Hôm thứ tư.
Lễ cưới của con trai bác Vĩnh sẽ bắt đầu lúc 9 giờ.
Khoảng hơn 7 giờ thì cô và Minh Triết bắt đầu sửa soạn.
Quỳnh Chi chỉ trang điểm nhẹ nhàng, tóc uốn xoăn sóng lơi, vì tóc của cô đã dài lại còn đen nhánh nên khi xõa xuống trông rất đẹp.
Chiếc váy lụa mà Quỳnh Chi đang mặc trên người, phía sau lưng có mấy sợi dây đan chéo vào nhau, hôm trước ở cửa hàng có chị nhân viên giúp cô buộc lại.
Bây giờ không có ai giúp, Quỳnh Chi cứ loay hoay mãi mà buộc không chặt được, nó cứ lỏng lẻo mãi.
Đột nhiền, Minh Triết mở cửa bước vào phòng :" Quỳnh Chi, đã xong chưa ?"
Quỳnh Chi có chút hoảng hốt, xoay qua nhìn anh, thoáng chốc đã bị sững sờ.
Cô nhìn vào người đàn ông đang mặc vest trông rất lịch lãm ở trước mặt mình.
Suýt chút nữa thì đã không nhận ra đây là người chồng sắp cưới của cô.
Anh mặc áo sơ mi trắng, phối với quần tây màu xám bên ngoài khoác thêm áo vest cùng màu.
Minh Triết không thắt cà vạt, áo sơ mi mở vài cúc đầu để lộ ra khuôn ngực rắn chắc, nửa kín nửa hở lấp ló sau lớp áo.
Hình ảnh này trông khác xa so với với thường ngày.
Ở nhà, Minh Triết chỉ mặc áo thun với quần sọt, tóc cũng không vuốt keo, nhìn qua cũng chỉ bình thường mà thôi.
Nhưng đến tận bây giờ Quỳnh Chi mới biết, Minh Triết ăn mặc chỉnh chu một chút cũng có thể đẹp trai như thế
nay.
Quỳnh Chi chợt nhận ra ánh nhìn của mình có hơi thất thố nên vội vàng quay mặt sang hướng khác.
Lúc cô xoay lưng về phía anh, anh mới phát hiện Quỳnh Chi vẫn chưa buộc dây áo nên nhắc nhở
"Quỳnh Chi, cô vẫn chưa buộc dây áo."
Quỳnh Chi luống cuống : "Ờ...anh chờ tôi một chút."
Cô đưa tay ra phía sau buộc sợi dây lại, nhưng do đang gấp nên lóng ngóng tay chân vẫn không buộc được.
Bồng nhiên, Minh Triết bước lại nắm lấy hai sợ dây buộc lại giúp cô : "Đề tôi."
Quỳnh Chi buông tay ra để cho anh giúp.
Trong lúc buộc dây lại, mấy ngón tay của Minh Triết không tránh khỏi việc đụng chạm vào người cô.
Quỳnh Chi không biết từ khi nào mà mình lại trở nên nhạy cảm như vậy nữa, cứ mỗi lần bàn tay nóng hồi đó của anh lướt qua da thịt cô, thì cả người cô điều sẽ không kìm được mà run rẩy.
Chờ mãi mà vẫn không thấy động tĩnh gì, cô mới thấp giọng hỏi : "Anh xong chưa ?"
Minh Triết không chịu trả lời câu hỏi mà lại dựa sát vào người Quỳnh Chi, giọng nói nhẹ nhàng, có chút mê hoặc cũng có chút lưu manh.
"Quỳnh Chi, cô có biết không ? Ở trên lưng của cô có một nốt ruồi son, tôi rất thích nó ! Mỗi lần đâm cô từ phía sau tôi điều nhìn thấy nốt ruồi này, điều hôn lên nó." Minh Triết vừa nói vừa vuốt ve nốt ruồi ở trên lưng Quỳnh Chi.
" Còn nữa, ở mông của cô cũng có một cái... tôi cũng đã hôn lên nó rồi." Theo lời nói, bàn tay của anh cũng từ từ di chuyển xuống mông cô.
Quỳnh Chi vội vàng xoay người, dùng tay bịt miệng anh ta lại để cho anh ta không nói bậy nữa: "Im miệng !"
Da mặt Quỳnh Chi vốn không được dày, chỉ mấy câu đó của anh đã khiến mặt cô đỏ bừng bừng lên.
Sau đó cô chạy ra khỏi phòng.
Nhưng chạy được nửa đường, Quỳnh Chi đứng sững lại.
Phải đến ít phút sau, cô mới lấy hết can đảm để xoay người lại, bước đến trước mặt Minh Triết, rất dứt khoát đưa tay lên cài cái cúc áo sơ mi của anh ta lại.
" Đi đám cưới của người ta phải ăn mặc cho đứng đắn." Cô ngước mặt lên, trừng mắt nhìn anh ta rồi bảo : " Tôi nói anh đấy, đồ không đứng đắn !"
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Quỳnh Chi, khoé môi của Minh Triết không nhịn được mà cong lên.
Anh hơi cúi người xuống, rút ngắn khoảng cách giữa cả hai rồi khẽ " Hửm ?" một tiếng sát bên tai cô, giả vờ vô tội, không hiểu chuyện gì.
Quỳnh Chi bị anh ta trêu ghẹo đến mức bỏ của chạy lấy người, vội vàng ra khỏi phòng.