Thương Đình Lập không ngờ rằng ngay cả Tô Yến cũng không thể điều tra ra được tin tức của Bộ Tử Ngang.
Phải biết là trong những năm gần đây, cấp dưới của Tô Yến đã phá vô số vụ án, gần như chưa bao giờ làm người ta thất vọng cả.
Nhưng dù sao chuyện này cũng là do anh chủ động yêu cầu, anh đương nhiên cũng không thể nói gì với người †a.
Trong thời gian ngắn như thế này mà anh ta có thể đã điều tra ra được ghi chép xuất cảnh trong vòng ba năm của Bộ Tử Ngang, cũng đã là rất tốn nhiều tinh thần.
"Không sao, nếu như không có ghi chép về việc xuất cảnh của anh ta, nói cách khác có lẽ anh ta vẫn luôn ở Bắc Thành"
Tô Yến lại không nghĩ như thế, anh ta nhắc nhở: "Thương Đình Lập, anh đừng quên, bây giờ có rất nhiều người thích phẫu thuật thẩm mỹ, nếu một người muốn biến thành một người hoàn toàn khác cũng không phải không thể, nếu như anh ta đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi tiện tay dùng tiền làm một tấm vé có thể lừa dối qua cửa được, e là chuyện xuất cảnh đối với anh ta cũng chỉ là chuyện đơn giản như uống nước mà thôi"
"Anh đúng là biết cách đả kích người khác thật đấy"
Thương Đình Lập hiếm khi mà lạnh lùng nói ra một câu hài hước.
"Tôi chỉ nói những tình huống có khả năng xảy ra cho anh biết thôi"
Loại tội phạm nào mà đồn cảnh sát bọn họ chưa gặp qua chứ.
Từ khi ngành phẫu thuật thấm mỹ càng ngày càng phát triển, người lợi dụng phẫu thuật thẩm mỹ để bỏ chạy cũng càng nhiều.
"Được, tôi sẽ chú ý.
Thương Đình Lập đương nhiên biết anh ta cũng là tốt bụng nhắc nhở, giọng điệu bình tĩnh tiếp thu ý kiến.
Lúc Thương Đình Lập đang định cúp máy, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía trước, vừa khéo nhìn thấy một người đang nở nụ cười hơi kì quái, nụ cười kia làm anh sực nhớ đến một người.
"Khoan đã, điều tra giúp tôi một người, tra từ ba năm trở lại đây"
Thương Đình Lập nói ra cái tên đó rồi lập tức cúp điện thoại của Tô Yến, vội vàng chạy lại cạnh Sầm Dao.
"Sao vậy, vội vã như thế, anh toát mồ hôi rồi kia"
Sầm Dao đột nhiên bị một bàn tay ôm lấy eo làm cô giật thót tim, quay đầu lại phát hiện ra là Thương Đình Lập rồi thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau khi thấy trán anh đổ đầy mồ hôi, cô liền lo lằng vươn tay lau đi giúp anh.
Thương Đình Lập nắm chặt tay cô, không cho cô nhúc nhích, giọng điệu êm ái dỗ dàng: "Ngoan, đừng đụng vào, dơ"
Sầm Dao cười: "Bây giờ mới thấy dơ à, sao lúc trước anh không nghĩ tới, lúc đó anh lại thích nhất..
"
Sầm Dao nói đến đây đột nhiên im bặt đi, mặt mày đỏ bừng.
Thương Đình Lập thấy Sầm Dao đột nhiên ngượng ngùng, lập tức hiểu ra bây giờ trong đầu óc của cô đang nghĩ đến chuyện gì, bất đắc dĩ cốc đầu cô.
Khương Oánh Oánh vốn đang bực bội vì hai người đàn ông này cứ cãi nhau mãi, sau khi nhìn thấy cô bạn thân còn khoe khoang tình cảm ra ngoài thì lập tức bùng nổ.
"Đủ rồi"
Khương Oánh Oánh lạnh mặt mắng lớn.
Sau đó quay sang hướng anh Hai đang ngơ ngác nhìn cô, muốn nở nụ cười giống như trước kia nhưng lại phát hiện ra cô làm cách nào cũng không cười nổi.
Cuối cùng Khương Oánh Oánh đành từ bỏ, cúi đầu không nhìn anh ta nữa.
Giọng nói lại cực nhỏ như đang nói mớ: "Anh Hai, anh đi đi, không phải chị dâu còn đang ở đẳng trước chờ anh sao, đừng vì chuyện của em mà để chị dâu phải chờ"
Khương Húc Đông đang định cãi lại.
Cố Hi không muốn yếu thế cũng xen vào: "Nếu Oánh Oánh cũng đã muốn anh Hai đi về trước, anh Hai cũng đừng đứng đây cản trở nữa, làm như vậy mọi người đều sẽ bị bẽ mặt"
"Im đi"
Khương Oánh Oánh càng không cho anh sắc mặt tốt gì.
Nếu không phải anh đột nhiên xen vào chuyện này, mọi chuyện cũng sẽ không đi đến nước này.
Bây giờ Khương Oánh Oánh rất hối hận, sao hôm đó cô lại đi vào Thiên Thượng Nhân Gian, còn chọc phải một tên dính người như thế, rõ ràng lúc đầu anh ta còn ngây thơ như một con thỏ.
Khương Húc Đông và Cố Hi đang đối đầu với nhau, Khương Oánh Oánh cũng không muốn bị kẹp vào giữa bọn họ.
Lập tức chạy lại chỗ Sầm Dao, nắm chặt lấy tay cô.
"Dao Dao, hôm nay em đến nhà chị được không"
"Được chứ"
Sầm Dao đương nhiên sẽ không từ chối.
Không nói đến chuyện mấy hôm nay cô đã sớm buồn bực về việc Thương Đình Lập càng ngày càng "chà đạp"
cô hăng say hơn.
Chỉ riêng việc lo lắng cho Oánh Oánh thì cô cũng sẽ không từ chối.
Hai người nắm tay nhau định bỏ đi, ba người đàn ông không có người nào dám bước lên kéo họ lại.
Đùa à, nếu phụ nữ tức giận thì cũng không dễ chọc đâu.
Thương Đình Lập thấy Khương Húc Đông không nói tiếng nào, lại nhìn Cố Hi cảm tay vào túi quần định bỏ đi, đột nhiên nói: "Chúng ta nói chuyện một chút"
Cố Hi đang định bỏ đi nghe thấy lời này còn tưởng rằng anh đang gọi anh ta.
Kết quả lại thấy Thương Đình Lập dẫn đầu đi về phía trước, mà Khương Húc Đông vừa mới cãi nhau với anh †a cũng đã đi theo sau.
Anh ta cười cười rồi đi mất.
Thương Đình Lập và Khương Húc Đông tìm đại một chỗ nói chuyện.
Khương Húc Đông nhíu chặt mày lại, giống như đang rất phiền não về một chuyện gì đó.
Thương Đình Lập lo lắng cho sự an toàn của Sầm Dao, đương nhiên sẽ nói ngắn gọn.
Nhíu mày lại nói: "Húc Đông, tôi không biết anh đang nghĩ gì, nhưng kết quả như bây giờ là thứ anh muốn nhìn thấy sao?"
"Anh đang nói gì?"
Khương Húc Đông đột nhiên bị mắng, mắt đờ ra, không hề có dấu hiệu giả vờ nào cả.
Thương Đình Lập lại than dài: "Có lẽ anh giấu được cái khác, có thể giấu được tôi, nhưng ánh mắt khi anh nhìn Oánh Oánh thật sự rất dễ dàng bại lộ bản thân anh, cuối cùng tôi cũng biết vì sao anh lại muốn đẩy cô ấy ra xa"
"Thật ra lúc trước tôi cũng đã từng nghi ngờ anh không bị mất trí nhớ, lần trước Nguyên Thịnh gặp phải rắc rối lớn đến thế, chắc cũng do anh xử lý giúp đúng không, trong tay anh luôn có tin tức mới nhất, lại có rất nhiều cấp dưới tài giỏi, lấy được ghi âm cuộc trò chuyện kia đối với anh mà nói là chuyện rất đơn giản.
Hình như biết không gạt được nữa, Khương Húc Đông thu vẻ ngơ ngác lại, mặt lạnh lùng rồi nói: "Những việc này nói sau đi"
"Tôi giả bộ bị mất trí nhớ là vì bên cạnh tôi có người bí ẩn trà trộn, lão Thương, những việc gần đây chắc là anh cũng có phát hiện đúng không, tôi và Ngôn Phong bị đánh lén cùng một lúc, bên cạnh lại đột nhiên có người lạ, lại thêm công ty của anh bị bôi đen, từng điểm nhỏ trong những chuyện này đều đang ẩn giấu một tên chủ mưu mọi chuyện"
Thương Đình Lập đương nhiên cũng phát hiện ra, hơn nữa trong lòng anh cũng có một đáp án khẳng định, nhưng anh cũng muốn biết người Húc Đông nghĩ có giống anh hay không, lập tức hỏi: "Vậy anh biết là ai không?"
"Không phải trong lòng anh đã có đáp án rồi sao?"
Tin tức do chính đàn em mình điều tra ra được, Khương Húc Đông đương nhiên không thể không biết, nhướng mày hứng thú hỏi lại.
Thương Đình Lập gật đầu, xem như đồng ý.
"Nhưng Húc Đông, bây giờ anh cũng coi như tiền mất tật mang rồi, anh còn chưa tìm được Bộ Tử Ngang thì em gái anh đã tìm được mùa xuân thứ hai, anh có hối hận không?"
Thương Đình Lập cố ý trêu chọc anh.
Chỉ cần nghĩ đến việc Khương Oánh Oánh liên tục cướp mất Dao Dao, Thương Đình Lập lại không thể khống chế được oán khí trong lòng.
Nhắc đến chuyện này, Khương Húc Đông cũng hiếm khi bị nghẹn họng.
Ánh mắt luôn dịu dàng của anh mang theo vẻ lạnh lẽo thấu xương.
"Một nửa kia trong tương lai của Oánh Oánh chỉ có thể là tôi, cái tên Cố Hi kia chẳng qua chỉ là một tên xen ngang vào thôi, anh ta không thể nào chiếm được vị trí nào trong lòng Oánh Oánh"
Thương Đình Lập cảm thấy, nếu như anh đã nói như thế chắc trong lòng cũng đã có tính toán rồi, cũng không khuyên nữa, nhưng nhớ đến chuyện vừa mới nhận ra lúc nãy.
Anh nhíu mày lại.