Hạ Dương mím môi, có hơi buồn, Lâm Kỳ bị cậu nhìn mà khó chịu cả người.
“Dù sao cậu cũng không có chỗ để đi mà, chắc trong túi cũng không có tiền nữa.”
“Cậu thích tùy tiện rước người lạ về nhà à?”
Hạ Dương hơi giận, nở một nụ cười lạnh tanh: “Ừ đấy.”
Vốn Hạ Dương còn định tốt bụng giúp đỡ Lâm Kỳ, giờ hình như lại thành mình muốn lợi dụng cậu ta.
“Giờ cậu cứ chọc tôi đi, lát mấy người đó đổi ý quay lại bắt cậu, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn đi cùng họ thôi.” Hạ Dương khiêu khích cười.
Lâm Kỳ không ngờ một cậu trai trông ngoan ngoãn thế này mà cũng nham hiểm ra phết.
“Tôi cũng chẳng bị thiệt gì, dẫn đường đi.”
Hai người một trước một sau bước đi, đang đi thì gặp ba Hạ Dương.
“Ba!”
Ba Hạ vỗ vai Hạ Dương, đưa cậu chai nước, Hạ Dương ngẩng đầu uống một hớp, sau đó giới thiệu Lâm Kỳ cho ba Hạ.
Ba Hạ nhìn người bạn của con trai ở trường mới, cười đến độ lộ hết mấy nếp nhăn trên khóe mắt, suốt dọc đường về nhà liên tục nói không thôi.
“Lâm Kỳ này, Hạ Dương ở trường có ngoan không?”
Lâm Kỳ không biết cách trò chuyện với người lớn, chỉ cố gật đầu cười nịnh nọt. Hạ Dương chủ động giải cứu hắn, ôm vai ba Hạ, “Ba, ba đừng hỏi cậu ta, con còn đứng sờ sờ ở đây, ba hỏi người khác làm chi!”
Về tới nhà, mẹ Hạ cũng ngạc nhiên khi con trai dẫn bạn học về, nhiệt tình hết mức đón tiếp Lâm Kỳ, còn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt và trái cây, đến cả đồ ngủ sạch và đồ rửa mặt cũng có, Lâm Kỳ còn tưởng mình sắp sống ở nhà Hạ Dương luôn.
“Cứ tự nhiên như ở nhà nhé, đừng khách sáo nha cháu.”
Lâm Kỳ nở nụ cười không rõ ý với Hạ Dương, cuối cùng thì Hạ Dương cũng nhìn thấy một cảm xúc khác trên gương mặt Lâm Kỳ ngoại trừ những lúc mặt lạnh xa cách, trước còn tưởng Lâm Kỳ bị liệt cơ mặt.
Ba mẹ Hạ Dương không hề cảm thấy khó chịu hay luống cuống khi Lâm Kỳ đột nhiên ghé thăm, thay vào đó là vô cùng thân thiện nhiệt tình, cho dù có ở nhà mình Lâm Kỳ cũng chẳng được yêu quý như thế này.
Nhất là lúc hắn thấy trên bàn có hai cốc sữa tươi, hai phần đồ ăn vặt và hai phần trái cây, một người mới tới chơi lần đầu như hắn lại được đối xử giống hệt con trai họ.
“Hạ Dương, lát nhớ uống thuốc nhé.”
Lâm Kỳ khó hiểu nhìn Hạ Dương, cậu giải thích: “Vitamin thôi.”
Tắm rửa xong, Hạ Dương dẫn Lâm Kỳ về phòng, nhà của cậu không lớn, Lâm Kỳ chỉ có thể ngủ chung phòng với cậu.
Lâm Kỳ nhìn cái giường đơn có hai chiếc chăn mà nghĩ sâu xa.
“Sao nào, có bệnh sạch sẽ không ngủ chung giường được à?” Hạ Dương trưng vẻ mặt xem thường.
Lâm Kỳ không mở lời, dùng hành động chứng minh bản thân, nhanh chân nhảy lên giường, dựa vào đầu giường: “Yên tâm, tôi sẽ không chê cậu, chỉ sợ cậu hối hận khi chung giường với tôi.”
Hạ Dương chậm rì rì xốc chiếc chăn của mình lên: “Tất nhiên là không.”
Đèn tắt, hai người nằm quay lưng với nhau, điện thoại Lâm Kỳ vang lên tiếng hát du dương.
“Còn phải nghe hát ru à!”
“Không thì mất ngủ.” Lâm Kỳ lại quay về giọng điệu hững hờ như trước, Hạ Dương nhận ra Lâm Kỳ vừa rồi còn hăng hái tranh cãi với mình, đèn vừa tắt thì trở về với bóng tối…
Hôm sau là chủ nhật, ba mẹ Hạ Dương không làm phiền hai đứa, Hạ Dương và Lâm Kỳ ngủ thẳng tới tám giờ. Lâm Kỳ vươn tay định tìm điện thoại, không ngờ lại sờ vào một thứ mềm mềm, mở mắt ra thì thấy tay mình đang đặt trên má Hạ Dương.
“Tôi…” Lâm Kỳ nhanh chóng rụt tay lại, Hạ Dương không nằm yên lúc ngủ, chẳng biết từ lúc nào thay vì quay lưng vào nhau, hai người đã thành ôm nhau đắp chung một chăn…
Hạ Dương ôm chặt eo Lâm Kỳ không chịu buông. Lâm Kỳ bằng này tuổi đầu chưa bao giờ bị ai ôm dữ như thế, trong mười mấy năm cuộc đời của hắn chưa bao giờ khó xử, xấu hổ như lúc này, hơn nữa hai chân của hắn còn bị Hạ Dương đè lên, tư thế vừa đáng giận vừa xấu hổ.
Lâm Kỳ đẩy mặt Hạ Dương: “Hạ Dương, dậy đi! Cậu ngủ như chết trôi vậy!”
Hạ Dương cố ý ghìm chặt người Lâm Kỳ: “Chúng ta ngủ chung giường cả đêm rồi, giờ tôi cũng tính là bạn của cậu đúng không!”
“Cậu…” Lâm Kỳ chưa từng gặp một người ăn nói vô lý như vậy.
“Có tính không?! Không tính thì đừng hòng dậy.”
“Tính! Bạn tốt, cho tôi dậy…”
Hạ Dương cười hì hì nhìn Lâm Kỳ, đáp: “Ô kê bạn tốt.”
Đầu gấu trường lạnh lùng cũng có ngày phải đầu đỏ tóc rối, bối rối chạy đi.
Lâm Kỳ chạy vào nhà vệ sinh, nhìn chằm chằm tay mình, cảm xúc mềm mại trơn bóng vẫn còn lưu lại trên tay. Lâm Kỳ thầm than, nhìn bằng mắt thấy mềm, nhưng sờ lên càng mềm hơn.
Hạ Dương cười tới cong lưng, trông như một con mèo ranh mãnh.