Lão nhân hướng về cửa động, vỗ tay ba tiếng.
- Người giết ta. Người giết ta.
Tiếng người con gái lúc nãy từ phía ngoài cửa động vọng vào trong.
Hàn Tử Kỳ giật mình quay lại, đưa mắt nhìn ra.
Một chiếc bóng tròn dài từ ngoài cửa hang bay ngang qua đầu Hàn Tử Kỳ, đáp xuống vai lão nhân, nhìn chàng bằng cặp mắt lóng lánh, to tròn.
Hàn Tử Kỳ nhìn kỹ lại thì đó là một con anh vũ to lớn dị thường, khác hẳn những con mà chàng thường thấy.
Lão nhân cười lớn:
- Tiểu tử, ả con gái vừa kêu cứu trong rừng lúc nãy là nó đấy. Ngươi đã trông thấy rồi chứ?
Hàn Tử Kỳ nhìn con chim anh vũ, vô cùng sửng sốt. Chàng không ngờ người kêu cứu chính là nó.
Lão nhân nói:
- Nó đã lừa gạt nhiều người vào đây, luôn cả gã tiều phu. Nhờ vậy mà lão phu mới có người để nhờ mua dùm lương thực dùng qua ngày. Hôm nay ngươi cũng bị nó lừa.
Hàn Tử Kỳ cất tiếng cười khanh khách, vang động cả hang. Chàng chỉ tay vào con chim anh vũ vẫn còn đứng yên trên vai lão nhân:
- À, ra là chính nàng. Nàng đã làm cho ta phải kinh hãi. Có ai cưỡng hiếp nàng đâu.
Nàng có lông, có mỏ.
Con chim anh vũ nhìn Hàn Tử Kỳ rồi ngửa cổ:
- Người giết ta. Người giết ta.
Rõ ràng là đúng giọng nói của người con gái ngoài cánh rừng, không còn nghi ngờ gì nữa.
Hàn Tử Kỳ thích thú cất tiếng cười khanh khách. Lão nhân cũng cười theo.
Lão nhân vẫy tay, nói:
- Tiểu tử hãy ngồi vào đây. Lâu lắm rồi lão phu không có một vị bằng hữu nào viếng thăm, thật là buồn tẻ. Ngươi hãy ở lại đây vài ba hôm, cùng ta bàn chuyện giang hồ, không biết đến nay có gì thay đổi không.
Hàn Tử Kỳ nghĩ thầm:
“Xem qua vị lão nhân này không phải là một ác ma. Ta thử vào tìm hiểu xem lão là ai, tại sao lại sống một mình cô tịch trong hang động này.”.
Chàng chậm bước vào trong, tới đứng trước mặt lão nhân khoảng một trượng. Dù sao thì chàng cũng phải đề hòng, bởi chốn giang hồ vô cùng hiểm ác.
Qua bóng tối mập mờ, Hàn Tử Kỳ chưa nhận ra được chân diện mục của lão nhân.
Lão nhân trỏ tay sang vách động bên trái:
- Bên vách đá kia có đống củi khô. Ngươi hãy đốt lên cho sáng.
Hàn Tử Kỳ bước đến góc động, gom một ít củi khô đến gần giường đá, dùng hoả tập đốt lên. Phút chốc, ánh lửa cháy bập bùng, soi sáng một vùng trong hang động giúp Hàn Tử Kỳ nhìn rõ mọi vật xung quanh.
Con chim anh vũ rời khỏi vai lão nhân, bay tuốt ra ngoài mất dạng.
Bây giờ Hàn Tử Kỳ mới trông thấy rõ gương mặt của lão nhân. Diện mạo của lão nhân sáng như vầng trăng, hãy còn trẻ nhưng không thể đoán được bao nhiêu niên kỷ, có điều râu tóc đều bạc phơ, ánh mắt chớp ngời, trông giống một vị tiên gia.
Hàn Tử Kỳ khẽ nhủ thầm:
“Lão nhân này là ai mà trông có vẻ tiên phong đạo cốt. Có lẽ đây là một bậc kỳ nhân ẩn dật.”.
Lão nhân tóc bạc cũng vừa nhận ra gương mặt của Hàn Tử Kỳ. Chẳng hiểu sao lão lại sững sờ, kinh hãi, cứ nhìn chằm chằm vào chàng.
Cử chỉ lạ lùng của lão nhân làm cho Hàn Tử Kỳ ngạc nhiên, trong lòng phát sinh nghi hoặc. Chàng tự nhủ:
“Tại sao lão vừa trông thấy mặt ta lại nhìn bắng cặp mắt quái dị như thế. Phải chăng năm xưa phụ thân ta đã có oán thù gì với lão nên khi thấy ta giống phụ thân thì lão đã nổi giận. Ta cần phải thận trọng, không nên sơ suất bởi xem ra nội lực của lão không vừa.”.
Hàn Tử Kỳ chỉ đưa mắt thăm dò hành động của lão nhân chứ không nói thêm lời nào cả.
Nhìn Hàn Tử Kỳ một lúc thật lâu, lão nhân mới mở lời:
- Tiểu tử tên gì?
Hỏi xong, lão nhân lại nhìn Hàn Tử Kỳ chằm chặp, chờ chàng đáp lời.
Cái nhìn của lão nhân khiến cho Hàn Tử Kỳ hùng khí bốc lên. Chàng đáp không cần suy nghĩ:
- Tại hạ là Hàn Tử Kỳ.
Lão nhân giật mình, mở to mắt lên như kinh ngạc, hỏi thật mau:
- Sao? Ngươi là Hàn Tử Kỳ?
Hàn Tử Kỳ gật đầu:
- Không sai. Tại hạ chính là Hàn Tử Kỳ. Lão tiền bối có điều gì chỉ giáo hay không?
Gương mặt lão nhân chợt trầm xuống, im đi một lúc lại hỏi Hàn Tử Kỳ:
- Tiểu tử hãy cho ta biết song thân là ai, danh hiệu là gì?
Nghĩ không cần phải dấu diếm nên Hàn Tử Kỳ đáp ngay:
- Phụ thân của tại hạ là Hàn Khuất Thân, Trang Chủ của Hàn Sơn Trang. Còn mẫu thân là Tuyệt Đại Mỹ Nhân Tố Thần Phi.
Bất giác lão nhân giật thót lên, vạt áo trường bào lay động, cặp mắt lão nhìn chàng chòng chọc, chẳng hề chớp.
Hàn Tử Kỳ cũng vô cùng kinh ngạc trước cử chỉ kỳ dị của lão nhân.
Hàn Tử Kỳ khẽ nghĩ:
“Quái thật, tại sao khi nghe tới tên phụ mẫu của ta thì lão hốt hoảng, giận dữ. Lẽ nào lão có thù hận với song thân của ta. Giờ ta cần hỏi lão để biết năm xưa hai bên có mối thù hận gì. Ta sẽ tìm phương cách hoà giải hoặc nếu lão là kẻ tử thù thì ta sẽ giết lão ngay.”.
Hàn Tử Kỳ mạnh bạo nhưng vẫn giữ lễ độ của kẻ tiểu bối đối với bậc tiền nhân:
- Lão tiền bối, tại hạ có lời mạo muội muốn hỏi, chẳng hay tiền bối có chịu nghe không?
Ánh mắt kỳ dị của lão nhân vẫn gắn chặt vào mặt Hàn Tử Kỳ:
- Điều gì ngươi cứ hỏi, lão phu sẽ sẵn sàng đáp ứng.
- Tại hạ muốn biết năm xưa gia phụ của tại hạ có làm điều gì đắc tội với lão tiền bối hay không? Xin lão tiền bối nói cho tại hạ được biết rõ ràng.
Lão nhân tóc bạc như chợt bừng tỉnh cơn mộng, khẽ gật đầu:
- Không. Tiểu tử đã nghĩ lầm rồi, lão phu chỉ ngạc nhiên vì không ngờ ngươi lại là con trai của Hàn Khuất Thân và Tố Thần Phi. Trái lại, ta và phụ thân ngươi trước đây là chỗ thâm giao như tình bằng hữu. Ngươi chớ băn khoăn về chuyện đó.
Hàn Tử Kỳ sửng sốt:
- Thế ra lão tiền bối trước kia là bằng hữu của phụ thân tại hạ hay sao?
Lão nhân khẽ gật đầu:
- Không sai, năm xưa lão phu và phụ thân ngươi đã từng kết nghĩa kim bằng, sinh tử cùng nhau.
Hàn Tử Kỳ kinh hãu, vội chắp tay:
- Tại hạ… Lão nhân xua tay cắt ngang câu nói của Hàn Tử Kỳ:
- Tiểu tử không cần phải đa lễ làm gì. Đêm nay lão phu gặp ngươi đây là kỳ duyên tiền định, chẳng phải chuyện tầm thường. Ngươi hãy ngồi xuống cùng ta đàm đạo, biết đâu rồi ta và ngươi chẳng còn dịp nào gặp nhau nữa.
Lời nói của lão nhân rất chân thành nhưng cũng rất lạ lùng khiến cho Hàn Tử Kỳ vừa cảm khaí vừa ngạc nhiên, không thể nào chối từ được.
Trong lòng không còn hoài nghi như trước nữa, Hàn Tử Kỳ bước tới chiếc giường đá ngồi xuống bên cạnh lão nhân. Lòng chàng cảm thấy bâng khuâng, không biết lão nhân sẽ nói chuyện gì để rồi chàng không còn dịp gặp lão nữa.
Hàn Tử Kỳ nhìn lão nhân đợi chờ, lòng hồi hộp không yên.
Im lặng một lúc lâu, lão nhân nói với một giọng trầm trầm:
- Tiểu tử, lão phu chờ ngươi ở đây đã lâu rồi, có lẽ gần mười năm qua. Ta vẫn biết ngươi phải đến đây nhưng không biết lúc đó còn gặp được ngươi nữa hay không hay phải thiên thu di hận.
Hàn Tử Kỳ rúng động trong lòng trước lời nói của lão nhân. Lão nhân này là ai, lão chưa từng quen biết chàng, tại sao lại nói là nếu chàng không gặp lão sẽ di hận thiên thu.
Lời nói của lão vô cùng khó hiểu nhưng nghe qua có vẻ rất thành thật. Chàng cần phải biết chuyện gì.
Hàn Tử Kỳ cung kính:
- Lão tiền bối nói sao? Lão tiền bối chờ tại hạ ở đây đã lâu rồi sao?