“Hử?” Yên Tuy Chi như thuận miệng trả lời một câu, âm cuối có chút hơi giương lên, rất êm tai, cũng mang theo một nụ cười như thường lệ.
Nhưng anh không quay đầu lại.
Đã từng có người đánh giá Yên Tuy Chi giống như một cái hồ nước, nhìn rất dịu dàng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh, đứng ở bên hồ không thể nhìn thấy độ sâu. Bạn không thể nhìn ra được là anh rất thích cái gì, rất ghét cái gì, cũng không nhìn ra được là anh đang vui vẻ, hay là đang tức giận.
Rất nhiều người đã thử tìm tòi, nhưng cũng không thể xuống tay được. Hoặc là mặt xám mày tro, hoặc là chùn bước.
Nhưng bây giờ, Yên Tuy Chi đứng bên tường dây leo, đầu cúi thấp, bóng người được ánh đèn quanh thân cây phác ra đường nét thon dài, nhưng vẻ mặt lại ngược sáng ẩn trong bóng đêm mơ hồ không rõ. Mặc dù chỉ là một cái bóng, lại khiến cho người cảm thấy như tìm được một kẽ hở.
Anh mượn ánh đèn nhìn chữ trên chai rượu một lát, sau đó lại vén rèm dây leo, trả chai rượu về chỗ cũ.
Lúc xoay người lại, vẻ mặt của anh đã giống như ngày thường, nói với Cố Yến: “Không nghe Joe thiếu gia nói câu chuyện thiếu niên nữa à?”
Anh vỗ tay dính bụi đất, vân vê ngón tay tức giận nói: “Tôi nghi ngờ rằng chỉ có mỗi tôi thật sự đi tìm rượu cho cậu ta.”
Cố Yến nhìn mắt anh.
Một cái chớp mắt kia, Yên Tuy Chi có chút lo lắng người trước mặt là một cái chày gỗ, cái hay không nói mà chỉ nói cái dở, sẽ hỏi anh vừa rồi đang nhìn cái gì, dẫu sao trong trường hợp này sẽ có không ít người như vậy.
Nếu quả thật như vậy, căn cứ vào kinh nghiệm đối mặt với người khác trước đây, có thể anh sẽ không vui lắm, thậm chí vô cùng bài xích… Yên Tuy Chi nghĩ trong đầu.
Mà anh không quá hy vọng sẽ sinh ra cảm giác đó với Cố Yến.
Cũng may mà ánh mắt của Cố Yến chỉ dừng lại trên người anh một lát, sau đó quét mắt về những cây cherry khác, hỏi: “Tìm hàng này chưa? Có thấy không?”
Yên Tuy Chi bỗng nhiên cười.
“Vẫn chưa, đi xem cây số 21 đi.” Anh vừa nói, vừa sóng vai đi với Cố Yến.
Không bao lâu, Joe và Kha Cẩn cũng đi tới bên này. Nhưng thật đáng tiếc, tửu trang không đặt rượu ở chỗ rõ ràng như cây số 21 hàng 3 J cơ.
Bốn người tản bộ trong vườn, bầu không khí rất buông lỏng, nhưng lòng Yên Tuy Chi có chút không yên.
Trên thực tế cho tới sau đó, bọn họ đã lật hơn nửa vườn cherry, tìm được rượu dành riêng cho Joe, lại nhắc tới quan hệ của Manson và Triệu Trạch Mộc, cùng với thời gian hồi đại học, từ đầu đến cuối trong lòng Yên Tuy Chi vẫn không bình tĩnh.
Joe lôi Cố Yến uống rất nhiều rượu với hắn, cậu thiếu gia này không nói tới cái khác, tửu lượng thì tốt thật, uống xong một chai rượu mà vẫn tỉnh táo, trừ việc càng lải nhải nhiều hơn thì không thấy có bất kì dấu hiệu khó chịu nào.
Một đêm này chắc hắn là người bận rộn nhất, một mặt hắn rất cảm khái về chuyện bất ngờ của Manson, tâm trạng không ra hình ra dáng gì, mặt khác hắn lại luôn luôn phải nói chút chuyện thú vị để chọc cười Kha Cẩn, để đối phương buông lỏng một ít, cùng lúc đó, hắn còn không quên chúc mừng Cố Yến chuyện thông qua sơ thẩm luật sư hạng nhất, thuận tiện bày tỏ chút ghen tị với Yên Tuy Chi.
Bởi vì trong khoảng thời gian rất dài, Kha Cẩn vẫn luôn nhìn Yên Tuy Chi, lấy một loại trạng thái vô cùng có quy luật, uống một hớp nước trái cây liếc một cái, uống một hớp nữa liếc một cái nữa. Đương nhiên người bình thường vốn sẽ không có động tác đơn điệu lặp đi lặp lại như vậy, nhưng ở trên người Kha Cẩn lại thể hiện ra tâm trạng yên ổn của cậu ta.
Đến nửa đoạn sau, Kha Cẩn dựa vào ghế ngủ, Joe tìm người phục vụ đắp chăn cho cậu ta, lầu bầu nói với Yên Tuy Chi: “Thôi thôi không ghen tị nữa, dù sao tôi rộng lượng như thế cơ mà. Vẫn phải cảm ơn cậu đấy thực tập sinh nhỏ, mấy ngày nay cảm xúc của cậu ấy rất kém, không có tinh thần gì, cứ ngủ mãi, lúc tỉnh cũng rất dễ bị giật mình, một con chim bay qua cậu ấy cũng đột nhiên phát bệnh. Có thể ăn xong một bữa cơm ngon như hôm nay thật tốt.”
Lúc hắn đưa Kha Cẩn vào phòng, Yên Tuy Chi và Cố Yến đến cạnh hồ rửa tay.
Trong vườn cherry, cách mỗi chỗ ngồi không xa đều có một bồn rửa tay, dùng kim loại và dây hoa quấn quanh làm lan can, nửa vây nó lại.
Yên Tuy Chi cẩn thận rửa mùi thức ăn dính trên ngón tay, Cố Yến dựa vào lan can chờ.
Hai người vẫn còn tiếp tục đề tài lúc trước.
“…Sao Joe và Manson lại biến thành như bây giờ?”
Trong giọng của Cố Yến có vẻ hơi say, tuy rất nhạt, nhưng có vẻ lười biếng hơn ngày thường một chút, “Joe là một người đơn giản, ở chung với người khác cũng không hề bó buộc. Cậu ta thấy thuận mắt thì sẽ đối tốt với người đó, không có đạo lý gì cả, nếu như đối phương cho cậu ta phản hồi giống vậy, đó chính là bạn, nếu như đối phương nghi ngờ cậu ta có suy tính khác, vậy thì không có gì có thể nói. Mà Manson đa nghi rất nặng, vừa vặn tương phản với tính cách của Joe, hai lần ba lần rồi tan rã không vui.”
Yên Tuy Chi cười nói: “Ban đầu tôi rất phiền muộn khi biết cậu và Kha Cẩn sẽ trở thành bạn với Joe, bây giờ nhìn lại thì hết sức bình thường.”
Cố Yến yên lặng một lát: “Sao thầy biết chúng tôi là bạn?”
“Đây là vấn đề gì?” Yên Tuy Chi sửng sốt, “Không phải kì nghỉ năm đó cậu bị cậu ta lôi ra ngoài lêu lổng sao?”
Cố Yến cả đời chưa từng “lêu lổng” nhìn anh một lát, tạm thời không uốn nắn cách dùng từ của anh, “Tôi cho rằng thầy sẽ không chú ý đến… những chuyện vụn vặt kia.”
Yên Tuy Chi không chối, anh rửa sạch bọt trên tay, suy nghĩ một chút rồi nói: “Quả thật không quá chú ý, nhưng cũng có vài lúc ngoại lệ. Cho dù bản thân tôi luôn nói đến công bằng, nhưng vẫn không tránh khỏi thân cận với một vài học sinh hơn chút, ví dụ như cậu và Kha Cẩn, nhưng vừa vặn cũng chỉ có hai người các cậu, sau khi cút khỏi trường thì không hề nhớ đến tôi nữa…”
Anh giống như thuận miệng nói câu này lúc đang tán gẫu câu được câu không, giọng nói rất nhẹ nhàng, thậm chí còn hơi mỉm cười. Nhưng lúc anh vừa quay đầu liền phát hiện Cố Yến đang dựa vào lan can nhìn anh, mí mắt hơi rũ, ánh đèn bên hồ chiếu vào trong mắt có chút mơ hồ không rõ.
Lời của Yên Tuy Chi hơi gãy, theo bản năng hỏi: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”
Ánh mắt Cố Yến rất trầm, nhưng ít khi mang vẻ sắc sảo, thậm chí có một chút ôn hòa, có lẽ là do say, hắn trầm mặc chốc lát mới nói: “Bởi vì cả đêm thầy đều không bình tĩnh, nhìn qua có một chút… khổ sở.”
Yên Tuy Chi hơi ngạc nhiên.
Thật ra trình độ thẳng thắn của câu này chẳng khác gì hỏi câu “đang nhìn cái gì” ở trước cây số 17 cả. Đều nói con người có nhiều lớp da, rất ghét bị tìm tòi nghiên cứu, rất nhiều kinh nghiệm qua lại nói cho Yên Tuy Chi biết anh cũng không ngoại lệ.
Nhưng thật kỳ quái, Cố Yến thẳng thừng nói câu này ra trước mặt anh, anh lại không hề mất hứng như anh đã nghĩ.
Anh động môi dưới, cuối cùng vẫn cười nói: “Không có gì, nhớ tới người nhà cùng với một ít… chuyện vụn vặt khi còn bé mà thôi.”
Đây chắc là đáp án coi như nghiêm túc hiếm thấy của anh rồi.
Nói xong anh rút một cái khăn giấy trừ khuẩn cạnh hồ, vừa lau sạch tay, vừa xối nước, hất cằm nói: “Đừng chống nữa, ra rửa tay.”
Cố Yến lại nhìn anh chốc lát, hiếm thấy giống như một học sinh nghe lời đứng thẳng lên, đi tới bên cạnh hồ cọ rửa hai tay.
Yên Tuy Chi trả lễ tựa vào lan can chờ hắn.
Ánh đèn quanh ao chiếu quanh đôi mắt hơi rũ và sống mũi thẳng tắp của hắn, đã nhiều năm qua vậy rồi, giống như đã thay đổi rất nhiều, lại thấy vẫn giống y như cũ.
Cũng không biết là từ cái gì trong lòng, Yên Tuy Chi nhìn một lát, đột nhiên mở miệng, “Cố Yến.”
“Ừ?” Giọng của Cố Yến dưới tiếng nước chảy vẫn mang vẻ lười biếng.
Yên Tuy Chi nhếch miệng, hỏi hắn như đùa giỡn: “Sau khi tốt nghiệp học sinh khác đều sớm chiều thăm hỏi mà gửi tin cho tôi, ít nhất cũng có vài câu hỏi thăm sức khỏe vào ngày lễ ngày tết, duy chỉ có cậu là không có tin tức gì, trực tiếp cắt đứt liên lạc với tôi, tại sao?”
Cố Yến rũ mắt, vẫn cẩn thận rửa tay.
Ngay lúc Yên Tuy Chi cho rằng hắn lại giống ngày thường, hễ gặp phải vấn đề không dễ trả lời hoặc quá phiền toái thì tạm thời coi như không nghe thấy, trầm mặc bỏ qua, Cố Yến đột nhiên mở miệng: “Bởi vì một vài suy nghĩ rất hoang đường.”
luat-su-hang-nhat-74-0HẾT QUYỂN 2luat-su-hang-nhat-74-0