Luân Khả Khải Hoàng

Chương 21: Làm rõ



Không khí trong phòng nóng đến doạ người, sau khi nghe thấy câu hỏi của Bạch Khả thì hơi thở của đối phương cũng chậm dần, một lúc thất thần nhìn chằm chằm vào cậu.

Sau cùng, Cảnh Hoàng hỏi: “Khi nào là muộn màng?”

Bạch Khả trả lời: “Khi tôi bước ra khỏi căn phòng này”

“Vậy thế nào là muộn màng?”

Ánh mắt Bạch Khả bén nhọn: “Nếu hiện tại không giết chết tôi, đời này anh sẽ không thể thoát khỏi tôi. Cho dù là yêu hay hận!”

Vừa dứt lời, nụ hôn thô bạo đã truyền đến, Cảnh Hoàng chịu không được nữa, hắn yêu người này đến thối nát tim gan, hắn đợi ngày được đường đường chính chính ở bên cạnh cậu đã bao nhiêu năm nay. Rốt cuộc bây giờ cũng đối diện nhau, vạch trần tất cả!

“Tôi yêu em, sẽ không giết em càng không hề có ý định giết em” - Cảnh Hoàng nói bằng hơi thở gấp gáp nóng ấm phả vào môi người kia - “Ngược lại đã đến nước này, tôi muốn em ở bên tôi, vĩnh viễn đi cạnh tôi. Chuyện em làm tôi không trách em nữa, hãy nói cho tôi biết người nào đã lăng nhục em? Tôi sẽ thay em giết hắn!”

“Anh nghĩ ai sẽ lăng nhục được tôi?” - Bạch Khả lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt đối phương, rồi nhìn xuống bản thân mình - “Bọn họ liệu có khả năng chạm vào cơ thể tôi như anh đang làm hay sao?”

Lúc này Cảnh Hoàng mới nhận ra hắn ấn Bạch Khả quá chặt, liền vội vàng tách ra. Bạch Khả vì đau nên yếu ớt ngã vào lòng hắn.

Từ nhỏ đến lớn, có thể thân mật tiếp xúc cơ thể với Bạch Khả ngoài Cố Nhạc Luân và nhị vị phụ thân thì người duy nhất còn lại chính là Cảnh Hoàng. Bạch Khả dường như phụ thuộc hoàn toàn khi ở trong lòng hắn, không nghi kị, không bài xích, lại là loại cảm giác càng ngày càng muốn thân thiết hơn.

“Anh xém chút nữa thật có thể giết chết tôi” - Bạch Khả mắng.

Cảnh Hoàng đứng lên: “Tôi đưa em đi bệnh viện”

“Không cần. Xoa lưng tôi một chút” - Bạch Khả đưa tay kéo hắn lại.

Cảnh Hoàng đưa tay nhẹ nhàng xoa thắt lưng cho cậu, ôn nhu ân cần: “Tại sao em lại thích đi quyến rũ người khác?”

“Tôi không được chọn cách thức, tuỳ người áp dụng thôi. Ai biết được bọn họ đều là đám háo sắc” - Bạch Khả nhàm chán duỗi người.

Cảnh Hoàng xoa một hồi thì tay loạn, xoa xuống phần giao nhau giữa sóng lưng và mông.

Bạch Khả nhìn sang một cái: “Đừng tưởng tôi không biết anh định làm gì!”

“Vậy em thử nói xem tôi định làm gì?” - Cảnh Hoàng bí hiểm hỏi lại.

Bạch Khả cố gắng nhấc người lên: “Tôi còn nhiều chuyện muốn hỏi anh. Đợi hỏi xong rồi tính tiếp” - cảm thấy còn chút đau nhức - “Đỡ tôi!”

“Em gầy quá” - Cảnh Hoàng nâng người trong tay - “Ra ngoài ăn gì đi”

Bên ngoài, hai vị bạn tốt đã ung dung thưởng thức đến món cuối cùng trong set menu, trông thấy Cảnh Hoàng và Bạch Khả đi ra, Cố Nhạc Luân đẩy đẩy cù chỏ sang nam nhân bên cạnh thông báo: “Bọn họ ra rồi kìa”Bạch Khả ngồi xuống lên chiếc ghế vị trí cạnh bên Cố Nhạc Luân. Cảnh Hoàng ngồi vào cạnh Bạch Khả.

Đầu bếp bắt đầu phục vụ cho hai thực khách mới đến.

Cố Tham Ăn giật giật áo Quách Khải: “Không phải 1 ngày phục vụ 5 set sao? Ở đây có 4 người, set cuối cùng tôi ăn luôn có được không?”

Quách Khải búng lỗ mũi cậu: “No chết em!” - sau đó gật đầu với nghệ nhân, yêu cầu tiến hành phục vụ món từ đầu.

Không khí ẩm thực rất tĩnh lặng, ai nấy đều lo ăn, Cảnh Hoàng không ngừng dành phần mình cho Bạch Khả nhưng cậu từ chối. Còn Cố Nhạc Luân đương nhiên rất đam mê thưởng thức lại lần hai loại hình đẳng cấp này.

Chỉ có Quách Khải là rãnh: “Này. Ít nhất cũng cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra chứ?”

Cố Nhạc Luân gặm đũa xoay sang nhìn hắn: “Ban nãy kể cho anh nghe hết rồi mà? Anh vẫn chưa hiểu sao?”

Quách Khải hướng Cảnh Hoàng hỏi: “Cậu đừng nói với tôi Bạch Khả chính là...”

“Tên chết tiệt mà cậu hay gọi” - Cảnh Hoàng tiếp lời.

Quách Khải trong nhất thời mù tịch: “Là cái người từ nhỏ đến lớn cậu tìm kiếm? Vậy bây giờ thì thế nào?”

“Thế nào nữa?” - Cố Nhạc Luân đánh tay nam nhân mình - “Bọn họ là bạn rồi, đương nhiên Cảnh Hoàng sẽ giúp chúng ta ngăn chặn Cảnh Hiên Nhi.”

Cố Nhạc Luân bình thản không phải vì cậu hiểu tất cả mà là vì cậu chưa hiểu gì cả! Bạch Khả và Cảnh Hoàng là quan hệ yêu đương, nhưng Cố Nhạc Luân chỉ đại khái biết được 2 đứa nó là bạn của nhau. Thay vì đi thương lượng với tên Cảnh thiếu gia nào đó không quen biết, thì bây giờ thương lượng với bạn thân đương nhiên dễ dàng hơn nhiều!

Nhóc con trên bàn cờ của những ông lớn!

Bạch Khả xoay mặt qua phía Cảnh Hoàng nói: “Anh ấy không hiểu gì đâu.”

Cảnh Hoàng lúc này mới đánh mắt với Quách Khải: “Sẽ nói chuyện với cậu sau.”

Cố Nhạc Luân vẫn là gặm đũa nói chuyện: “Tiểu Yêu Quái, vậy Cảnh Hiên Nhi thì thế nào?”

Bạch Khả liếc sang Cảnh Hoàng: “Cảnh Hiên Nhi thì thế nào?”

Cảnh Hoàng chau mày, chưa hiểu lắm vấn đề nên tìm đến Quách Khải: “Hiên Nhi nó...”

Quách Khải nắm bắt rất nhanh: “Không buông tha tôi, còn hạ độc thủ với Luân nhi”

Cảnh Hoàng nhìn sơ đã biết mối quan hệ giữa bạn thân và anh vợ, nhưng tại sao phải nhờ Bạch Khả đến nói?

“Chuyện này em có liên quan sao?” - Cảnh Hoàng kề vào lỗ tai Bạch Khả hỏi.

“Không liên quan.” - Bạch Khả lắc đầu, chỉ đuôi đũa về phía Cố Nhạc Luân bên cạnh - “Nhưng anh ấy bị em gái anh uy hiếp”

“Sao cậu không trực tiếp nói thẳng với tôi?” - Cảnh Hoàng ngã ra hỏi Quách Khải.

Quách Khải cũng không biết nói sao cho vừa: “Chúng ta cần nói chuyện riêng””Vậy rốt cuộc các người bàn được gì rồi?”

Cố Nhạc Luân vừa ăn xong món cuối, tò mò nhìn qua nhìn lại. Không biết ba người này thần thần bí bí, úp úp mở mở cái gì! Đến giờ vẫn chưa xong!

Bạch Khả nhìn Cảnh Hoàng một cái rồi xoay sang đề nghị với Cố Nhạc Luân: “Anh để bọn họ nói chuyện đi. Em dẫn anh sang bên cạnh có chổ bán kem trà xanh Nhật rất nổi tiếng.”

“Thật sao?” - Cố Nhạc Luân mắt sáng rỡ - “Đi thôi!”

Hai người vừa rời đi, Cảnh Hoàng mở lời: “Cố Nhạc Luân và cậu đang cùng nhau sao?”

“Cậu chê cười đi, tôi liệu sẵn rồi” - tay Quách Khải châm lên một điếu thuốc.

Cảnh Hoàng đưa điếu thuốc của mình đến nhờ lửa: “Tôi không chê cười cậu. Chê cậu hoá ra thành chê chính mình”

“Cậu biết tôi sẽ dẫn người đó tới?” - Quách Khải hỏi.

Cảnh Hoàng nhả ra một ngụm khói: “Ừ. Nhưng cũng là vừa mới biết chiều nay khi tiểu Bạch gặp cậu. Mọi hành động của em ấy tôi đều biết.”

“Hai người cũng quá rãnh rỗi rồi đi. Sao không trực tiếp ở bên nhau?” - Quách Khải nhăn mặt.

“Vài tháng trước tôi dùng thân phận giả tiếp cận và xây dựng tình cảm với em ấy, đột nhiên có một hôm em ấy đuổi tôi đi. Sau khi âm thầm theo dõi mới biết em ấy muốn dùng bản thân làm mồi nhử để củng cố công việc kinh doanh cho Hải Nhân. Nếu hôm nay cậu không đưa em ấy tới đây, tôi sớm muộn cũng chịu không được mà tìm em ấy.” - Cảnh Hoàng trình tự kể.

Quách Khải hỏi: “Bây giờ đã hoà thuận chưa?”

“Còn chưa biết. Nhưng trước hết đang giận tôi về chuyện tôi dùng thân phận giả” - Cảnh Hoàng kéo một hơi thuốc dài - “Lại nói, tại sao cậu dẫn em ấy đến đây gặp tôi? Chuyện của Hiên Nhi cậu tự mình nói với tôi vẫn được.”

“Nói thật. Tôi cảm thấy cậu ấy rất có khả năng quyến rũ cậu, làm cậu quên cái tên trong quá khứ kia đi!” - Quách Khải vẫn biểu tình bất mãn - “Kế hoạch của chúng ta cậu vẫn nhớ chứ?”

“Tôi không quên” - Cảnh Hoàng gạt thuốc - “Chỉ là tôi đang đợi”

“Đợi Bạch Khả?” - Quách Khải nhướng mày - “Vậy thì cậu đợi được rồi”

Cảnh Hoàng lắc tay: “Cậu nhầm. Gần đây tôi say rượu, nhường vài dự án cho đám cô cậu chỉ vì tôi muốn như vậy. Còn về tình cảm, tôi đã nắm chắc từ lúc em ấy đuổi tôi đi, em ấy đã không thể rời khỏi tôi nữa rồi”

“Cậu cố tình nhường dự án cho bọn họ?”

Cảnh Hoàng gật đầu: “Bọn họ nghĩ tôi đang ăn chơi sa đoạ, tự khắc sẽ lộ sơ hở.”

Quách Khải thở ra một làn khói: “Tuỳ cậu. Từ đầu đến cuối tôi vẫn chọn cách tin cậu”

“Tin tôi?” - Cảnh Hoàng bật cười - “Tin tôi mà lại đi tìm người đến quyến rũ tôi?””Ai bảo cậu diễn quá thật. Những lần say sỉn nói năng lẩm bẩm qua điện thoại đừng nói là cậu gạt tôi đi?” - Quách Khải bức xúc đập đập vào bàn.

“Không sai. Trong những lần đóng kịch vẫn có vài lần là thật” - Cảnh Hoàng thừa nhận - “Em ấy luôn biết cách làm tôi phát điên”

“Vậy lần này cậu làm ơn trói chặc người kia một chút” - Quách Khải quăng qua một câu.

Cảnh Hoàng nhếch môi: “Thân thế của tôi nếu vẫn chưa thoả mãn được em ấy thì đành phải ra tranh cử chủ tịch nước thôi!”

Ha ha ha. Giọng hai người đàn ông vang vọng khắp căn phòng.

Trên đường đi ăn kem, Bạch Khả dò hỏi anh trai mình: “Anh với Quách Khải thế nào?”

Cố Nhạc Luân bao nhiêu xuân sắc hiện cả trên mặt: “Là rất tốt!”

Bạch Khả khi dễ: “Nhìn bản mặt hạnh phúc của anh kìa!”

Nhưng Cố Nhạc Luân vẫn còn một băng khoăn: “Tiểu Yêu Quái, em thấy hai nam nhân ở cùng nhau thì có vấn đề gì không?”

Bạch Khả hỏi lại: “Vậy Baba và Daddy của chúng ta có vấn đề gì không?”

Đúng a! Hai phụ thân hạnh phúc tới tận bây giờ. Lại còn có chúng ta vừa hiếu thảo vừa tài giỏi. Hẳn là không có vấn đề gì đi!

“Quan trọng là anh có tình cảm với người đó thật sự!”

Cố Nhạc Luân gật đầu, ánh mắt rất nghiêm túc: “Anh chưa bao giờ nghĩ thích một người là sẽ như thế nào! Sau khi gặp A Khải thì anh hiểu ra rồi. Nếu hôm nào anh ta trong công việc không suông sẻ hai chân mày sẽ chau lại, lúc đó anh cũng cảm thấy khó chịu theo.”

Bạch Khả rất hiếm khi cười, hôm nay chính cậu cũng cảm thấy anh hai thật dễ thương.

“Anh vui vẻ là được rồi” - không được đến câu thứ hai - “Trông mập lên nhiều đó!”

Cái gì chứ! Cố Nhạc Luân kịch liệt kháng nghị! Chỉ lên có 1kg thôi! 1kg thì làm sao mà nhiều được?!!!! Hơn nữa còn không hề mập lên!

Cố Nhạc Luân vừa mới sực nhớ có chuyện chưa hỏi: “À! Mà sao Hoàng Cảnh lại biến thành Cảnh Hoàng? Anh nghe A Khải nói người của Cảnh Gia có rất nhiều thân phận. Vậy lúc trước cậu ấy có nói thật cho em biết cậu ấy chính là đại thiếu gia của nhà họ Cảnh không?”

Bạch Khả lắc đầu: “Không. Em là đến hôm nay mới biết”

“Chà. Giấu diếm dữ! Chắc là định cho em bất ngờ” - Cố Nhạc Luân qua loa nói một câu rồi chạy lạch bạch vào cửa hàng kem.

Đúng là đồ ngốc! Chỉ có anh mới nghĩ người ta che giấu thân phận là vì muốn làm anh bất ngờ! Nhiễm phim bộ nhiều quá rồi!

Bên trong nhà hàng.

“Cậu với Cố Nhạc Luân là thế nào gặp nhau?” - Cảnh Hoàng hỏi.Quách Khải nghĩ tới lại buồn cười, trình tự kể ra toàn bộ.

Cảnh Hoàng gật gù cảm thán: “Đúng là có duyên. Chúng ta như thế mà lại gặp phải đúng hai anh em họ. Kể ra cậu và tôi vận khí chính là cùng nhau phát”

Quách Khải không nói gì, đắc chí mỉm cười.

“Chúng tôi về rồi” - Cố Nhạc Luân vén tấm vải ngăn cách - “Hai người đang nói về vấn đề gì?”

Quách Khải ngoắc tay: “Đến đây” - lấy chiếc lá khô trên tóc cậu xuống - “Đại Hoàng đã đồng ý việc Hiên Nhi rồi. Em có thể yên tâm.”

“Thật sao?” - Cố Nhạc Luân xoay sang - “Cám ơn cậu nhé Hoàng Cảnh.... À không. Giờ phải gọi là Cảnh Hoàng.”

Cảnh Hoàng lịch thiệp: “Không cần khách sáo” - ánh mắt đẩy qua nhìn Bạch Khả - “Chúng ta là người quen mà!”

Bạch Khả không thèm đáp trả hắn: “Nếu không có gì nữa tôi về trước”

Cảnh Hoàng vội vàng đưa tay nắm chặc lấy cổ tay của Bạch Khả, đồng thời đẩy đầu ra hiệu với Quách Khải.

Quả nhiên là bạn thân lâu năm, Quách Khải phối hợp liền kéo tiểu mặt mập của mình: “Chúng ta về thôi. Bọn họ có chuyện cần nói”

“Vậy sao? Vậy tạm biệt nhé Cảnh Hoàng. Tiểu Yêu Quái, anh về trước đây” - Cố Nhạc Luân một đường tạm biệt sau đó theo Quách Khải rời khỏi.

Bên trong chỉ còn lại hai người.

“Anh giữ tôi lại làm gì?” - Bạch Khả hỏi.

Cảnh Hoàng dụ hoặc tiến lại gần, dùng vũ khí tối thượng của mình chèn ép đối phương: “Tối nay đến chổ tôi.”

“Chổ của anh?” - Bạch Khả nghĩ gì đó liền cười - “Tính ra thì tôi chưa từng được biết chổ của anh rốt cuộc là nơi nào!”

Đôi môi nam nhân nhè nhẹ lướt khắp mặt Bạch Khả: “Từ bây giờ sẽ cho em biết tất cả. Chỉ cần em nguyện ý đi theo tôi.”

Bạch Khả vốn không thể chống đỡ mùi hương này, càng không thể bài xích người đàn ông trước mặt: “Tôi thừa nhận có chút hứng thú muốn xem chổ của anh. Còn nguyện ý đi theo anh hay không thì chưa thể nói được gì lúc này.”

“Vậy thì đi thôi” - Cảnh Hoàng đưa Bạch Khả ra xe riêng.

Chiếc xe của Cảnh Hoàng khoang lái và khoang khách được ngăn cách bằng một cánh cửa tự động, điều này khiến tài xế không thể nhìn thấy chủ nhân họ đang làm gì.

Vừa vào xe đóng cửa lại, Cảnh Hoàng đã đẩy ngã Bạch Khả ra ghế, trực tiếp sấn tới đè lên: “Tôi nhớ em đến phát điên rồi!”

Bạch Khả đưa mặt mình đến phần xương quai xanh của nam nhân hít hà: “Tôi nhớ mùi hương của anh. Mùi hương vẫn vậy, còn anh thì rất khác.””Tôi khác chổ nào?” - Cảnh Hoàng vẫn đam mê hôn loạn dưới cổ Bạch Khả.

“Vài tháng trước anh còn giả ngốc”

“Còn bây giờ?” - bàn tay mạnh mẽ vuốt ve cơ thể đối phương.

Bạch Khả thở ra một nụ cười: “Ác ma!”

Cảnh Hoàng ngưng động, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt người yêu: “Em thích tôi bây giờ hơn hay là vài tháng trước hơn?”

Bạch Khả cực kì yêu nghiệt: “Bây giờ! Bởi vì anh như vậy rất có sức hấp dẫn.”

Nam nhân kích động liền tấn công cuồng hôn một trận, vừa hôn vừa nói: “Trả lời cho tôi biết, em thích tôi hay chỉ vì mùi hương trên người tôi?”

“Vì mùi hương....” - khó khăn đáp trả trong môi hôn - “Và vì anh...”

Cảnh Hoàng sờ đến bộ vị yếu ớt kia: “Em quá xinh đẹp, em có biết bây giờ nhìn em có bao nhiêu mê người không?”

“Đừng” - Bạch Khả ngăn tay hắn lại - “Chưa nói rõ, anh đừng chạm vào tôi.”

“Được” - Cảnh Hoàng ngồi dậy, đưa tay đỡ Bạch Khả - “Đợi về đến nơi sẽ nói”

Nơi đang tới không phải là Cảnh gia, nơi đang tới chỉ là cơ ngơi riêng của Cảnh Hoàng. Một dinh thự nằm giữa lòng thành phố, bao quanh là chuỗi các toà nhà cao tầng san sát nhau tạo thành một vòng tròn khép kín. Nếu đứng từ trên bất kì toà nhà nào nhìn xuống thì bạn chỉ có thể thấy một mảnh đất rộng dành cho trực thăng hạ cánh, chứ hoàn toàn không thấy toà dinh thự được xây dựng bên dưới.

Cái này gọi là lối kiến trúc tường thành, cho đến bây giờ, người biết được sự tồn tại của nơi này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Trong tộc, ngoài Cảnh Phát, Bích Hồng và Cảnh Hiên Nhi, một số anh em cô cậu khác đều không hề được biết. Vì muốn bảo vệ sự an toàn cho Cảnh Hoàng, lối vào dinh thự được xây dựng thông với tầng hầm gửi xe của một trong các toà nhà cao tầng xung quanh, lối vào này phải thường xuyên thay đổi. Cho nên ở thời điểm hiện lối vào cụ thể là phải thông qua toà nhà nào thì chỉ có Cảnh Hoàng và người của hắn biết.

“Cả nơi ở cũng phức tạp!” - Bạch Khả nghe giải thích một hồi liền chán ghét.

Cảnh Hoàng đưa tay nâng cằm cậu lên, trìu mến nhìn váo ánh mắt: “Phức tạp bằng em sao?”

Bạch Khả gạt tay hắn ra.

Sau khi đi qua một hành lang vừa dài vừa tối, phía cuối con đường dần dần hé lộ một cánh cổng rộng đến 20 mét, được điều khiển bằng điện tử, sau khi nhân viên nhận diện chính là Cảnh Hoàng thì mới hạ lệnh mở ra cho xe tiến vào.

Xe vòng qua vườn hoa có diện tích gần bằng cả quãng trường, đài phun nước cao chót vót, ánh sáng vàng phát ra từ bên trong dinh thự nguy nga rất loá mắt.”Đến nơi rồi. Đây là chổ của tôi.” - Cảnh Hoàng mĩ mãn đối Bạch Khả nói - “Sau này nó cũng là của em!”

Bạch Khả vốn thích những thứ đẹp đẽ và nơi này thật sự rất đẹp, nhưng diện tích quá lớn phải chăng rất cô đơn?

Hai người bước ra khỏi xe, quản gia lập tức ra chào hỏi.

“Cậu chủ, chúng tôi có cần chuẩn bị bửa tối hay không?”

Cảnh Hoàng lắc đầu: “Tôi vừa mới ăn bên ngoài. Dọn dẹp phòng ngủ của tôi một chút.”

“Vâng thưa cậu chủ” - Quản gia cúi thấp người rời đi.

Bạch Khả liếc sang nam nhân: “Anh cũng đã lâu chưa về lại đây rồi?”

“Đúng” - Cảnh Hoàng hít một hơi - “Cái đáng trách không phải nhà quá rộng, chỉ có thể trách người không cùng về”

Bạch Khả không nói gì, chỉ mỉm cười bước vào.

Bên trong trang trí cực kì xa hoa tinh xảo, mỗi tấm trần nhà đều được chạm khắc tỉ mỉ, bước qua một gian phòng lại là một kiểu nội thất khác, cùng tone màu nhưng hình dáng bất đồng, cứ như thế hoà quyện vào nhau.

“Chúng ta ở đâu nói chuyện?” - Bạch Khả vừa đi hỏi.

“Phòng tôi” - Cảnh Hoàng ở phía sau trả lời.

Bạch Khả dừng cước bộ, xoay người nhìn hắn, kiểu đặt câu hỏi khi đã biết rõ nguyên nhân: “Tại sao phải đến phòng anh? Ở đây có biết bao nhiêu là phòng!”

Cảnh Hoàng bước tới cho cậu một nụ hôn lên trán, thì thầm: “Em muốn ở đâu cũng được. Trong căn nhà này đâu đâu cũng có thể biến thành phòng ngủ của tôi và em.”

Bạch Khả đẩy hắn ra, xoay người bước đi tiếp: “Phòng anh ở đâu?”

“Em cảm thấy phòng tôi có thể ở đâu?” - Cảnh Hoàng ôm lấy eo cậu từ phía sau, kề mũi vào cổ cậu - “Em thơm quá. Còn hơn cả mùi hương của tôi.”

Bạch Khả đặt hai tay mình bao lấy hai tay của nam nhân đang đặt dưới bụng, xoay hờ đầu nhìn hắn: “Lúc trước gần nhau, anh không hề chủ động như vậy.”

Cảnh Hoàng nhất thời: “Phần lớn đều là em...”

“Câm miệng!” - Bạch Khả lập tức siết tay.

Cảnh Hoàng đành mỉm cười không nói.

Hai người quyến luyến đưa đẩy nhau vào phòng, đóng cửa lại.

Cảnh Hoàng đặt Bạch Khả lên đùi, thống khoái mà vuốt ve tâm lưng cậu: “Xa tôi vài tháng em ngày càng xinh đẹp”

Bạch Khả đăm chiêu: “Còn anh thì thay đổi quá nhiều.” - lướt bàn tay thon trượt dài lên khuông mặt hắn - “Nếu như lúc trước anh mang khí chất này đến gặp tôi, tôi đã không nỡ đuổi anh đi”Cảnh Hoàng hung hăng nắm cằm Bạch Khả kéo đến hôn lên: “Tôi nhớ em!”

Trong khoảnh khắc môi lưỡi giao triền, Cảnh Hoàng không nhịn được cự vật cũng cương lên, nóng ấm cạ vào đùi Bạch Khả.

Bạch Khả càng hôn càng bị ấn ngã xuống ghế, thân thể chìm ngập trong ái tình khó cưỡng mà toát ra hương vị mê người. Bờ vai trắng ngần lộ rõ sau một cú xé áo thô bạo của Cảnh Hoàng, lửa dục thiêu đốt rỉ ra những giọt mồ hôi lấm tấm càng khiến da thịt trở nên căng mịn gợi cảm.

“A...” - Bạch Khả đột nhiên nhăn mặt - “Chân tôi đau!”

Cảnh Hoàng bừng tỉnh khỏi cơ mê, cúi người dò xét: “Lúc nãy em giằng co quá mạnh làm gì! Tôi xoa cho em.”

Nói rồi hắn đứng lên đi lấy chai dầu nóng trong tủ y tế đến quì xuống bên chân Bạch Khả, ôn nhu xoa nắn. Còn người kia vẫn là hai tay chống ra sau, vai áo trễ xuống một khoảng, chân đưa vào tay nam nhân để nam nhân tuỳ cơ hầu hạ, nhìn qua thập phần giống công tử làng chơi và nam sủng phục dịch!

Bạch công tử đột nhiên lắc lắc chân: “Anh làm sao lại dùng thân phận giả lừa tôi?”

“Gia đình tôi rất phức tạp” - Cảnh nam sủng bắt đầu kể câu chuyện đời mình - “Từ nhỏ bị tống đi ra nước ngoài, 18 tuổi thì về nước, chỉ đến năm nay, sau 9 năm chuẩn bị mọi thứ tôi mới dám đến tìm em.”

“Anh yêu tôi từ khi còn bé? Việc đó anh dám chắc chứ?” - Bạch Khả nghi kị.

Trong ánh mắt Cảnh Hoàng dễ dàng nhìn thấy sự chân thành ấm áp: “Tuổi thơ không vui, không một người bạn, em là đoá hoa nhỏ mĩ miều sống động nhất mà suốt những năm tháng thơ ấu tôi có thể nhớ. Đến khi trưởng thành cho người tìm hiểu về em, chụp hình em, mỗi ngày, mỗi ngày tôi đều chờ email từ mật thám, em vẫn sống động và xinh đẹp như xưa, vẫn luôn hớp hồn tôi như vậy. Một con người sống trong hoàn cảnh tăm tối như tôi chỉ còn biết vịn vào hình bóng của em mà sống tiếp. Em nghĩ, tôi có chắc rằng yêu em không?”

Bạch công tử lại lưu manh lắc chân: “Việc đó... cũng cần xem xét lại!”

“Em bị đau đừng rộn. Tôi xoa một chút nữa, đến sáng ngủ dậy sẽ không còn đau.” - Cảnh Hoàng dùng sức giữ chặc - “Lại nói em muốn tiếp cận đại công tử của Cảnh gia để làm gì? Nếu người gặp em hôm nay không phải là tôi thì em lại dùng cách kia sao?”

“Tôi đã nói còn phải xem đối phương cần gì!” - Bạch Khả trong giọng điệu có phần ấm ức, cố gắng kéo chân ra khỏi tay Cảnh Hoàng - “Anh buông ra đi. Tôi không cần anh lo!”

Cảnh Hoàng vẫn giữ chặc, quyết định nhường một bước: “Thôi được rồi tôi tin em. Bây giờ nói tôi nghe em tiếp cận tôi làm gì? Em có khó khăn?”

Bạch Khả vì chuyện vừa rồi còn ghim trong lòng, nửa muốn nói, nửa muốn không. Cho nên cậu im lặng đọc thoại nội tâm một chút.Cảnh Hoàng tưởng rằng cậu giận, vừa xoa bóp vừa nói chuyện với bàn chân cậu: “Tôi cũng vì thích em mới không chịu đựng được, xuất hiện một vài nghi vấn cũng là hiển nhiên. Em đừng giận!”

Bạch Khả nhìn xuống nam nhân đang xoa chân mình, tháo cặp mắt kính, đổi một chút kiểu tóc, lột bỏ vẻ ngoài đần độn thì người trước mặt đúng là rất oai phong. Đường đường là con trai trưởng của bộ tộc quyền lực, nay phải vừa xoa chân vừa xuống nước nhỏ dỗ ngọt cậu, kể ra không sợ người ta chê cười!

“Hải Nhân muốn phát triển thêm về phía nhà hàng khách sạn, nhưng không có lô đất nào ưng ý, hơn hết chưa có người hợp tác đầu tư. Tôi điều tra được Cảnh gia đang nhúng tay vào bất động sản thành phố, nên đã nhờ Quách Khải dẫn tôi đến gặp anh để thương lượng.”

Cảnh Hoàng nghe xong thì ừ một tiếng sau đó không nói gì nữa. Chỉ yên lặng xoa chân.

Khi công cuộc phục dịch đã xong, Cảnh nam sủng liền dìu Bạch công tử lên giường của mình, đãi ngộ phải nói là siêu cao cấp nha! Chiếc giường vừa lớn vừa êm, 10 người lớn leo lên hẳn vẫn còn chổ nằm.

“Giường lớn như vậy anh nằm một mình không thấy quá trống trải sao?” - Bạch Khả hỏi.

“Tôi luôn đợi em tới” - Cảnh Hoàng cẩn thân vén chăn - “Mọi thứ của tôi đều mua để dành phần em. Từ xe hơi cho đến bàn chải đánh răng đều là một đôi”

Bạch Khả đối với mấy kế sách lấy lòng này không lẽ còn dễ dàng tin: “Anh có thể tuỳ tiện mua sau đó muốn nói gì mà không được!”

Cảnh Hoàng cười, nhích người đặt tay choàng qua gáy Bạch Khả, ôm cậu gọn trong lòng: “Tôi biết em sẽ nói như vậy. Sáng mai em có thể tuỳ tiện kiểm tra. Mỗi thứ đều có khắc tên em. Phát hiện thứ nào khả nghi tôi liền bồi thường cho em một triệu.”

Bạch Khả không ngờ có người còn tính trước cả cậu! Nam nhân này nếu nói hiền lành chắc hẳn không phải, độc ác cũng chưa cam đoan, nhưng về tâm cơ thì so với cậu chỉ có hơn chứ không kém.

“Phải 2 triệu!” - Bạch Khả nói.

Cảnh Hoàng bậc cười: “Được rồi. 2 triệu.”

Bạch công tử hài lòng, trong mắt cũng có ý cười, tiếp tục hỏi: “Kế hoạch giữa anh và Quách Khải là gì?”

Cảnh Hoàng bao nhiêu năm nay chưa từng tâm sự với ai về lý tưởng của mình ngoài Quách Khải, vì đơn giản hắn thấy người bạn này đáng tin và Quách Khải ngược lại cũng tin tưởng hắn tuyệt đối.

“Cảnh gia có rất nhiều vấn đề. Nôm na bây giờ em có thể hiểu tôi muốn một triều quân tử một triều thần” - Cảnh Hoàng nói.

Bạch Khả suy nghĩ: “Con trai muốn lật đổ ba mình? Còn muốn thay mới tâm phúc của ông ấy?”

“Em lầm” - Cảnh Hoàng trầm giọng - “Đối với cách làm của ông ấy hiện giờ, sớm muộn gì cũng chết dưới tay kẻ khác. Tôi là muốn cứu người”

“Bên trong tộc có tranh chấp?” - Bạch Khả hỏi.

Cảnh Hoàng thở ra một hơi: “Nơi nào có con người nơi đó có rắc rối. Nơi nào có đồng tiền con người sẽ trở nên tham lam. Nơi nào tồn tại lòng tham càng nhiều, nơi đó sẽ sớm hoá thành địa ngục.”

Bạch Khả cảm nhận được nam nhân bên cạnh trong lòng chứa đầy phiền muộn: “Anh đã làm được những gì rồi?”

“9 năm qua chỉ đủ để nắm một vài cổ đông trong tay, nhưng bù lại đều là tâm phúc. Giặc ngoài không phức tạp, người trong nhà mới khó phòng.” - Cảnh Hoàng đưa tay mân mê vành tai của Bạch Khả - “Tôi từ khi về nước không biết tin tưởng ai ngoài Quách Khải, lúc nào cũng sống trong sự dè chừng. Riêng em, tôi nguyện ý đánh cược, nếu em phản bội tôi, tôi cũng coi như số mình xấu, vĩnh viễn sẽ không trách em.”

Bạch Khả không hề nể mặt: “Hôm nào cần tiền, có ai trả giá cao tôi liền bán thông tin của anh cho họ”

“Bao nhiêu thì được cho là giá cao?” - Cảnh Hoàng thú vị nhìn mỹ nhân trong ngực.

Bạch Khả đắn đo một chút, nét mặt lém lĩnh cực kì hiếm thấy: “20 triệu”

Cảnh Hoàng cười ra tiếng: “Haha. Ít nhất cũng phải 50 triệu!”

Bọn họ yên lặng nằm cạnh nhau, cảm nhận hương vị của đối phương một cách gần gũi nhất. Tình yêu của nam nhân có rất nhiều thể loại, loại của Cảnh Hoàng và Bạch Khả là rất ít khi nói chuyện yêu đương, nhưng bên trong đã yêu đến cuộn trào nhiệt huyết, sẵn sàng hy sinh tất cả cho người kia dù ngoài mặt luôn rất lạnh lùng.

Sau một lúc, Bạch Khả hỏi: “Anh định sau này thế nào?”

Cảnh Hoàng đột nhiên kéo cằm người yêu lên, buộc hắn nhìn thẳng mình: “Em có nguyện đi theo tôi không? Tôi sẽ không vì sợ nguy hiểm mà để em ở nhà. Tôi sẽ không vì sợ liên luỵ mà đẩy em sang bên. Tôi muốn kéo em theo cùng dù là trong hoàn cảnh khắc nghiệt nhất. Tôi muốn em ở cạnh tôi vượt qua tất cả khó khăn trong cuộc sống này. Có chết cũng phải chết cùng nhau. Đó là cách mà tôi bảo vệ em.”

Chỉ có ôm em trong tay tôi mới cảm thấy an toàn, chỉ có ôm chặt em tôi mới yên tâm rằng em còn tồn tại.

Ánh mắt Bạch Khả ma mị nhìn Cảnh Hoàng: “Anh như vậy làm sao lấy được vợ? Không có cô gái nào đồng ý theo anh chịu khổ đâu!”

Cảnh Hoàng nhịn không được hôn xuống một cái: “Có lẽ tôi phải lấy một cô vợ về để em bỏ cái lối suy nghĩ chỉ mình em mới nắm giữ được tôi đi!”

Bạch Khả nhướng đầu lên khiến chóp mũi cậu chạm vào chóp mũi nam nhân, giọng điệu mê hoặc câu dẫn: “Vậy tôi sẽ rất biết ơn cô gái ấy”

Bọn họ hôn nhau...

Đêm nay là một đêm không ngủ...

[

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv