Cơ thể Sầm Dao hơi lung lay, đột nhiên không đứng vững nữa ngã nhoài ra bàn.
Thương Đình Lập không ngờ rằng chỉ trong chớp mắt mà người trước mặt lại đột nhiên xảy ra chuyện.
Hai tay anh phát run, gần như không thể kiểm soát được cơn khủng hoảng trong lòng nữa, ôm chặt cơ thể mềm mại nhỏ nhắn của Sầm Dao, bước nhanh về hướng văn phòng của Dư Phi.
Dùng chân đá bay cửa, không quan tâm đến hành động này sẽ làm anh mất đi hình tượng đúng mực trong công ty.
Thấy Dư Phi đang viết thoăn thoät gì đó.
Dùng một tay khó khăn ôm chặt lấy Sầm Dao, tay còn lại thò vào túi quần lấy chìa khóa xe ra ném lên bàn làm việc của Dư Phi.
"Dư Phi, mau lái xe đến bệnh viện ngay"
"Vâng, Chủ tịch"
Dư Phi bị tiếng phá cửa làm hoảng sợ, chỉ kinh ngạc nhìn thoáng qua tình hình của cô chủ rồi lập tức cảm lấy chìa khóa, chạy như bay ra ngoài.
Hai người vội vã chạy xuống lầu, chỉ để lại một đống nhân viên bị cú đá mạnh mẽ lúc nãy của Chủ tịch làm hoảng sợ đang sôi nổi bàn tán.
Lúc Dư Phi lái xe, Thương Đình Lập ôm Sầm Dao ngồi ở hàng ghế sau.
Anh đặt đầu Sầm Dao nằm yên trên đùi anh, tay nhẹ nhàng vuốt đầu cô, nhỏ nhẹ nói: "Dao Dao, em nhất định không được có chuyện gì, chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như thế cuối cùng mới đến được với nhau, không có chuyện gì có thể ngăn cản chúng ta ở bên nhau cả, anh tuyệt đối không cho phép em bỏ rơi anh"
Dư Phi không muốn nhiều chuyện về chuyện đời tư của Chủ tịch nhưng lại bị nhét đầy lỗ tai, khó khăn lắm mới kìm lại được khóe môi đang run rẩy.
Anh rất muốn nhắc nhở, Chủ tịch à, cô chủ chỉ bị hôn mê mà thôi, sẽ không có chuyện gì ghê gớm đâu.
Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Chủ tịch, Dư Phi chỉ cảm thấy nếu như anh dám nói thẳng chuyện này ra, hậu quả của anh sẽ rất tồi tệ.
Cho nên cố nén mấy câu càm ràm xuống bụng, tập trung tinh thần nhìn đường.
Sau khi dẫn Sầm Dao vào bệnh viện, y tá hỏi Thương Đình Lập trước khi cô hôn mê có từng có hành vi khác thường gì hay không.
Thương Đình Lập cẩn thận nghĩ một lúc rồi nói: "Nhìn chằm chằm vào tôi thì có tính không?"
Y tá thiếu chút nữa đã cười thành tiếng, rõ ràng khí thế của người đàn ông trước mặt rất mạnh, mày hơi nhíu chặt, nhìn qua rất giống người khó ở chung.
Nhưng có thể diễn tả hành vi mê trai một cách nghiêm túc như thế này, anh chắc chắn là người đầu tiên.
Nhưng y tá cũng không thể viết mê trai vào trong bệnh án được, cho nên cô đành phải hỏi lại: "Còn có chuyện gì khác không?"
Thương Đình Lập vừa định lắc đầu, đột nhiên nhớ lại anh thấy lúc Sầm Dao hôn mê, đôi môi luôn hồng hào đã bị cô cần đến trắng bệch, ngón tay cũng cuộn tròn lại.
Chắc là y tá muốn biết mấy thứ này.
Thương Đình Lập cẩn thận tỉ mỉ nói những biểu hiện này và tình hình trước kia của Sầm Dao cho y tá, sau khi thấy y tá ghi chép lại, ánh mắt mang theo cảm giác áp bách cực kỳ mạnh mẽ của Thương Đình Lập vẫn cứ nhìn chằm chằm cô ta nói: "Cô y tá, làm ơn kiểm tra cơ thể vợ tôi cấn thận, tốt nhất là kiểm tra cẩn thận đến từng lỗ chân lông, tôi không muốn nhìn thấy cảnh cô ấy ngất xỉu trước mặt tôi nữa, tiên bạc không thành vấn đề, làm ơn"
Ánh mắt tuyệt vọng mang theo chút cầu xin của anh đã xúc động trái tim của y tá, lúc đầu cô ta chỉ xem bệnh nhân lần này là một trường hợp hôn mê bình thường, giờ cũng phá lệ nghiêm túc gật đầu.
Dư Phi vẫn luôn đi theo sau Chủ tịch, anh nhìn vị Chủ tịch chưa bao giờ gỡ bỏ sự kiêu ngạo của bản thân chỉ vì cô chủ mà lại nói ra được những lời cầu xin ấy.
Cảm xúc trong lòng anh ta vô cùng phức tạp.
Trong lòng anh cũng thâm khẩn cầu mấy vị thần linh mà anh chẳng mấy kính trọng kia, nếu như ông trời thật sự có linh, hy vọng Chủ tịch và cô chủ có thể sống một cuộc sống bình an hạnh phúc, anh đồng ý đánh đổi bằng sức khỏe của bản thân anh.
Cũng may Sầm Dao thật sự không có vấn đề gì lớn, sau khi kiểm tra cơ thể xong, phát hiện ngoài trừ có hơi thiếu cân và mắc bệnh bao tử ra thì đều rất khỏe mạnh.
Thương Đình Lập vừa nghiêm túc nghe vừa thầm tính toán sau khi Sầm Dao tỉnh lại rồi sẽ lập tức kéo cô đi tập gym ngay.
Lần này sẽ không phải là chỉ giả bộ cho người khác xem nữa, anh muốn tự tay giám sát cô.
Còn về bệnh bao tử, hai người bọn họ cùng ăn cùng ở, anh tin chắc rằng dưới sự giám sát của anh, chắc chắn sẽ không bị bệnh nữa.
Sầm Dao còn không biết cô sắp sửa trải qua một cuộc sống vô cùng khó khăn, vất vả mở mắt ra, lập tức nhìn thấy người ngồi bên cạnh đang nhìn chăm chăm vào cô không hề chớp mắt.
Sầm Dao phát hiện ra cô đang nằm trên giường, theo bản năng nhớ lại chuyện lúc nấy.
Sau đó lại phát hiện tay hơi cứng đờ, đưa mắt nhìn sang đó.
Ống tiêm nhỏ được băng dính dán cố định đang đâm lên mu bàn tay trái của cô.
"Em bị làm sao thế?"
Chắc là do ngủ quá lâu, lúc Sảäm Dao nói chuyện mới phát hiện ra rằng giọng nói của cô lúc này rất khàn.
Nuốt nước bọt, sau khi cổ không còn khô rát nữa, bởi vì vẫn còn hơi khó chịu nên nhịn không được ho khan vài tiếng.
Thương Đình Lập lập tức lấy ly rót cho cô một ly nước, lúc chạy đến mới phát hiện ra như thế này thì rất khó đút nước, rất dễ đổ nước ra ngoài, anh đặt ly nước xuống, đi xuống dưới cuối giường điều chỉnh độ cao của giường lên một chút, rồi mới bưng nước sang đó lần nữa.
Anh cẩn thận đưa nước đến bên miệng cô, nhìn cô uống nước xong, cầm khăn giấy lau miệng rồi nói: "Lúc nãy em đột nhiên ngất đi, bác sĩ nói là do hệ thống trí nhớ của em bị kích thích đột ngột, cho nên trong khoảng thời gian này trí nhớ của em sẽ dần dần khôi phục lại"
"Thật sao? Vậy có phải em sẽ nhớ lại mọi thứ nhanh thôi đúng không"
Có thể nhìn thấy rõ ràng niềm vui sướng trong ánh mắt của Sầm Dao, hiển nhiên cô cũng đã chờ đợi việc khôi phục trí nhớ từ rất lâu rồi.
Thấy Sầm Dao chỉ vui vẻ vì sắp nhớ lại mọi chuyện, hoàn toàn không quan tâm đến cái câu bị kích thích đột ngột của anh, anh tức giận trách mắng cô: "Đủ rồi, Sầm Dao, anh không quan tâm đến việc em có thể khôi phục trí nhớ hay không, bây giờ anh chỉ muốn sống những ngày tháng bình an cùng em mà thôi, anh không muốn em vì bị kích thích mà té xỉu trước mặt anh nữa, Sầm Dao, rốt cuộc thì em có hiếu hay không, từ trước đến giờ thứ anh để ý cũng không phải là trí nhớ của em, từ đầu đến cuối anh chỉ để ý đến em mà thôi"
Lần đầu tiên anh thể hiện sự tức giận và chán nản trong giọng nói một cách trắng trợn trước mặt cô như thế.
Sầm Dao cũng gần như không thể tin nổi đây là lời nói mà anh sẽ nói ra, cô còn tưởng rằng người vui mừng nhất khi cô khôi phục lại trí nhớ là anh mới đúng.
Nhớ không nổi những chuyện bọn họ từng yêu nhau, thậm chí ngay cả ngày sinh nhật của con trai cô mà còn không nhớ nổi là ngày nào.
Sầm Dao vừa mất mát lại vừa đau lòng.
Cuối cùng biết được có cơ hội lấy lại những ký ức đã quên, cô mừng rỡ, cô vui mừng, không lẽ cô lại sai sao? Thương Đình Lập cũng biết lần này anh tức giận rất vô lý, anh đỡ trán, áy náy nhìn Sầm Dao nói: "Xin lỗi, Dao Dao, anh quá nhạy cảm, nhưng em sẽ không biết được lúc em lại ngất xỉu trước mặt anh, anh đã căm ghét sự vô năng của bản thân đến cỡ nào, anh thậm chí còn không biết được em bị kích thích vào lúc nào mà dẫn đến việc cho ký ức bị dao động, Dao Dao, có lẽ em muốn khôi phục lại trí nhớ thật nhanh, nhưng chúng ta cũng có thể từ từ làm chuyện đó, chúng †a có thời gian cả đời để khôi phục lại tất cả mọi thứ, anh tuyệt đối không mong muốn rằng trí nhớ của em lại bị đánh đối bằng chính sức khỏe của em như thế"