Lúc chập tối, nắng chiều trong gió đêm tựa như trút hơi, hơn nữa còn trút trong mây khói, cũng không rực rỡ, còn mang theo một chút yếu ớt, cho nên càng diễm lệ rạng ngời, hơn nữa còn có thể nhìn thấy điểm động lòng người của nó.
Rất đẹp mắt.
Hoa đào vốn nên xem vào lúc nắng xuân, nhìn từng đóa vẫy cười gió xuân là đẹp nhất.
Vương Tiểu Thạch chưa bao giờ thử nhìn hoa đào trong nắng chiều. Hôm nay bởi vì tâm tình uất ức, ngột ngạt khó giải, liền đi dạo trong sân, nhìn thấy hoa đào, mới nhớ tới lúc trưa Ôn Lục Trì đã kể với hắn chuyện của hoa đào, bất giác khẽ ngây ra.
Hắn một đường chạy trốn tới đây, dẫn theo chín, mười người, gặp cửa vượt cửa, gặp địch trừ địch, cũng không gặp phải nguy hiểm lớn nào, xem ra cuộc chạy trốn này của hắn còn tiêu dao hơn so với lưu lạc.
Thực ra lại không phải.
Trong lòng hắn vẫn luôn có áp lực nặng nề, còn có kế hoạch trọng đại đang đợi tiến hành. Hơn nữa dẫn theo mấy vị huynh đệ tỷ muội như vậy, càng không thể sơ xuất. Làm lãnh tụ, thật sự là một chuyện mệt người.
Thật muốn từ nay không làm thủ lĩnh, đi làm một dân chúng nhỏ nhoi không ai biết đến.
Người khác thấy hắn ung dung tự tại, thực ra hắn chỉ là biết biến nặng thành nhẹ, biến nguy thành an mà thôi.
Người khác thấy hắn vẫn vui cười, giống như không có chuyện gì xảy ra, cho rằng hắn buông lỏng được, không lo lắng. Thực ra hắn chỉ là dùng cười thay khóc, hát lớn làm khóc, một ngày cười một trận lớn, trăm năm cần cười ba vạn sáu ngàn trận mà thôi, nếu không thì sao? Mà đối với khảo nghiệm, ngăn trở, khó khăn, hắn chỉ biết mười sáu chữ đối nhân xử thế.
Phát huy hoài bão, ổn định tinh thần, ý chí phấn đấu, điềm đạm tâm tình.
Lúc này hắn đang suy nghĩ một số tình huống, do dự băn khoăn, rốt cuộc có nên làm hay không, làm hay không làm? Vì vậy chắp tay tản bộ, không ngờ lại đi đến chỗ cây hoa đào trong sân.
Đi đến nơi ấy, nhìn thấy ánh tà dương nhuộm đào hồng, bất giác ngẩn ngơ. Đúng lúc một cơn gió chậm rãi thổi tới, hoa đào đỏ tươi rơi xuống ào ào. Vương Tiểu Thạch nhìn thấy há hốc mồm, ngây ra một lúc, nhất thời quên hết phiền não, cũng quên bồ đề, quên đi lo lắng, trước mắt chỉ có hoa đào ngàn đóa rực rỡ, ngàn loại thê lương, ngàn kiểu xinh đẹp.
Lúc này, Ôn Nhu cũng vừa lúc đi dạo đến trong sân.
Đây là một hoàng hôn tuyệt đẹp, một buổi chiều lười nhác.
Ôn Nhu bị ánh nắng chiều mệt mỏi kia thu hút, cho nên đi ra khỏi viện.
Nàng cảm thấy ánh tà dương không có sức níu kéo, không có sức ở lại kia rất giống một bóng người quen thuộc, đang kêu gọi nàng.
Đó là ai?
Nàng liền bước đi theo ánh nắng chiều, vì muốn xem thử một lần trời chiều sắp từ biệt sóng thu này.
Trời chiều này mang theo một chút ánh nắng ấm áp từ biệt sông núi nhân gian, có lẽ bởi vì tối nay có sao không trăng, sương mù dày đặc, thậm chí còn có một cơn gió muộn, một trận mưa rơi, nó tự biết ngày này đã đến một vệt tà dương cuối cùng, vì vậy càng không sợ sự mệt mỏi của mình.
Cho nên rất đẹp.
Đẹp đến ốm đau, hơn nữa rất yếu ớt.
Ôn Nhu cuối cùng đã nhớ tới.
Nàng nhớ tới chiều tà đỏ thẫm này giống như ai.
Chu Tiểu Yêu!
Đương nhiên là Chu Tiểu Yêu, nàng lười biếng như vậy, chán chường như vậy, mệt mỏi như vậy, bệnh hoạn như vậy mà lại mạnh mẽ như vậy, rực rỡ như vậy.
Ôn Nhu cảm thấy Chu Tiểu Yêu đang kêu gọi nàng.
Nàng đi ra ngoài để nhìn Chu Tiểu Yêu.
Dù sao cũng không ngại, nàng đang rãnh rỗi không có chuyện gì, chỉ đang suy nghĩ, hoàng hôn hôm đó, nàng thay y phục xong, chải chuốt xong, bôi son rực rỡ, đi đến Kim Phong Tế Vũ lâu gặp Bạch Sầu Phi… Nghĩ tới đây, nàng lại không muốn nghĩ tiếp nữa.
Bởi vì oan có đầu, nợ có chủ, vậy còn dễ xử lý. Nhưng hiện giờ lại không biết cái gì oan, cái gì thù.
Bạch Sầu Phi có làm vấy bẩn sự trong sạch của nàng hay không, nàng cũng không hoàn toàn xác định.
Bạch Sầu Phi hãm hại Tô Mộng Chẩm, nàng cũng không thay đại sư huynh báo mối thù này.
Vương Tiểu Thạch cứu mình, nhưng cũng dẫn đến cái chết của Rau Cải Trắng Quỷ Kiến Sầu kia, nàng cũng không cách nào tính toán.
Món nợ này nên tính thế nào? Nàng không biết.
Nàng oán hận ai nhất? Nàng không rõ.
Nàng tưởng nhớ ai nhất? Mơ hồ cảm thấy, đã lâu không về nhà, cha có mạnh khỏe không?
Nàng muốn làm gì nhất? Nàng muốn nhìn hoa đào, bởi vì ánh chiều tà chiếu vào trên cây hoa, giống như có rất nhiều rất nhiều Chu Tiểu Yêu, đôi tay nhỏ bé vẫy gọi nàng, lắc vòng eo, có lúc còn trượt chân một cái.
Chu Tiểu Yêu có một Đường Bảo Ngưu si tâm đến mức hồn bay phách lạc vì nàng.
Ta thì sao?
(Ta có phải xấu hơn người khác hay không?)
Không phải.
Ôn Nhu lập tức vì bản thân phủ nhận.
(Ta có phải bất hạnh hơn người khác hay không?)
Không tính.
Ôn Nhu còn cảm thấy mình rất may mắn, đáng tiếc may mắn không đồng nghĩa với hạnh phúc.
(Ta có phải không ôn nhu như những cô gái khác hay không?)
Chuyện này…
(Có khả năng.)
(Nhưng ta luôn luôn rất ôn nhu, ta vốn rất ôn nhu, chẳng qua là người khác không hiểu sự ôn nhu của ta, không biết được ta ôn nhu mà thôi.)
Ôn Nhu mặc dù tìm ra một khuyết điểm, mấu chốt đã tìm được, bí quyết cũng đang nắm, nhưng nàng lập tức đẩy trách nhiệm lên người những kẻ không hiểu ôn nhu kia.
Do đó nàng mới có thể ung dung đi ra ngoài, muốn nhìn trời chiều, hoa đào, Chu Tiểu Yêu một lát.
Một cơn gió lướt qua, rất nhiều hoa nhỏ gãy cuống rơi xuống.
Trong hoa đào thấp thoáng, nàng chợt nhìn thấy một người.
Lập tức, nàng cảm thấy người này rất quen, nhưng cũng rất xa lạ.
Tại khoảnh khắc này, nàng lại gọi không ra tên của hắn.
Nhưng người này giống như đã đời đời kiếp kiếp, lâu như trời đất, vô cùng thân mật, biển cạn đá mòn, tựa sát nắm tay, thân cận tự nhiên, không phân đây đó.
Giống như hắn chính là nàng, nàng chính là hắn.
Hắn là của nàng, của nàng là hắn
Ôn Nhu mê mẩn một lúc.
Hoa như mưa rơi.
Nàng lập tức không phân rõ thiên thượng nhân gian.
Cho đến khi hắn cười, gọi nàng.
Nụ cười của hắn rất khả ái, răng cửa giống như hai miếng đá cuội.
Lúc này nàng mới tỉnh ngộ.
Hắn không phải Chu Tiểu Yêu.
Hắn gọi là Vương Tiểu Thạch.
Hắn là Tiểu Thạch Đầu.
Trong một cơn gió chiều chầm chậm tới kia, ánh tà dương lại sáng lên rồi ảm đạm, cây hoa lắc lư. Trong hoa bay như mưa, hắn nhìn thấy gương mặt đó giống như một đóa đào tiên hoa yêu, chợt kinh chợt hỉ, vừa xinh vừa đẹp.
A Ôn Nhu.
Từ giờ phút này, hắn cũng không thể kiềm chế, rơi vào ôn nhu như mộ hoa, như chìm vào trong cạm bẫy của tình yêu.