Đúng là một người dễ nói chuyện.
Sầm Dao vừa suy nghĩ vừa lục lọi tìm quần áo của mình. Thế nhưng lúc nhặt được mấy cúc áo sơ mi rơi dưới giường lên, khóe môi cô giật giật.
“Anh này, anh… có hơi thô bạo, tôi có thể khiếu nại anh đấy.”
“Cô chắc chắn người thô bạo là tôi?” Người đàn ông đặt tách cà phê xuống, sải bước đến gần cô.
Ngón tay thon dài chậm rãi gỡ cúc áo sơ mi thứ ba ra.
Người đàn ông này quả nhiên như Oánh Oánh nói, cực phẩm, làm trai bao thật sự phung phí của trời!
“Cò xem cho rõ sự hung bạo của cô đi.” Anh đến gần, cúi người, cầm tay cỏ luồn vào bên trong áo sơ mi đang mở rộng ba cúc áo.
Sầm Dao cảm thấy lòng bàn tay nóng rẫy, rút tay ra: “Nhìn thì nhìn, không phải sờ.”
Nhưng cơ bắp của người đàn ông này sờ thích ghê!
Anh nhíu mày, mỉm cười, tiếng nói khàn khàn: “Cũng đúng, tối qua, cô sờ hết cả người tòi rồi.”
Sầm Dao xấu hổ đến độ muốn tìm cái lỗ chui vào.
Nhìn thấy dấu hôn màu tím trên ngực anh và cả vết cắn trên cổ, cô không dám tin: “Đây là tỏi làm?”
Anh gật đầu: “Cô có sở thích thế này à?”
Cô đâu có?!
Sầm Dao cười khan: “Xin lỗi nhé, tôi uống say. Có thể… nết say không được tốt cho lắm”
Anh buồn cười. Có không phải nết say không được tốt cho lắm, mà phải nói là xấu trầm trọng. Tối qua anh không làm gì cả, lại bị con mèo hoang nhỏ này cắn xé cả đêm.
Cuối cùng, Sầm Dao mặc chiếc áo sơ mi rơi mấy cúc đi ra khỏi phòng giống như chạy trốn, sau đó vào trung tâm mua sắm chọn một chiếc váy để thay.
Điện thoại vẫn vang lên không ngừng.
“Dao Dao, tối qua xin lỗi nhé! Anh em lỏi em về.” Người gọi điện tới chính là Khương Oánh Oánh.
“Khương Oánh Oánh, em là đồ không nghĩa khí!” sầm Dao cắn răng.
“Sao vậy? Mới sáng mà nổi nóng dữ thế.”
Sầm Dao kéo chiếc váy trên người: “Tối qua chị bị phá thân, em nói xem chị có tức không.”
Phá thân thì phá thân, cô cũng không cảm thấy phía dưới quá đau. Chẳng lẽ… vì tối qua người đàn ông kia rất dịu dàng?
Nhưng anh ta lại không giống người dịu dàng. Dịu dàng thì sao có thể xé nát quần áo của cỏ?
Khương Oánh Oánh ngạc nhiên kêu lên: “Chị… chị đế Bộ Tử Ngang phá thân hả? Em nói này, chị Dao yêu quý của em, thà chị đế trai bao trong tiệm anh em phá thán còn tốt hơn Bộ Tử Ngang nhiều!”
“Không phải Bộ Tử Ngang.” So với tiếng hét chói tai của Khương Oánh Oánh, từ đầu đến cuối Sầm Dao lại rất bình tĩnh. Trong vẻ bình tĩnh đó khó giấu được mấy phần cò đơn.
Bộ Tử Ngang là người chồng mà cô đã kết hỏn nhiều năm.
Mà nhiều năm qua, anh ta ngủ với những người phụ nữ khác nhưng chẳng thèm đụng vào cô. Còn cò, rốt cuộc cũng không chịu nổi sự cô đơn và tổn thương này, khiến bản thân bước một bước khó khăn nhất.
Nhưng cũng không sao. Cô cũng không cảm thấy đây là một khởi đầu xấu. Có lẽ sẽ là một kết thúc tốt đẹp.
Chóp mũi cô có hơi cay cay, nhưng cô nhanh chóng kiên cường ngửa đầu lên, đè nồi chua xót kia xuống.
Khương Oánh Oánh ở bên kia lại sợ hãi kêu lên: “Không phải Bộ Tử Ngang, vậy là ai? Chị có người tình mà sao em chưa nghe chị nhắc đến bao giờ?”
“Không biết.”
“Không biết? Vậy chị kiếm đâu ra?”
“Dùng tiền mua.”
“Mua?” Khóe môi Khương Oánh Oánh giật giật. Chị Dao nhà cô cởi mở như vậy từ khi nào thế? “Chị mua ở đâu thế?”
“Chỗ anh em đó.”
“Chỗ anh em? Chị… không phải chị mua chàng trai cực phẩm em nói với chị tối qua đó chứ?”
“Chúc mừng em, trả lời đúng rồi.” “OH! My god!” Khương Oánh Oánh ngã nhào lèn giường.