“Joe." Yên Tuy Chi đột nhiên mở miệng nói.
"A, xin lỗi viện trưởng, vừa rồi tôi hơi mất tập trung. Có chuyện gì thế?" Joe lấy lại tinh thần từ trong sự hâm mộ, hỏi.
"Có phiền nếu chia sẻ video nhật ký của cô Younis cho tôi không?" Yên Tuy Chi hỏi.
Đúng như lời tiểu thiếu gia Joe ồn ào trong video, buổi tụ hội trong trang viên Manson có một quy củ ngầm thừa nhận — không được quay phim chụp ảnh.
Phần lớn khách khứa tham gia đều là những tay già đời khôn khéo trên thương trường, luôn có nguyên tắc “Không tìm phiền phức cho người khác, cũng không để người khác tìm phiền phức cho mình", sẽ không đi gây sự làm trái quy củ. Còn có một bộ phận thì khá thích nói đạo lý, sẽ không chụp loạn khi chưa được sự đồng ý.
Bởi vậy, thứ trong tay Younis là độc nhất.
Joe biết rõ video này quý hiếm thế nào hơn bất kì ai khác, cũng hiểu được tâm trạng của Yên Tuy Chi. Lúc này hắn ta gật đầu, "Không có vấn đề gì, cứ tùy tiện lấy, tôi sẽ gửi cho thầy…”
"Tôi đề nghị cậu nên hỏi ý kiến chị cậu trước, dù sao đây cũng là nhật ký của cô ấy.” Yên Tuy Chi nhắc nhở.
Joe "ặc" một tiếng, lầu bầu nói, "Cũng đúng, để tôi hỏi bả một chút. Nhưng tôi thấy chị ấy sẽ không có ý kiến gì đâu, đối với chuyện như thế này, chị ấy luôn thoải mái đến mức khiến tôi cảm thấy không bằng."
Hắn ta vừa nói, vừa nhanh chóng nhắn tin cho Younis.
Lúc cúi đầu chờ Younis trả lời, hắn ta bỗng nhiên nhớ tới, hai vợ chồng họ Lâm dịu dàng đẹp đẽ kia cũng giống như những người khác, cũng nhận lời mời của lão hồ ly, đến buổi tụ hội ở trang viên Manson một hai lần, rốt cuộc về sau không xuất hiện nữa.
Điều này khiến hắn ta cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Có một sự khác biệt chính là, Younis đã nói với hắn ta rất nhiều liên quan tới những người kia, về sau hắn ta lớn lên có đường tin của riêng mình, cũng tự điều tra được không ít.
Nhưng vợ chồng họ Lâm thì Younis lại không hề nhắc đến với hắn ta lần nào, đến mức trong một khoảng thời gian rất dài, thậm chí đến bây giờ, hắn ta vẫn không biết tên hai người kia, cũng không đi điều tra thông tin của hai người. Có lẽ là trong tiềm thức không muốn tra, càng hy vọng hai người kia đang sinh sống rất tốt ở nơi mà hắn ta không biết.
Joe nhìn máy thông minh, do dự chốc lát, lại gửi cho Younis một tin:
[Em vừa phát hiện mình xem thiếu đoạn cuối, hai vợ chồng kia… bọn họ đã qua đời rồi? Chị có biết sao lại mất không?]
"Ầy... chắc bả đang họp, hoặc đang xử lý chuyện gì, không chắc có thể trả lời ngay được." Joe giải thích một câu.
Hắn ta có chút khẩn trương không nói ra được, vào lúc biết hai vợ chồng kia chính là cha mẹ của Yên Tuy Chi, hắn ta càng sợ. Sợ bọn họ qua đời có liên quan đến lão hồ ly.
Younis trả lời cũng coi như nhanh chóng:
[Mày muốn đưa cho ai? Nếu là người đáng tin thì được, nhưng chị khá nghi ngờ ánh mắt của mày đó.]
Cũng không thể nói là Yên Tuy Chi được.
Nói Nguyễn Dã thì Younis cũng không biết là ai.
Joe không chút do dự úp nồi lên đầu đồng đảng:
[Cố. Hắn muốn một phần. Có cho hay không?]
Sự thật chứng minh, nhiều khi cái tên Cố Yến được dùng rất tốt, Younis lập tức trả lời:
[Cố? Vậy mày lãng phí thời gian hỏi chị làm gì, cứ cho cậu ta thôi.]
Theo sát phía sau, là một tin nhắn khác của Younis:
[Đúng, đã qua đời. Bởi vì giải phẫu gen thất bại.]
Joe gần như lập tức liên tưởng đến vụ án chữa bệnh kia của Yên Tuy Chi:
[Đậu má, vụ án chữa bệnh mà chúng ta thảo luận cả đêm... cũng là giải phẫu gen. Giữa hai việc này sẽ không có liên quan chứ?!]
Lần này, Younis trả lời hơi chậm.
Joe không nháy mắt nhìn chằm chằm màn hình tin nhắn, lần đầu tiên trong đời cảm thấy thấp thỏm đến vậy. Một bên hy vọng Younis trả lời càng nhanh càng tốt, một bên lại hy vọng kết quả ra muộn một chút, để hắn ta thở hai cái đã.
Nhưng hắn ta có thấp thỏm thế nào, cuối cùng tin nhắn của Younis vẫn tới, mà lại là một đoạn thật dài:
[Khó mà nói, thật ra đây là một trong những nguyên nhân chị muốn tra án chữa bệnh, chị cảm thấy giữa hai việc có chút liên quan, nhưng lại không có chứng cứ trực tiếp. Thật ra hai vợ chồng này khá đặc biệt, bọn họ là vị khách qua đời sớm nhất. Trước kia chị đã điều tra rất lâu, cũng nhớ lại rất lâu, trước khi bọn họ qua đời, cha không có chỗ nào khác thường, không gọi những cú điện thoại khả nghi, không bộc lộ cảm xúc quá đột ngột. Mà khi đó xác suất thành công của giải phẫu gen đúng là rất thấp, bởi vì giải phẫu xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không phải là chuyện khiến người ta ngạc nhiên. Chị tốn không ít sức điều tra, nhưng đúng là thu hoạch rất ít, cho nên tạm thời không liệt bọn họ vào “danh sách người hy sinh”, cũng không nói thêm với mày.]
Kết quả này đối Joe mà nói không tính là tốt.
Mặc dù Younis tốn sức viết một đoạn dài như vậy, nhưng tất cả sự chú ý của hắn đều tập trung ở một câu — "Chị cảm thấy giữa hai việc có chút liên quan" kia.
Joe vô ý thức hỏi: [Liên quan gì?]
Younis: [Hình như là có một bị cáo của án chữa bệnh trùng hợp đã từng tham gia giải phẫu gen cho vợ chồng kia á… Mày động cái não mini của mày coi nào, nói cho chị, chị mà biết được nhiều sự liên quan thế thì còn cần mày đi hỏi luật sư sao?]
Joe: "..."
Younis: [Mà nói hẳn hoi, hỏi xíu nhé. Bên cạnh mày là Cố và thực tập sinh nhỏ của cậu ta đi? Dù sao bọn họ cũng là người đứng xem không hề liên quan, sẽ tỉnh táo hơn chúng ta một chút, cũng có thể nhìn ra mối quan hệ bị chúng ta bỏ sót.]
Joe: "..."
Người đứng xem không hề liên quan...
Thực tập sinh nhỏ trong miệng chị không những không phải người đứng xem, còn có thể là gia đình của người bị hại, có sợ hay không?
Quỷ cũng không biết lúc Joe nhìn thấy cái tin này, vẻ mặt chết lặng đến cỡ nào.
Hắn ta hỏi những vấn đề mà mình thức trắng đêm chuẩn bị ra. Younis đều có thể phát hiện ra mối quan hệ giữa hai bên, sao Yên Tuy Chi lại không biết được?
Dưới loại tình huống này, còn muốn bắt anh nhớ lại chi tiết bản án kia, đồng thời tìm ra chứng cứ để chứng minh lão hồ ly không phải thủ phạm... Joe không làm được chuyện súc sinh như thế.
"Sao vậy?" Giọng nói của Yên Tuy Chi khiến Joe hoàn hồn.
Joe ngẩng lên đầu: "Cái gì? À, được. Chị tôi nói đương nhiên là được, tôi sẽ chuyển cho viện trưởng ngay."
Hắn ta vội vàng mở màn hình ra, cũng không hỏi Yên Tuy Chi chỉ cần đoạn ngắn kia hay là cái gì, đã chuyển toàn bộ video sang.
"Cảm ơn." Yên Tuy Chi nhận lấy từng cái một.
Một tiếng cảm ơn này khiến Joe thiếu gia như ngồi trên bàn chông.
Yên Tuy Chi nhẹ nhàng đóng màn hình lại, lau qua chiếc nhẫn thông minh của mình, lại giương mắt nói: "Tôi cũng gần như biết được suy nghĩ của cậu và cô Younis, vụ án chữa bệnh kia…"
"Viện trưởng." Joe chà xát tay, ngắt lời nói, "Vừa rồi sau khi nói từ đầu đến cuối một lần cho hai người, tôi đột nhiên cũng có vài suy nghĩ, tôi… tôi nghĩ là nên xem lại tư liệu lần nữa."
"Hửm?" Yên Tuy Chi nhìn hắn ta, ánh mắt trong trẻo mà trầm tĩnh, "Không phải tối qua cậu đã xem rất lâu sao?"
Joe kiên trì ho một tiếng, chống nắm đấm lên môi, mơ hồ nói: "Chưa xem đủ."
Yên Tuy Chi cùng Cố Yến liếc nhau một cái.
"Thế những câu hỏi đã chuẩn bị kia?" Yên Tuy Chi lại hỏi.
Joe: "Xem hết một lần nữa rồi sẽ hỏi tiếp.”
Hắn ta nói xong sờ lên cổ, nhìn về hướng phòng ngủ, lại nói vơi Yên Tuy Chi và Cố Yến: "Không để ý cái là đến trưa rồi, tôi thấy hơi đói bụng, bảo nhân viên phục vụ mang bữa ăn lên nhé?”
Phản ứng vò đầu bứt tai kia đều bị Yên Tuy Chi nhìn ở trong mắt, hắn ta nghĩ điều gì, lo lắng cái gì, đối với Yên Tuy Chi và Cố Yến mà nói là gần như viết hết lên mặt.
Yên Tuy Chi thấy hơi cảm động, lại có chút buồn cười.
Anh đang muốn nói "đừng đảo mắt, trong phòng này cũng không có nhiều thứ để nói lảng đi đâu.”
Nhưng mà Cố Yến đã mở miệng: "Chúng tôi xuống phòng ăn dưới tầng, cậu và Kha Cẩn thì sao?"
Có người đưa bậc thang, Joe thiếu gia lộn nhào chạy đi, "Cậu ấy tỉnh một lát rồi lại ngủ thiếp đi, chúng tôi không xuống đâu.”
Cố Yến hơi bất ngờ: "Lại ngủ thiếp đi?"
Trạng thái ngủ trong đêm của Kha Cẩn không tốt, luôn luôn tỉnh rất sớm, khiến đồng hồ sinh học của Joe cũng phải chỉnh lại cho giống với cậu ta.
Hôm nay ngược lại là hiếm thấy.
"Hôm qua cậu ấy ngủ muộn quá." Joe nói, "Cứ ngồi mãi bên cửa sổ không muốn chuyển vị trí. Mà hôm nay thời tiết lại không tốt, bên ngoài quá âm u, chắc cậu ấy nghĩ là vẫn chưa sáng.”
"Ngồi bên cửa sổ không muốn chuyển vị trí?" Yên Tuy Chi chú ý tới câu nói này.
"Tôi đã xem qua rồi." Joe hiểu ý anh, "Ngoài cửa sổ không có gì cả. Khi đó đã rất muộn, người ở tòa nhà đối diện đã ngủ gần hết, không có ai kì lạ, cũng không có chuyện gì kì lạ. Động vật sống duy nhất bên ngoài cũng chỉ có chim, chắc là điềm báo gió lốc đi, bay thành đàn luôn."
Hắn ta vòng quanh cửa sổ để xem, cuối cùng phát hiện chắc Kha Cẩn cảm thấy bất an vì động vật di chuyện. Hắn ta dỗ dành rất lâu, Kha Cẩn mới thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ, tiến vào phòng ngủ.
Joe lại ngồi trên ghế cạnh giường cậu ta thật lâu, Kha Cẩn mới chậm rãi yên tĩnh lại.
"Chờ cậu ấy ngủ rồi tôi mới về phòng." Joe nói, "Buổi sáng 7 giờ cậu ấy tỉnh một lần, đi xuyên qua phòng tôi, lại đứng bên cửa sổ chốc lát.”
Trong mưa to gió lớn không có người, cũng không có chim thành đàn, hoặc là thứ gì khác khiến người ta bất an. Cho nên Kha Cẩn chỉ đứng một lát đã cảm thấy buồn ngủ.
Yên Tuy Chi nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc đang nói chuyện, bụng Joe kêu lên một tiếng. Vị đại thiếu gia này sờ lên cơ bụng, vẻ mặt như nghe được tiếng trời. Hắn ta đứng dậy, than thở: "Thật sự là đói bụng, tôi đi tìm chút đồ lấp bụng trước đã.”
"Ừm." Cố Yến vỗ vỗ mu bàn tay Yên Tuy Chi, "Chúng ta thay quần áo rồi xuống đi.”
Joe đến bên cạnh tủ lạnh, nghe vậy "A" một tiếng: "Tôi nói sao hôm nay nhìn cậu rời giường có chỗ nào quái quái mà, không phải từ trước đến nay cậu đều mặc áo sơ mi buổi sáng sao, sao hôm nay mặc đồ ngủ của khách sạn rồi?"
Cố Yến liếc hắn ta, không trả lời.
Ban đầu đúng là bọn họ mặc áo sơ mi…
Chỉ là bị làm đến mức không thể nhìn mà thôi.
Yên Tuy Chi nghe vậy mà vẫn dửng dưng, vẻ mặt nhã nhặn bại hoại, bình tĩnh uống ngụm sữa bò cuối cùng trong cốc.
Joe không hề phát hiện ra bầu không khí vi diệu, chui đầu vào trong tủ lạnh tìm kiếm một lát, sau đó buồn bực nói: "Hở?"
Cố luật sư tránh nặng tìm nhẹ nói: "Tìm cái gì đấy?"
Joe nói: "À không có gì, lấy chút đồ ăn cho Kha Cẩn, tôi nhớ có đĩa dâu tây mà, hai người ăn rồi à?”
Giáo sư Yên nhã nhặn bại hoại bình tĩnh sặc một ngụm sữa bò.
"Viện trưởng không sao chứ?" Joe nghe thấy tiếng ho khan, từ trong tủ lạnh xoay đầu lại, quan tâm hỏi một câu.
Chỉ thấy Yên Tuy Chi che môi, cổ ho đến mức hơi đỏ lên, khoát tay áo với hắn, vội vàng quay đầu trở về phòng.