thấy ánh sáng loa loá loé lên, Chung Gia Nghi vẫy vẫy tay, sau đó mang chiếc máy ảnh bảo bối chạy lại chỗ cô, hưng phấn kể: “Đẹp quá! Bức ảnh này của mình có thể tham gia cuộc thi ảnh của trường rồi! Cảnh ở đây cũng đẹp nữa!”
Cả Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình đều bị thu hút, nghiêng đầu sang nhìn bức ảnh trong máy của Chung Gia Nghi: trong ảnh là sương mù bị dồn vào một chỗ, đám mây màu cam như phát sáng, mặt trời lấp ló như có như không sau bóng của hai người, giống như một bức tranh thêu tỉ mỉ, mà không, giống một bức sơn dầu tuyệt tác hơn……..
Anh nhìn chăm chú bức tranh sơn dầu kia, bỗng nhiên quay đầu lại, trên lưng là cô mặc áo trắng, tóc dài khẽ bay bay, vành môi khẽ nhướn lên kinh ngạc.
Ánh mắt anh ngưng đọng hồi lâu ở hình ảnh đó, trong mắt như có ánh sáng màu cam lướt qua: “Đây đúng là………….. bức tranh sơn dầu đẹp nhất trên thế gian….”
Anh cũng có thể ví cảnh sắc này với tranh sơn dầu sao?
Chung Gia Nghi cười cười trêu ghẹo anh: “Mình còn tưởng cậu sẽ so sánh với cô gái xinh đẹp nhất?”
Anh quay đầu khẽ liếc Chung Gia Nghi một cái, giọng nói có chút khinh thường: “Cô gái? Coi như cô gái xinh đẹp được sao? Nhiều nhất cũng chỉ như một cô vịt xấu xí!”
Chung Gia Nghi cười càng vui vẻ: “Vịt xấu xí mà cậu cứ cõng mãi không nỡ đặt xuống?”
Ách…………
Có vẻ như hai người đều quên mất, cô vẫn còn ngồi trên lưng anh……
Anh lại quay đầu lại một lần nữa, biểu cảm mếu máo: “Không phải là con vịt xấu xí đó không chịu xuống sao? A, mình cõng cô ấy từ lúc nhỏ cho đến tận lúc lớn như bây giờ, mình dễ dãi quá thì phải?”
Cõng cô từ lúc còn nhỏ đến bây giờ? Cô trừng mắt với anh.
Trong mắt anh có ánh sáng chớp động, đưa tay ra với cô: “Lại đây xem mặt trời mọc.”
Đứng ở vách núi, cảm giác như gần mặt trời thêm một chút, gió lạnh thổi qua, cô hắt hơi một tiếng.
Anh hạ ánh nhìn, hai tay đặt trước khuy áo.
Cô nhanh chóng hiểu được anh định làm gì, vội vàng lắc đầu: “Không lạnh……….. Không lạnh một chút nào…” Trên đỉnh núi lạh như thế, cô lại mặc áo của anh, anh không bị lạnh đến cảm mạo mới là lạ, anh cũng không phải mình đồng da sắt. Thế nhưng, vừa nói xong, cô lại hắt xì hơi cái nữa.
“Có nhiều lúc, anh cảm thấy em rất ngu ngốc!” Anh nhanh chóng dành riêng cho cô một câu đánh giá, sau đó tay trái duỗi ra, ôm cả người cô vào trong lòng, nhanh chóng dùng áo khoác bao lấy người cô.
Anh mặc áo măng tô vạt rộng, người cô lại nhỏ bé, thế nên rất vừa vặn, một chiếc áo bao lấy cả hai người. Không khí ấm từ người anh nhanh chóng lan sang người cô, thật đúng là cái lò sưởi thượng hạng mà! Không khí dần ấm lên, vì thế trước kính mắt của cô xuất hiện một tầng hơi mỏng, cảnh bình minh trước mắt nhoè đi, mơ mơ hồ hồ………..
Trên đỉnh đầu truyền đến cảm giác một vật nặng đè xuống. Anh tựa cằm vào đầu cô, hai tay ôm rất chặt, cô không thể nhúc nhích.
Bỗng nhiên anh cười thành tiếng.
Cô không có ý hỏi anh cười vì cái gì, anh tự động nói nguyên nhân: “Em gái, sao anh lại cảm thấy nuôi em rất tiết kiệm tiền nhỉ?”
Có ý gì? Là nói cô ăn rất ít sao?
“Chẳng những ăn ít……….” Anh cười, “Ngay cả vải vóc cũng có thể cắt giảm, một bộ quần áo có thể mặc được cả hai anh em! Hơn nữa……..”
Hơn nữa cái gì? Dự cảm không lành……
“Hơn nữa………” Anh càng cười lớn tiếng hơn, rồi sau đó cúi thật thấp, nói thầm vào lỗ tai cô, “Vẫn là không có chút thay đổi kích thước nào rồi? Thật tiết kiệm vải!”
Cô hơi sửng sốt, vòng vo một hồi mới suy nghĩ cẩn thận lại, hai tay anh vây lấy người cô, không phải đang đặt đúng vị trí ngực cô sao?
Mặt cô nóng vọt, nhìn về phía mặt trời, đã nhô lên toàn bộ, là vì nhiệt độ tăng lên nóng sao?
“Anh nói em nghe em gái, không cần tiết kiệm như thế, không phải có loại đệm bằng miếng bọt biển sao? Như thế có vẻ………. sẽ……….. phong phú thêm một chút…….” Anh nín cười nói.
Cô giãy người một cái, ý định phản kháng, nhưng không mang lại hiệu quả gì. Anh càng ôm chặt hơn, tiếng cười của anh càng lớn hơn, vang vọng cả một vùng núi.
Tất cả mọi người quay lại nhìn bọn họ, không hiểu vì sao anh cười.
Một người bạn cùng phòng hỏi anh: “Tiêu Y Đình, cậu cười cái gì vậy?”
“Cười chuyện………. Cười chuyện đáng buồn cười……… Chỉ có mình và em gái biết!” Tiếng cười của đến nhanh, thu lại cũng nhanh, nhanh chóng trở lại dáng vẻ nghiêm túc, không còn là dáng vẻ cười đùa thiếu đứng đắn vừa nãy.
“Vui vẻ một mình không bằng vui chung, không nói ra cho bọn này nghe được sao?” Nam sinh kia nói tiếp.
Ha ha! Muốn chia sẻ chuyện vui này sao? Nếu người khác cũng chê cười em gái anh như thế, anh còn có thể ha ha? Quyết đoán quăng cho người kia một ánh mắt: “Trẻ nhỏ lui sang một bên!”
Thực sự thì chuyện Tiêu Y Đình coi em gái như bảo bối không còn xa lạ gì với phần lớn bạn bè trong lớp. Chỉ cần chuyện chỗ ngồi hôm đầu tiên nhận lớp đã đủ hiểu rồi. Nhưng mà, chuyện ôm ấp thân mật như hôm nay là lần đầu tiên thấy.
Nam sinh kia không nghe được chuyện cười, biêt mình mất mặt, liền tự mình bịa ra chuyện cười, nói với Tiêu Y Đình: “Tiêu Y Đình, mình thấy cậu và em gái không còn giống anh em gì cả? Rõ ràng còn như tình nhân? So với tình nhân còn thân thiết hơn!”
Cậu ta nói cũng không phải sai, vừa mới năm nhất đại học, chuyện yêu đương không dám táo bạo lộ liễu như thế. Mặc dù hiện tại trong lớp cũng có một số đôi, lúc ở trên núi cũng chỉ dám nhân lúc mọi người không để ý thân mật một chút, làm sao dám không coi ai ra gì như Tiêu Y Đình?
Diệp Thanh Hòa cảm thấy vấn đề này rất dễ trả lời, vì thực tế không phải là tình nhân, chỉ là anh em, cho nên mới không cần kiêng dè ánh mắt của người khác, trong lòng không có quỷ đương nhiên sẽ phẳng lặng không lay động……….
Nhưng cô cho rằng Tiêu Y Đình sẽ không trả lời như thế, người này chưa bao giờ đứng đắn như thế, quả nhiên, câu kế tiếp của anh rất đáng bọ đánh đòn: “Có tính là gì? Từ nhỏ đến lớn mình còn chung giường, chung chăn chung gối với em gái nữa cơ mà!” Anh cao giọng nói.
Diệp Thanh Hòa không nói gì, chỉ biết rụt đầu lại, làm cho bản thân bị bao phủ hoàn toàn trong áo măng tô của anh.
Một nam sinh khác đứng lên nói lời công bằng, khiêu khích nam sinh kia: “Tiểu Phong, không phải vừa nãy cậu cũng ôm bạn gái của mình sao? Cậu có dám nhận hai người mặc không? Tiêu Y Đình cậu ấy chỉ là anh em với Diệp Thanh Hòa, vì thế mới không cần lén lút nhiều nhiều làm gì.”
Một câu nói rất đúng, Diệp Thanh Hòa cảm thấy câu nói kia rất có lý, thò đầu ra từ trong áo khoác, ngẩng đầu, thấy sắc mặt Tiêu Y Đình không được tốt cho lắm………
Cậu bạn Tiểu Phong cười: “Sao mình lại không dám? Dám chứ!” Nói xong đi đến ôm lấy cô bạn gái vào lòng, kết quả, cô bạn kia đánh vào ngực cậu ta sau đó bỏ đi.
Lúc này mọi chú ý đều tập trung trên người Tiểu Phong, vui vẻ trêu ghẹo.
Hai người kia thì khác, bất giác cùng quay đầu nhìn về phía mặt trời, cảnh vật sáng rõ, dần dần trầm mặc.
Đây là lần đầu tiên Diệp Thanh Hòa ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi. Ánh sáng ấm áp trải rộng ra trên không trung, tầng lá đỏ được ánh sáng chiếu rọi như mang thêm một vẻ đẹp lạ thường, trong phút chốc bừng dậy sức sống, mãnh liệt như muốn đốt cháy cả khu rừng………..
Ấm áp dần dần xuất hiện. Phía sau là lồng ngực rộng rãi rắn chắc của anh.
Hết thảy đều tuyệt vời đến mức khiến người ta khó mà hít thở bình thường.
“Có đẹp hay không?” Giọng nói của vang lên trên đỉnh đầu.
“Vâng………..”
“Em gái, không cần sợ, anh hai sẽ cùng em ngắm bình mình mỗi ngày.”
“……….” Cô đột nhiên hiểu ra, câu này của anh là để đáp lại câu nói của cô hôm qua: “Em không sống được quá ba mươi tuổi……..”
Cô lẳng lặng nhìn cảnh sắc trước mặt, giọng nói nhẹ nhàng mà bình thản vang lên: “Anh hai, từ trước đến giờ em không để câu nói kia vào trong lòng, anh không cần lo lắng.”
Ngay từ đầu đó chỉ là một câu nói cô vô tình nghe thấy mẹ nói với cha, lúc đó còn nhỏ không hiểu được, bây giờ lớn rồi, sớm hiểu, sớm nhìn thấu.
Quả thật, thứ duy nhấy trên thế gian này con người không thể nắm trong tay, chính là hai chữ ‘sống chết’. Con người sớm tối là hoạ hay phúc, đâu có ai đoán được? Vì thế, cô đã sớm có mục tiêu cho mình, không gì có thể thay đổi, dùng sinh mệnh có hạn này để hoàn thành nhiều chuyện hơn nữa.
Tiêu Y Đình cũng rất mất mất hứng, ở trên đỉnh đầu cô hung tợn uy hiếp: “Về sau, sáng nào cũng phải dậy chạy bộ! Mỗi bữa ăn nhiều hơn một chút cho anh! Nhìn chiều cao của em như thế này, chắc chắn là do ăn uống thiếu dinh dưỡng! Nhà chúng ta đâu phải nuôi không nổi em!”
Mới trước đó anh mắng cô vong ân phụ nghĩa………
Nhất Nhất nói, cô sẽ không để ý, cô sẽ không để ý thật sao?
Cô cười cười, lắc lắc đầu, trước kia là cô bắt anh rời giường sớm mà…………
Chỉ có điều, mặc kệ như thế nào, đứng giữa nơi gió và sương lại như thế này, con người có thể ôm ấp cho mình hoài bão ấm áp như thế, cho dù là anh đang hung tợn nạt cô, cô vẫn không khỏi nghĩ đến hai từ xa xỉ: HẠNH PHÚC.
Cô cười cười, nhẹ giọng nói: “Điểm tâm sáng nay là cát và bụi sao?”
Cô chưa từng nói chuyện với anh bằng chất giọng mềm mại như thế, còn có chút gì làm nũng, tuy rằng không giống với phần lớn cô gái bây giờ, nhưng với cô như thế đã là cực hạn………..
Cô cũng không biết vì sao, đột nhiên mình trở nên như thế………….