Có rất nhiều người đến kinh thành để tìm vận may, Vương Tiểu Thạch là một trong số đó. Hắn trẻ tuổi, tuấn tú, chí lớn, tài cao, vượt đường xa tìm đến. Mặc dù nghèo rớt mồng tơi, nhưng hắn vẫn cảm thấy gió thu mơn man, mưa phùn dào dạt, trước mắt là giang sơn vạn dặm, không gì có thể ngăn cản được chí khí xông pha giang hồ. Ngay cả mưa xuân trên lầu, tiếng tiêu như gió sớm nổi lên, trăng tàn rụng xuống, hắn cũng có một cảm giác mỹ lệ ưu sầu mà không phải thê lương.
Vương Tiểu Thạch có điểm khác biệt so với nhiều người, hắn mang theo một thanh kiếm.
Kiếm của hắn đương nhiên là dùng vải quấn chặt. Hắn không phải là quan sai, cũng không phải bảo tiêu, chỉ là một lữ khách quần áo giản dị, nếu không dùng vải che vũ khí này đi khó tránh khỏi sẽ dẫn đến nhiều phiền phức không đáng có.
Bình luận truyện