Mẹ chồng thấy hai người về trễ thì lo lắng hỏi hang, Quỳnh Chi đứng lại trả lời mẹ xong rồi xin phép đi lên phòng thay đồ.
Lúc đến giờ cơm chiều, chẳng biết Minh Triết đã đi đâu nữa mà không có ở nhà.
Quỳnh Chi và mẹ chồng đành ăn cơm trước, có chừa phần lại cho anh.
Sau khi ăn xong, Quỳnh Chi đợi xuống cơm một chút rồi mới đi tắm.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, cô đã nghe thấy tiếng gõ cửa, kèm theo đó là giọng của Minh Triết : "Quỳnh Chi, mở cửa cho tôi."
Quỳnh Chi bước đến gần cánh cửa, nhưng cô không vội mở cửa :"Anh tìm tôi có chuyện gì ?"
Cô lại nghe thấy giọng của Minh Triết từ bên ngoài truyền vào, giọng của anh rất nhẹ nhàng, dường như là đang năn nỉ cô : " Cho tôi vào đi !"
Quỳnh Chi cũng đành mở cửa ra.
Cửa vừa mở, Minh Triết liền lách người vào bên trong.
Quỳnh Chi không cản anh lại, mà để cho anh vào.
Minh Triết nắm tay cô, kéo cô ngồi xuống giường, sau đó mở túi giấy đang cầm trên tay lấy ra một chiếc hộp, bên trong chiếc hộp là một đôi giày.
Đôi giày có kiểu dáng khá giống đôi giày của cô, nhưng được làm tỉ mỉ và đẹp mắt hơn.
Minh Triết lấy giày ra sau đó xỏ vào chân Quỳnh Chi.
Quỳnh Chi có hơi bất ngờ, vội vàng thu chân về : "Anh đang làm gì vậy ?"
Minh Triết nắm lấy cổ chân cô, không cho cô từ chối mà nhanh chóng xỏ chiếc giày vào.
Nhìn chiếc giày mình mua được Quỳnh Chi mang vừa khít, Minh Triết bỗng nhiên cảm thấy trong lòng vui vẻ,
cung co chut thanh tuu.
Minh Triết cầm chiếc giày còn lại xỏ vào chân kia cho cô: " Giày của cô bị tôi làm hư rồi, nên tôi mua đôi mới đền lại cho cô."
"Thật ra, không phải tại anh nên nó mới hư." Nhớ lại vụ hồi trưa, Quỳnh Chi vẫn còn cảm thấy mất mặt, tự nhiên cô lại nổi giận vô cớ với anh như vậy.
Minh Triết nghe Quỳnh Chi nói vậy thì nhíu mày hỏi :" Cô không muốn nhận ?"
Không phải Quỳnh Chi không muốn nhận, cũng bởi vì ngày mai cô phải đi học rồi mà giày của cô đã bị hư, sợ sáng sớm sẽ không đi mua kịp.
"Không phải." Cô có chút ngại ngùng nói :" Cảm ơn !"
Sau đó cô còn nói thêm :" Giày này anh mua bao nhiêu để tôi trả lại tiền cho anh."
Minh Triết nghe cô nói vậy thì cau mày, có chút không vui nói lại :" Quỳnh Chi, cô là vợ sắp cưới của tôi, chăm sóc cho cô là trách nhiệm của tôi. Vì thế, cô không cần trả tiền, làm như vậy rất khách sáo giống như thể tôi và cô là người xa lạ vậy."
Quỳnh Chi có chút sững sờ.
Cô không ngờ Minh Triết lại có thể nói ra những lời ấm áp như thế này.
Nhưng rõ ràng, anh rất ghét người vợ chưa cưới là cô mà.
Lúc này, Quỳnh Chi mới hỏi: "Không phải anh đã nói là, dù cho tôi có chính thức bước vào nhà này đi chăng nữa thì cũng sẽ không xem tôi là vợ sao ?"
Minh Triết có hơi bối rối nói : " Sao cô nhớ dai quá vậy hả ?"
Quỳnh Chi mở miệng định nói thêm gì nữa thì đã bị Minh Triết hôn lên môi cô, chặn miệng không cho cô nói nữa.
Sau đó, anh liền thẩm thì bền tai cô : " Quên đi ! Không được nhớ cầu đó nữa."
Quỳnh Chi ngần người.
Gì đây ? Nói cho đã rồi bây giờ bắt cô quên.
Cô thật sự rất muốn cười vào mặt anh ta.
Thấy khoé môi Quỳnh Chi hơi cong lên, mặt của Minh Triết liền đỏ bừng vì xấu hổ.
Không chọc anh ta nữa, cô mới hỏi: " Anh đã ăn gì chưa ?"
Minh Triết lắc đầu.
" Vậy để tôi hâm nóng lại đồ ăn cho anh."
Quỳnh Chi đứng dậy ra khỏi phòng, Minh Triết cũng hớn hở theo cô đi xuống nhà bếp.