Nhưng tướng ngủ của cô ấy không tốt, lúc ngủ say đụng trúng chỗ nào đó thì cũng không thấy lạ.
Nhưng hôm qua, cô ấy bị Cố Hi quấn lấy, anh ta nói mời anh ta ăn một bữa cơm, sau đó hai người sẽ không dính dáng đến nhau nữa.
Cô ấy không nghĩ gì nhiều đã đồng ý.
Dù sao thì rốt cuộc đợi được đến lúc anh ta chấp nhận buông tay, trong lòng cô ấy thấy giống như con muỗi luôn quấn lấy cô ấy hút máu rốt cuộc cũng chịu bay đi, cô ấy thoải mái biết bao nhiêu.
Nhưng lúc hai người đang ăn thì cô ấy ngửi được mùi canh cá, dạ dày quản quại không ngừng dẫn đến không khống chế được mà nôn khan, trong nháy mắt kéo cô ấy vào cơn ác mộng.
Nghĩ tới chuyện hôm qua, đến giờ Khương Oánh Oánh vẫn cảm thấy như còn trong mơ.
Cô ấy không muốn tỉnh lại, vì cô ấy sợ nhận được kết quả đáng sợ kia.
Sầm Dao thấy sắc mặt Khương Oánh Oánh trảng bệch, ánh mắt mê mang, không biết đang suy nghĩ gì, cả người như mất hồn, cô vô cùng lo lắng.
Sầm Dao dùng đôi tay mềm mại ôm cô, nhẹ giọng an ủi: "Oánh Oánh, em đừng nghĩ nhiều, cũng có thể là hiện tượng giả thôi.
Trước đây lúc chị chăm sóc Manh Manh đã xem rất nhiều sách mang thai, biết có một hiện tượng gọi là mang thai giả, là do người ta phỏng đoán và sợ hãi mà sinh ra biểu hiện tâm lý giả.
Oánh Oánh, có thể là do em quá xem trọng chuyện này, thần kinh quá căng thẳng, mới có thể cho rằng mình mang thai"
Dù sao đây cũng không phải tiểu thuyết, họ không có khả năng một lần là có ngay như vậy được.
Tuy Sầm Dao không biết giữa hai người họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thái độ tránh còn không kịp của Oánh Oánh với Cố Hi thì không có khả năng cô ấy xảy ra lần thứ hai với anh ta được.
"Sẽ như vậy sao?"
Khương Oánh Oánh như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, vừa sợ hãi vừa dùng ánh mắt cất giấu hy vọng nhìn chằm chằm cô.
Để Oánh Oánh tỉnh táo lại, Sầm Dao gật đầu chắc chắn.
Khương Oánh Oánh thở dài nhẹ nhõm, thoáng chốc đã thả lỏng hơn rất nhiều.
Thời gian chờ đợi kết quả rất lâu.
Vì muốn kiểm tra rõ rốt cuộc có mang thai hay không, Khương Oánh Oánh làm rất nhiều kiểm tra.
Có một số kết quả phải chờ tới hôm sau mới có.
Sầm Dao và Khương Oánh Oánh câm hết mọi thứ có thể cầm rồi đi khỏi bệnh viện.
Đối mặt với kết quả kiểm tra, sắc mặt Sầm Dao còn trắng bệch hơn Khương Oánh Oánh.
Cô vừa mới nói với Oánh Oánh, cô ấy không có khả năng mang thai.
Bảy giờ hiện thực lại đánh cô một cái tát thật đau.
Sầm Dao lo lắng nhìn Khương Oánh Oánh, ảo não nói: "Oánh Oánh, đều là lỗi của chị..
"
Nếu cô không cho cô ấy hy vọng thì hiện tại Khương Oánh Oánh cũng không thất vọng nhiều như vậy.
Khương Oánh Oánh nhấc tay, ngăn lời xin lỗi của Sầm Dao lại, cô ấy nở nụ cười khổ nói: "Dao Dao, chuyện này không liên quan đến chị.
Nếu lúc trước em không vì tâm trạng không tốt, gọi chị đi Thiên Thượng Nhân Gian uống rượu thì sẽ không xảy ra chuyện như bây giờ.
Em ÿỷ vào đó là địa bàn của anh trai em mà tùy ý thả lỏng, nhưng lại quên anh ấy đã mất trí nhớ, ngay cả bản thân là ai cũng quên, sao có thể nhớ em ở Thiên Thượng Nhân Gian được chứ.
Nói cho cùng, đối mặt với kết quả như vậy, chẳng qua là em tự làm tự chịu thôi"
"Oánh Oánh"
Sầm Dao do dự muốn khuyên cô ấy, nhưng khi thấy ánh mắt vừa kiên định vừa dứt khoát của cô ấy, đột nhiên cô cảm thấy không thể nói một câu nào nữa.
Dù các cô có là bạn bè tốt nhất, nhưng bạn tốt không có nghĩa là có thể xen vào mọi chuyện của nhau.
Bây giờ, lúc Oánh Oánh do dự mờ mịt, cô là bạn, điều duy nhất có thể làm chỉ có ủng hộ cô ấy sau khi cô ấy đưa ra quyết định.
Thời gian dường như trôi qua rất lâu, lại chẳng qua chỉ có vài giây.
Khương Oánh Oánh đột nhiên mưa tạnh mây tan, lộ ra một nụ cười thoải mái, nói: "Dao Dao, em muốn giữ lại đứa bé này.
Em muốn biết, sau khi chị mất trí nhớ thì đã làm thế nào để chăm sóc tốt cho Manh Manh vậy"
"Ba của đứa bé thì sao?"
Thật ra trong lòng Sầm Dao đã có dự cảm Oánh Oánh sẽ giữ lại đứa con.
Cô ấy thích Manh Manh như vậy, sẽ không cam lòng bỏ rơi đứa trẻ có thể đáng yêu như Manh Manh trong bụng mình.
Nhưng dù không nỡ ép Oánh Oánh phải lựa chọn, nhưng cô phải để cô ấy biết, con cái không phải chuyện của một mình cô ấy.
Năm đó, cô chỉ có một mình, không còn cách nào nên chỉ đành tự mình kiên trì.
Nếu lúc đó có ba của đứa bé bên cạnh cô, nếu bọn cô có thể ở chung, cô chắc chắn sẽ chọn cùng nhau nuôi dưỡng con.
Bởi vì, đứa trẻ thiếu thốn ba mẹ là yếu ớt nhất.
Bé con như một thiên sứ dễ vỡ, bạn sẽ không nỡ khiến bé rơi xuống đất.
"Em...
không biết."
Khương Oánh Oánh chưa từng nghĩ tới một nửa kia trong tương lai của cô ấy sẽ là một người xa lạ.
Cô ấy cần thời gian tìm hiểu anh ta, nhưng mỗi lần ở chung với anh ta, trong lòng cô ấy đều sinh ra kháng cự.
"Em muốn gọi điện cho anh ta không?"
Sầm Dao cấn thận dò xét hỏi.
"Không"
Khương Oánh Oánh lắc đầu, nói: "Hôm qua anh ta biết hôm nay em sẽ đi kiểm tra, có thể sẽ gọi tới"
Nhắc cái là đến ngay.
Điện thoại trong tay đột nhiên vang lên.
Khương Oánh Oánh lộ ra vẻ mặt không khó có thể hiểu được, cười nói: "Dao Dao, chị xem, em không nói sai chứ"
Cô ấy tùy ý ấn nghe máy, giọng nói vang lên cũng là không phải người mà cô ấy đã đoán.
"Khương Oánh Oánh, em về nhà cho anh"
Giọng nói táo bạo và tức giận.
Giọng nói mà cô ấy cho rằng không thể nghe được nữa.
Khương Oánh Oánh nghiêng đầu, thấy một người quần áo xanh thoải mái đứng cách đó không xa đang cầm điện thoại, dùng ánh mắt vừa phẫn nộ vừa quý trọng nhìn chằm chằm cô.
Dường như anh đã trở về.
Sầm Dao thấy Khương Húc Đông, trong lòng thầm nghĩ không tốt.
Tuy không biết sao anh ta lại xuất hiện ở bệnh viện, nhưng nhìn dáng vẻ hùng hổ kia, chỉ sợ anh ta đã biết mọi chuyện.
Lo lắng anh ta kích động sẽ tổn thương Oánh Oánh, Sầm Dao che trước người Oánh Oánh như gà mẹ bảo vệ gà con.
Đối mặt với Sầm Dao, Khương Húc Đông biết để ai tới trị cô mới là tốt nhất.
Ở trước mặt hai người, thân hình cao lớn đó không nhanh không chậm gửi một tin nhắn đến điện thoại Thương Đình Lập.
Thương Đình Lập vốn định ra ngoài, sau khi thấy tin nhắn, nói một tiếng 'Đệch' rồi chạy vội đi.
"Hai người không có gì muốn nói với tôi sao?"
Lúc đi tới trước mặt hai người, Khương Húc Đông bình tĩnh liếc mắt nhìn cả hai.
Sầm Dao kéo tay Oánh Oánh phía sau, ngăn chặn sự hoảng loạn của cô ấy.
Sầm Dao dùng ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Khương Húc Đông, hỏi: "Anh Khương, vấn đề này của anh xuất phát từ lập trường của anh trai hay lập trường cá nhân vậy.
Nếu là lập trường của anh trai, Oánh Oánh đã lớn như vậy, em ấy có suy nghĩ của mình, anh không cần phải cấm cản em ấy như vậy.
Nếu là đứng ở lập trường cá nhân, vậy anh rửa sạch não mình chút đi, nhớ lại mọi chuyện lúc trước rồi nói sau."
Sầm Dao ăn nói sắc bén, hoàn toàn không giống như lời cô sẽ nói.
Nhưng lời này quả thật là do cô nói ra.