Quán Thương Ương là một quán cà phê khá nổi tiếng, nhưng chỉ nghe tên của quán thôi thì không bao giờ nghĩ đến.
Có người nói quán có tên này là vì chủ quán tên Thương Ương.
Lúc Sầm Dao cầm túi xách đến nơi, có một người phụ nữ mặc áo sơ mi cổ chữ V màu hồng nhạt và một chiếc váy xẻ tà đang ngồi trong quầy thu ngân, lễ phép nhìn cô cười hỏi: "Xin chào, xin hỏi cô muốn gọi món gì sao?"
Sầm Dao lắc đầu, nụ cười trên mặt vừa dịu dàng lại xa cách.
"Không cần, tôi có hẹn"
Sầm Dao nhìn thấy một người ngôi ở một chiếc bàn vuông nhỏ màu bạc đang cầm ly cà phê nhấm nháp ở chỗ sâu nhất trong quán cà phê.
"Bác đến sớm quá"
Sau khi Sầm Dao ngồi xuống, nhìn ly cà phê lạnh tanh trên bàn, rõ ràng đối phương đã chờ rất lâu rồi.
"Rảnh rỗi không có việc gì nên ngồi ở đây chờ"
Kiều Dục Mẫn đặt ly cà phê xuống, nụ cười dịu dàng trên mặt bà rất giống Sầm Dao.
Cho dù hai người có gương mặt khác nhau, nhưng khí chất dịu dàng giống hệt nhau lại làm người khác không thế nào nghi ngờ mối quan hệ thân thiết giữa hai người.
"Bác tìm con làm gì vậy"
Sầm Dao không muốn úp úp mở mở với bà, hơn nữa mối quan hệ hiện tại của hai người cũng không có thân thiết đến mức có thể cố ý hẹn nhau ra đến quán ngồi uống cà phê.
Kiêu Dục Mẫn thấy Sầm Dao thúc giục, trong lòng bà liên thấy rất buồn.
Nhưng cũng may trước khi đến đây cũng đã chuẩn bị sản tâm lý sẽ bị làm lơ, bà cũng chẳng buồn bao lâu, nhanh chóng bình tĩnh lại.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^
Bà lấy ra một cái túi nhỏ từ trong túi xách, sau đó đưa vào tay Sầm Dao.
"Đây là?"
Sầm Dao khó hiểu, cô không biết vì sao bà lại đưa vật này cho cô, cũng không có ý định mở nó ra, dù sao cô cũng không quá tò mò những chuyện không liên quan đến cô.
Kiều Dục Mẫn cười cười giải thích với Sầm Dao: "Trong đó có quá khứ của con, Dao Dao, bác biết con vẫn chưa nhớ lại chuyện trước đây, bác muốn giúp con"
Sầm Dao hơi giật mình ngơ ngác, cô không ngờ rằng người trước mặt sẽ chuẩn bị những hồ sơ này cho cô.
Cô muốn từ chối, nhưng rồi lại không thể không thừa nhận, hồ sơ này rất quan trọng đối với cô.
Nhưng Sầm Dao vẫn nhắc nhở: "Sau này đừng làm như thế nữa"
Nếu để ông Thương phát hiện bà tìm người điều tra thông tin của một người không liên quan, chắc là bà cũng chẳng tốt lành gì.
Sầm Dao đã nhìn thấy cảnh bọn họ ở chung vài lần rồi, cô cũng không cho rằng ông Thương đặt tất cả tình cảm lên người bà.
Câu nhắc nhở này cũng không phải vì lý do gì khác, coi như là nói thay cho bản thân cô trước đây.
Kiều Dục Mẫn nghe xong cảm thấy vừa mừng vừa lo, mừng vì Dao Dao vẫn quan tâm người mẹ như bà, lo lại vì nếu một ngày nào đó mối quan hệ giữa bà và Dao Dao bị lộ ra ngoài, bà chỉ sợ Dao Dao sẽ trở thành vật hy sinh cho những chuyện này.
Có lẽ bà phải cẩn thận suy nghĩ về đường lui sau này.
Hai người nhìn nhau không nói gì một lúc lâu, Sầm Dao xem đồng hồ, định ra về.
Lúc này, một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên.
"Kiều Dục Mãn, đúng là không ngờ, bà đã bỏ đi nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn dám quay về"
Lục Lị Lị mặc một bộ quần áo vô cùng xa xỉ bước đến, lúc này, trên gương mặt trang điểm cực kỳ đậm của bà ta, trong mắt lệ rõ vẻ ác độc.
Khi nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi cạnh Kiều Dục Mẫn, tuy bà cảm thấy khí chất của người phụ nữ này cực kỳ giống Sầm Dao, nhưng cũng không quá quan tâm.
Lúc trước sau khi bà đến bệnh viện chặn đường Sầm Dao hình như vẫn còn chưa chết, kết quả lại không tìm thấy ai, bà đã cảm thấy chắc là người đó cho bà tin tức giả.
Chỉ tiếc dạo gần đây đã mất liên lạc với người đó, không còn cách nào khác, bà chỉ đành yên lặng lại, hơn nữa bây giờ cho dù Sầm Dao còn sống hay không, quan trọng nhất là bà đang cần một số tiền khổng lồ.
Nếu không phải hôm nay đã hẹn trước với mấy người bạn cũ năm xưa gặp mặt ở đây, chỉ e bà đã bỏ lỡ mất người phụ nữ Kiều Dục Mẫn này rồi.
Thấy người phụ nữ tuổi tác chẳng khác bà bao nhiêu nhưng lại được bảo dưỡng tốt hơn bà rất nhiều, trong lòng Lục Lị Lị cực kỳ hận.
"Bà là ai, tôi không quen bà"
Kiêu Dục Mẫn hoàn toàn không có ý định thừa nhận thân phận của bản thân, bà nói cho Dao Dao biết là vì cô là con gái của bà, hơn nữa bà thật sự rất áy náy với Dao Dao, cũng không dứt bỏ được.
Nhưng người phụ nữ trước mặt đã phá hủy toàn bộ tình cảm của bà và chồng trước, đừng nói là để ý đến bà ta, chỉ cần ở chung một căn phòng với bà ta cũng đã làm bà cảm thấy khó chịu rồi.
Bà lập tức đứng bật dậy, hơi áy náy nhìn Sầm Dao nói: "Dao Dao, bác phải về trước, con có muốn đi cùng bác không."
"Không cần phu nhân, con còn có việc khác"
Sầm Dao cũng đứng dậy theo, nhưng lại không có ÿ định đi cùng bà.
Thấy Kiều Dục Mẫn và người phụ nữ được bà ta gọi là Dao Dao hoàn toàn làm lơ bà.
Lục Lị Lị tức muốn hộc máu bước lên định túm chặt tay họ lại.
Kiều Dục Mẫn đã sống trong nhung lụa ở nhà họ Thương lâu như vậy, sao có thể là đối thủ của loại người càng chửi càng sung, càng đánh càng hăng như Lục Lị Lị.
Cổ tay bà bị túm đến mức bầm đen, nhíu chặt mày lại, Sầm Dao thấy vậy lập tức bước lên kéo tay Lục Lị Lị ra, cố gắng kéo bà ta ra ngoài, cũng lạnh lùng quát lớn: "Vị phu nhân này, nếu như bà lại động tay động chân tôi sẽ báo cảnh sát đó"
Nghe nhắc đến báo cảnh sát, khí thế của Lục Lị Lị lập tức yếu đi rất nhiều, nhưng thấy Kiều Dục Mẫn an toàn không có việc gì, bà vân không cam lòng cố ý nói với Kiều Dục Mẫn: "Cái loại đàn bà vô tình vô nghĩa như bà, vứt bỏ chồng và con gái lén đi ra ngoài ngoại tình với thằng đàn ông khác, không biết bà có biết chuyện con gái bà đã chết chưa hả"
Thân là cô con gái đã chết kia, Sầm Dao rất muốn thở dài, sau đó đến trước mặt người phụ nữ kia nói cho bà biết, cái cô con gái đã chết trong miệng bà vẫn chưa chết, bây giờ còn đang sống sờ sờ đứng trước mặt bà đây này.
Nhưng Sầm Dao vừa nhìn thấy người này là biết ngay bà ta là loại phụ nữ thích quấn lấy người khác, cô cần gì phải vì những câu này của bà ta mà tự bại lộ thân phận của bản thân chứ.
Trước kia cô có nhiều kẻ thù như thế, nếu thật sự đế lộ tin tức ra ngoài, vậy sẽ có vô số kẻ thù đếm không xuể đến tìm cô.
Bây giờ chỉ có một số ít người biết được thân phận trước kia của cô, vậy mà đã mang đến nhiều tai nạn như vậy, nếu như ai cũng biết, Sầm Dao thật sự không dám tưởng tượng.
Sầm Dao không quá để tâm đến lời Lục Lị Lị, Kiều Dục Mẫn lại không chịu nối nữa.
Bà bước từng bước chân mạnh mẽ, trên mặt lại không hề có chút biểu tình nào, mắt trầm xuống, sau đó khi đến đối diện Lục Lị Lị, bà đột nhiên nhướng mày cười.
"Vị phu nhân này, cho dù bà muốn vu oan tôi, ép buộc tôi thừa nhận rằng tôi là người mà bà nói kia đến mức nào, tôi cũng chỉ muốn nói với bà một câu, trên đời này cho dù là chuyện xấu hay chuyện tốt, cuối cùng rôi sẽ có một ngày nhận quả báo, bà ăn nói ác độc như thế, sợ là cuối cùng có một ngày cũng sẽ bị thiệt thòi vì chính nó."
"Bà...
bà ăn nói bậy bạ, à, tôi biết rồi, chắc chắn là cái tên đàn ông bà đi theo đã vứt bỏ bà, giờ bà về Bắc Thành, đang định tự biện bạch cho bản thân, tôi nói đúng không"
Lục Lị Lị vẫn cần răng cậy mạnh nói.