Trời tối hẳn. Khắp bốn bề lâu đài Luân Hồi giáo hàng trăm chiếc ma đăng bật sáng xanh rờn. Cảnh sắc chung quanh lâu đài càng thêm hãi hùng, ghê rợn.
Im lặng đi một lúc khá lâu, Bạch Vân tôn giả nhìn lướt qua mọi người:
- Chư vị nam nữ đạo hữu, chư vị bang hội chủ, hãy bước lại nơi kia cùng bần đạo đàm đạo.
Bạch Vân tôn giả tới đám cỏ ngồi xuống. Mọi người lặng lẽ theo sau ngồi vòng quanh, mặt mày ai nấy đều thểu não, hào khí vừa đó đã biến mất.
Nhìn lướt qua quần hùng, bằng một giọng cực kỳ nghiêm trọng, Bạch Vân tôn giả bàn:
- Chư vị nam nữ đạo hữu, chư vị anh hùng. Nay chúng ta đã thua trận đấu thần công, hiện tại chỉ còn một trận đấu võ công kết liễu sự thắng bại, bên nào giữ chức minh chủ võ lâm hteo điều giao ước giữa chúng ta và yêu phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ.
Nhưng ả lại bắt buộc chúng ta phải vào trong Luân Hồi cung giao đấu võ công, hiển nhiên trong đó ả đã rải các loại kịch độc như “Tàn chi tán cốt”, “Hủy diện độc trùng”, nhất là ma khí “Hoán thần ma pháp” rất nguy hiểm, chư vị có cao kiến gì không?
Giác Ngộ thần tăng, chưởng môn nhân phái Thiếu Lâm lên tiếng trước:
- Cứ theo thiển ý của bần tăng, tình thế hiện nay vô cùng bất lợi cho chúng ta về mọi mặt. Chúng ta không nên giữ đúng theo điều giao ước cùng ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ, hãy tạm thời rút lui ra khỏi chốn này, trở về tệ môn nghỉ ngơi chờ ba vị lão nhân Nam Hải dị nhân, Đông Phương giáo chủ và Tây Độc lão nhân tới sẽ bàn định kế hoạch khác đối phó thật hữu hiệu với ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ rồi trở lại đây là thượng sách.
Mộc Đạt đạo nhân liền tranh cãi:
- Những lời của Giác Ngộ đạo hữu sai rồi. Chúng ta thập đại môn phái xưa nay lãnh đạo quần hùng Bạch đạo, danh tiếng lẫy lừng nên nếu rút lui khỏi tổng đàn Luân Hồi giáo này, xem như chúng ta đã thua trận ả yêu phụ, còn gì là thanh anh để sau này lãnh đạo được ai. Vả lại, nếu trở về quí môn chờ ba lão Nam Hải dị nhân, Đông Phương giáo chủ, Tây Độc lão nhân tham dự liên minh “Quần hùng diệt quần ma”, lỡ bọn họ thắng ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ, chiếm lấy ngôi minh chủ võ lâm, thập đại môn phái của chúng ta phải tùng phục bọn họ, còn gì lã sỉ diện và danh nghĩa lãnh đạo quần hùng Bạch phái. Cứ theo ngu ý của bần đạo, chúng ta hãy vào trong Luân Hồi cung đánh một trận võ công với tên cao thủ Luân Hồi giáo nào đó phân định hơn thua, nếu có lão đại ma đầu Bắc Khuyết Thần Ma, bất quá chúng ta hợp công đánh ngã lão, chắc chắn ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ cũng phải đành thúc thủ, không còn dám nói tới chuyện chiếm chức vị minh chủ võ lâm như trước nữa.
Mộc Đạt đạo nhân nhìn Nhị Trùng đạo sĩ nói tiếp:
- Về các loại kịch độc trong Luân Hồi cung đã có Nhị Trùng đạo hữu đảm trách, đạo hữu vào trước hóa giải các thứ đó, chúng ta theo sau như vậy có phải là an toàn không?
Nhị Trùng đạo sĩ hăm hở:
- Mộc Đạt đạo huynh nói đúng, bất kỳ trường hợp nào, cảnh ngộ nào, chúng ta cũng không thể nhường chức minh chủ cho ai được. Vì làm vậy thập đại môn phái sẽ bị diệt vong, bần đạo sẽ vào Luân Hồi cung giải trừ các kịch độc, chư vị theo sau vào đó rồi sẽ tùy cơ ứng biến ...
Ngộ Tịnh đạo trưởng, chưởng môn nhân phái Võ Đang nối lời:
- Đúng, không sai! Vừa rồi chúng ta chỉ thua ả Hồng y nữ về trận đấu thần công, thuộc loại ma công, chứ chúng ta đã thua võ công đâu mà phải sợ ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ, Nhị Trùng đạo huynh hãy vào Luân Hồi cung trước, bọn bần đạo theo sau ...
Bát Nhã thiền sư tán đồng:
- Lời của Ngộ Tịnh đạo huynh chí lý, chúng ta nên đấu một trận võ công, không nên rút lui sẽ mang tiếng chưa đánh mà chạy, võ công nhục nhã.
Quần hùng nhao nhao lên. Mọi người đều tán thưởng sự cương quyết của Mộc Đạt đạo nhân, Ngộ Tịnh đạo trưởng, và Bát Nhã thiền sư.
Trông qua một số đông các đạo nhân đã quyết đấu, Bạch Vân tôn giả tỏ vẻ hài lòng.
Lão đạo phấn chấn:
- Chư vị đạo hữu đã quyết tâm đấu nhau một trận võ công, bần đạo y theo. Chúng ta chỉ có tiến chứ không có lùi. Chúng ta phải giữ thanh danh cho thập đại môn phái, không thể nhường chức vị minh chủ cho bất cứ ai ngoài chúng ta.
Nhìn qua Nhị Trùng đạo sĩ, Bạch Vân tôn giả ra lệnh:
- Nhị Trùng đạo hữu hãy dẫn đường mau ...
Bạch Vân tôn giả đứng lên, tất cả nam nữ đạo nhân đều đứng dậy. Bây giờ Thần Địch tiên nương và Huyết Cầm phu nhân đã chữa nội thương xong, cùng nhập vào tám vị đạo nhân, tiến vào Luân Hồi cung ...
Nhị Trùng đạo sĩ đi trước, chính vị nam nữ đạo nhân theo phía sau.
Còn cách cánh cửa Luân Hồi cung khoảng ba mươi trượng, Bạch Vân tôn giả ra lệnh cho mọi người dừng lại ...
Bạch Vân tôn giả chợt nghĩ ra một chuyện, bảo Nhị Trùng đạo sĩ:
- Nhị Trùng đạo huynh hãy trao cho mỗi người một viên linh đan giải trừ kịch độc trước khi tiến vào Luân Hồi cung.
Nhị Trùng đạo sĩ lấy chiếc hộp đen huyền mở nắp trao cho mỗi người một viên.
Quần hùng nhận lấy linh đan nuốt vào, đứng yên nhìn vào cánh cửa Luân Hồi cung quan sát bên trong.
Phía trong Luân Hồi cung, ánh ma đăng xanh rờn rợn, không thấy một chiếc bóng người cũng không nghe một tiếng động nhỏ nào cả.
Nhị Trùng đạo sĩ cất tiếng:
- Chư vị đạo hữu hãy đứng đây chờ, bần đạo và Mộc Đạt đạo huynh vào trước độ xem tình hình như thêánào, rồi sẽ ra ám hiệu chư vị vào sau, chúng ta không thể đứng đây mãi được.
Dứt câu Nhị Trùng đạo sĩ và Mộc Đạt đạo nhân mạnh dạn bước vào cánh cửa Luân Hồi cung đang mở rộng.
Bọn nam nữ đạo nhân đứng ngoài chờ đợi ám hiệu của Nhị Trùng đạo sĩ và Mộc Đạt đạo nhân.
Bầu không khí lặng phắc nhưng trong lòng mọi người đều khẩn trương đến cực độ, bởi đây là một sự liều lĩnh không ai có thể biết được hậu quả.
Khoảng chừng nửa thời thần không thấy Nhị Trùng đạo sĩ và Mộc Đạt đạo nhân quay trở ra, và cũng chẳng có ám hiệu, quần hùng lo sợ, bồi hồi.
Hạng Bá Phù ra ám hiệu cho Hạ Cung Linh ra ngoài, nói nhỏ vào tai:
- Hạ tiểu thư, tình hình này lão phu nhận thấy đã có sự bất ổn. Hai lão đạo Nhị Trùng đạo sĩ, và Mộc Đạt đạo nhân chắc đã bị sanh cầm, ả yêu phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ sử dụng quỷ kế “Dẫn hổ nhập địa” bắt từng người trong bọn thập đại môn phái không sai.
Đảo mắt nhìn ra phía sau và chung quanh, lão lo lắng:
- Cứ như lão phu nghĩ, có lẽ bọn giáo đồ Luân Hồi giáo được lệnh ả yêu phụ vây chặt khắp cả mọi người, lão phu và tiểu thư hãy mau tìm đường rời khỏi nơi này, tránh trước tai họa sắp tới.
Hạ Cung Linh biến sắc:
- Lão tiền bối, nếu bọn giáo đồ đã bao vây khắp mọi nơi chúng ta phải làm cách nào rời khỏi nơi này.
Hướng mắt về phía cánh vườn hoa Hạng Bá Phù đáp thầm đủ cho Hạ Cung Linh nghe:
- Lão phu và Hạ tiểu thư hãy vào cánh vườn hoa đó tạm thời ẩn thân, sau đó sẽ liệu toan ...
Hạ Cung Linh kinh ngạc:
- Bọn chúng rải cất kịch độc trong cánh vườn hoa, chúng ta vào đó sẽ trúng ngay tức khắc.
Hạng Bá Phù lắc đầu:
- Cứ theo lão phu nghĩ, hôm nay bọn chúng không rải chất kịch độc trong cánh vườn hoa, Hạ tiểu thư có biết tại sao không?
Hạ Cung Linh khẽ thầm:
- Tại sao tiểu nữ chưa được rõ?
- Vừa rồi ả Hồng y nữ và mười hai ả thiếu nữ áo vàng ở trong cánh vườn hoa đấu thần công với Thần Địch tiên nương và Huyết Cầm phu nhân, nếu có rải kịch độc sao ả dám vận chân khí phát âm, nếu vận chân khí lập tức kịch độc sẽ xâm nhập vào cơ thể ngã liền tại chỗ, vì vậy lão phu suy đoán hiện giờ trong cánh vườn hoa không có chất kịch độc, chúng ta vào đó ẩn thân rất an toàn.
Hạ Cung Linh tỉnh ngộ:
- Lão tiền bối quả thật cao minh, tiểu nữ trí óc cạn hẹp chưa nghĩ tới điều đó.
Hạng Bá Phù bày kế:
- Bây giờ chúng ta đừng vọng động, bọn người kia trông thấy sẽ khó lòng. Hãy chờ lúc nào bọn nam nữ đạo nhân bước vào Luân Hồi cung, lão phu và tiểu thư nhanh chónh phi thân vào cánh vườn hoa ẩn mình.
Lão băn khoăn:
- Có thể trận đấu sắp xảy ra giữa bọn giáo đồ Luân Hồi giáo và quần tăng ở ngoài kia, chúng ta vào đó lại tránh thêm mối họa phải tham dự vào thiệt lấy bản thân. Hạ tiểu thư thấy thế nào?
Hạ Cung Linh gật đầu:
- Tiểu nữ xin vâng theo lời chỉ giáo của lão tiền bối.
Bàn bạc tới đây, Hạng Bá Phù và Hạ Cung Linh im đi, chú mắt nhìn tám vị nam nữ đạo nhân, nhìn ra phía ngoài chờ diễn biến ...
Đứng phía ngoài chờ một lúc rất lâu không thấy Nhị Trùng đạo sĩ và Mộc Đạt đạo nhân trở ra, Bạch Vân tôn giả lo ngại trong lòng ...
Lão đạo quay sang Giác Ngộ thần tăng:
- Giác Ngộ đạo hữu, Mộc Đạt đạo hữu và Nhị Trùng đạo huynh chắc đã gặp chuyện không lành, chúng ta phải hành động cách nào, đạo hữu có cao kiến gì không?
Giác Ngộ thần tăng khỉnh giọng:
- Bần tăng đã nói trước rồi, nhị vị đạo hữu Nhị Trùng và Mộc Đạt cậy vào sức mình nên phải lâm nạn, tình hình này nếu chúng ta vào Luân Hồi cung, chắc chắn sẽ cùng chung số phận với nhị vị đạo hữu đó. Theo ngu ý của bần tăng, tốt hơn chúng ta hãy mau mau rời khỏi chốn long đàm hổ huyệt này để khỏi bị trúng kế “Điệu hổ nhập lâm” của ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ, trở về tệ tự chờ ba vị lão nhân Đông Phương giáo chủ, Nam Hải dị nhân, Tây Độc lão nhân tới bàn kế hoạch trở lại đây cứu nhị vị đạo hữu, đó là kế đánh an toàn theo binh pháp “biết người biết ta trăm trận trăm thắng”, bằng ngược lại hậu quả không biết đâu lường được.
Bát Nhã thiền sư nổi giận:
- Thập đại môn phái của chúng ta trước khi tới Luân Hồi giáo này đã cùng nhau minh thệ đồng sanh đồng tử có nhau, không bao giờ bỏ nhau, giờ chúng ta trở về qui tụ sẽ nói năng thế nào với hai vị chấp chưởng Côn Luân và Tung Sơn, và sau đó bọn cao thủ trong hai phái Hắc, Bạch giang hồ còn ngưỡng mộ, kính trọng bọn chúng ta nữa hay không? Lại nữa, chức vị minh chủ sẽ rơi vào tay người khác, chúng ta sẽ trở thành những môn phái hạ thuộc, còn gì nhục nhã cho bằng. Cứ như bần đạo hiện giờ chúng ta hãy cùng một lượt xông vào Luân Hồi cung, đánh một trận chết sống với bọn yêu phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ, biết đâu nhờ số đông và xuất kỳ bất ý, công kỳ vô bị, chúng ta sẽ đảo ngược được tình thế, còn hơn là rút lui chịu thua một ả đàn bà, bỏ chạy trốn để bị bọn giang hồ cười chê, phỉ báng mang lấy tiếng xấu muôn đời không sao gội rửa được.
Ngộ Tịnh đạo trưởng tán thưởng:
- Bát Nhã đạo huynh nói rất chí lý, tình thế của chúng ta hôm nay chẳng khác nào đã cưỡi lưng cọp, nếu nhảy xuống cũng bị cọp vồ, tốt nhất chúng ta hãy vào Luân Hồi cung đánh cuộc với số mạng, may ra lật lại được thế cờ. Luận về võ công, chúng ta đâu kém gì lão Bắc Khuyết Thần Ma bao nhiêu, tại sao chúng ta lại sợ hãi bỏ chạy trước khi đánh, còn gì là sỉ diện của địa vị chưởng môn nhân. Cái đạo lý đó chắc đạo hữu cũng hiểu rồi chứ?
Vừa thua trận đấu thần công với Hồng y nữ, Thần Địch tiên nương hậm hực:
- Theo thiển ý của bần ni, thua trận đầu chưa phải là thua cả, chúng ta chỉ thua về trận đấu thần công chứ chưa hề thua trận võ công, tại sao chưa đánh mà chạy, để mang lấy tiếng xấu với giang hồ như lời Bát Nhã huynh vừa nói.
Huyết Cầm phu nhân cũng căm hận:
- Phải đấy! Bọn chúng ta có tám người công lực đều thuộc hàng thượng thặng, tại sao lại khiếp sợ một nữ nhân bại hoại như ả yêu phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ, chưa gặp mặt ả đã bỏ trốn rồi, còn gì là danh dự của vị chưởng môn nhân nữa chứ?
Bạch Vân tôn giả gật đầu:
- Những lời của Thần Địch nữ đạo hữu và Huyết Cầm nương nương rất cao minh. Luận về võ công chúng ta đâu kém sút lão đại ma đầu Bắc Khuyết Thần Ma bao nhiêu, vả lại chúng ta còn có bất ngờ xuất thủ như lời của Bát Nhã đạo huynh, chúng ta không thể làm trò cười cho thiên hạ được. Bần tăng quyết định, tất cả chúng ta hãy đồng lượt kéo vào Luân Hồi cung gặp ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ dánh một trận ... cuối cùng ...
Chấm dứt câu, Bạch Vân tôn giả mạnh bạo bước vào cánh cửa Luân Hồi cung.
Bảy vị nam nữ đạo nhân cùng lượt tiến theo phía sau Bạch Vân tôn giả.