Quay lại với cảnh hot hiện giờ.
Hai người đang đứng giữa lớp như hoà thành một, sau đó Băng đã bị Phú đè ngã lên ghế một cách rất nhẹ nhàng và tỉ mỉ. Một tư thế ám muội hiện ra, nó ở trên tay hắn, tay bám vào thành bàn. Hắn từ từ hạ mình xuống, ép sát nó và bắt đầu hôn lần 2 sau khi nó sắp chết. Từng nhịp, từng nhịp một, nhẹ nhàng theo nhịp kích thích của lưỡi. Chỉ sau vài nhịp, hắn bỗng nhiên cảm thấy sự đáp trả của nó, thật là bất ngờ nha. Niềm vui chưa được bao lâu nó lưỡi mình đẩy lưỡi hắn, và cắn vào môi thật mạnh khiến hắn bật máu. Vội vàng buông Băng ra, những tia nóng giận hằn sâu lên mắt Phú. Tại sao cô ấy lại làm như vậy? Chẳng phải hồi nảy đồng ý rồi sao? Sao tự dưng lại thay đổi nhanh như vậy. Không lẽ... cô ấy cảm thấy mình sai khi làm việc này ư? Phải mất bao nhiêu thời gian để đổi được một tình yêu chân thành từ cô ấy ? Bao nhiêu chân thành để chứng minh cho một tình yêu duy nhất đây? Phải làm sao cho em yêu anh, em chấp nhận bên anh mãi mãi? Anh đã yêu em bằng cả tấm chân tình nhưng... đáp lại chỉ là cái rẻ nhạt từ em.
Thoát khỏi dòng suy nghĩ lệch lạc đó, Phú và Băng lật đật ngồi dậy, Băng bỗng nhận ra giờ phút này cô cảm thấy mình bất lực hơn ai hết. Ai lại lỡ làm 1 người thích mình ảo tưởng mình cũng thích người ta lại cơ chứ (sự thật là vậy mà). Cô không muốn như vậy, bởi vì cô là một đứa con gái cố chấp. Dù sâu trong thâm tâm cô biết cô có cảm tình với anh. Nhưng cô như con mèo nhỏ chỉ chăm chăm đợi chờ một sự quan tâm đến từ người cô yêu thương nhất. Liệu đó có phải là anh? Lỡ như một ngày nào đó không xa cô nhận ra không có sự quan tâm nào cả và cô đang sống trong ảo mộng hão huyền thì sao? Cô yêu anh rất nhiều, tình yêu cứ ngày càng sâu đậm. Và yêu càng nhiều thì tổn thương càng dễ. Cô quằn quại đớn đau trong hạnh phúc của tình yêu. Cô luôn dặn lòng đừng yêu ai nhiều quá, hay ít nhất cũng đừng để người ta biết mình yêu người ta rất nhiều. Quá khứ không còn cha mẹ ruột đã dạy cho cô bài học : LUÔN PHẢI ĐỂ CHO MÌNH MỘT "LỐI THOÁT". Quỵ luỵ vì người ta rồi sau này người ta trở mặt bước đi, cuối cùng ngơ ngác nhìn lại hoá ra chỉ còn mình cô với cô đơn và những vết xước trong tim mãi mãi luôn nhức nhối... Trong tình yêu cô luôn là kẻ sợ hãi. Từ bao giờ cô đã trở thành đứa con gái tính toán thiệt hơn? Rằng yêu một người cô được gì và cô mất gì? Nỗi sợ hãi đã trở thành ám ảnh. Cô đơn vây bám lấy cô ngay cả chính trong cơn mơ hạnh phúc cô có anh...
Nhưng... vì anh cô có thể làm tất cả, cô không phải đứa con gái thấy khó mà đã vội buông. Càng sợ hãi cô càng lao vào, như con thiêu thân bất chấp tất cả lao vào ngọn lửa tình đầy quyến rũ, dù phía trước có thể là một cái kết đau lòng. Cảm nhận hơi lửa rực cháy chạm đến từng tế bào cơ thể, đau đớn và hạnh phúc hoà quyện tạo nên một tình yêu: "Gạt quách mọi nổi sợ hãi dè chừng trong lòng, dũng cảm mà yêu thử xem nào! Tuổi trẻ mà, việc gì cũng cần phải gắng sức mà làm, hãy cứ yêu như thễ ngày mai sẽ chết"
(Vậy nên anh à ! Nếu đã hứa yêu em, thì đừng làm tổn thương em, đừng bỏ rơi em, đừng để em phải khóc..Hãy là người đầu tiên đến bên em khi em có chuyện và là người cuối cùng ở bên em ngay cả khi cả thế giới từ chối em. Bởi vì điều đáng sợ nhất trong tình yêu không phải là hết yêu mà là sự cô đơn. Bởi vì khi em đã yêu một người quá sâu đậm thì chỉ cần một chút lãng quên là nỗi cô đơn luôn túc trực sẽ bủa vây lấy và bầu bạn từng giây, từng phút. Bởi vì em "muốn có một tình yêu mà lâu lâu ai nhìn vô cũng bật ngửa" trời đất ơi, tụi nó chưa chia tay à?" muốn yêu một người mà thời gian tính bằng năm, kéo dài đến khi cưới, kết thúc đến khi chết và bắt đầu lại khi ở thế giới bên kia....Bởi vì em muốn người đó là ANH. Và nếu còn quá phức tạp thì đây, lý do đơn giản nhất, bởi vì EM YÊU ANH. Ai chẳng muốn được yêu thương , em cũng thế. Nhưng vì em biết chẳng có yêu thương nào là mãi mãi, nên em không muốn dựa dẫm, không muốn ngã quá sâu vào một mối quan hệ nào đó. Ngã rồi, mà người thì chẳng còn ở đó thì ai đỡ em dậy đây??)
Cô muốn nói rằng anh đã chiếm một phần trong cuộc sống của cô rồi đấy, dù cô có muốn hay không. Nhưng cô không làm được, cô không cho phép bản thân thể hiện ra rằng cô cần anh. Không phải là do cái "tôi" của cô quá cao mà vì sợ rằng anh biết cô cần thì sẽ làm tổn thương cô dễ dàng hơn. Mà cô thì sợ tổn thương. Cô ghét cái cảm giác cô cần ai. Cô ghét bị phụ thuôc, cô chẳng muốn dựa hơi ai cả.
Muốn khóc thật to nhưng cô không thể khóc mặc dù cảm xúc đang dần tụt dốc. Lúc đó cô đứng dậy chỉnh trang lại áo quần sau đó khẽ thở dài rồi chạy ra khỏi lớp trước bao cặp mắt của các thành viên trong lớp nhưng đâu ai biết được rằng: có một người con trai đang âm thầm quan sát cô. Lòng anh quặn thắt như ngàn con dao đâm sâu vào da thịt, vì sao ư? Cả câu hỏi anh tự hỏi cho chính bản thân mình mà cũng không trả lời được. Khi cô vừa ra khỏi lớp cũng là lúc anh đuổi theo cô. Hiện tại cô muốn chạy đi thật xa, muốn đến một nơi mà khuất lấp những bóng người thân thuộc, một nơi mà ở đó không nhận ra cô là ai. Chỉ là một khoảng trống rỗng vô thức len lỏi trong tim, một khoảng tê tái cựa mình và cô nhận ra mình vẫn luôn lạc lõng. Bởi vì cô biết rằng có rất nhiều cô gái như cô, khao khát yêu và được yêu điên cuồng, nhưng lại cuống quýt chạy trốn khi tình yêu đến. Để rồi lại đau, lại tiếc, nhưng vẫn không hề níu kéo mà để thứ tình yêu ấy nó trôi đi và dần chìm vào quá khứ, mặc dù trong lòng đau đớn như vỡ oà.
Cô không thể giải thích nỗi vì sao cô lại thế, chỉ biết rằng cô sợ, rất sợ thứ tình yêu đến sớm, chóng vánh và vội vàng. Cô khéo léo từ chối và thậm chí lặng lẽ chấm dứt những mối quan hệ yêu đương mà cô biết sẽ chẳng có kết quả. Cô chỉ tin vào những thứ bền vựng và lâu dài, bởi thế khi chưa đủ chín chắn, cô chẳng muốn vướng vào cái vòng xoáy định mệnh của tình yêu đẹp đẽ mà cũng đầy chông gai ấy.
Người ta nói cô, nói những con gái như cô là khó gần, kiêu kỳ,... vì một lẽ đơn giản, họ càng gần gũi, càng thân thiện tán tỉnh quan tâm thì những cô gái như cô lại rời xa trốn tránh. Mặc dù có thể họ đều là những chàng trai chân thành và thực sự tốt về mọi mặt. Nhưng sự thật đằng sau cái hành động trốn tránh ấy, chẳng phải vì cô không muốn, không thích đón nhận tình yêu ấy chỉ đơn giản là cô chưa sẵn sàng. Có thể như vậy là cô ích kỉ, muốn người ta quan tâm, yêu thương và tiếp tục theo đuổi mình trong khi bản thân mình lại không cho họ một câu trả lời rõ ràng. Có thể trái tim cô đã rung động thực sự, nhưng cô lại không cho họ biết tình cảm thực sự của mình. Vì cô hiểu rằng, chỉ có như thế họ mới luôn yêu cô như lúc ban đầu, mới thực sự trân trọng cô, tình chỉ đẹp khi còn dang dở đúng không? Họ quan tâm cô, cô cảm thấy hạnh phúc lắm, nhưng nếu họ gần thêm chút nữa, yêu thương nhiều hơn nữa, cô lại thấy sợ và bắt đầu trốn tránh. Bởi vậy đã có rất nhiều chàng trai rời xa cô, họ sao có thể theo đuổi mãi một người con gái khó hiểu và mãi vẫn chưa cho họ biết tình cảm thực sự cô dành cho họ là gì chứ. Có thể trong tương lai, cô sẽ gặp một chàng trai nào đó khiến cô mở lòng, đến lúc ấy, có lẽ cô sẽ bắt đầu một tình yêu thực sự. Nhưng liệu chàng trai đó có phải là anh?
Cô chỉ cầu mong một điều, nếu anh không yêu cô thì anh hãy nên dừng lại. Việc nuôi lớn một tình yêu mà người ta chỉ dành cho mình lòng thương hại thì bất hạnh cỡ nào, có lẽ anh không hiểu được. Một đứa con gái, cho dù là gái hư hay gái ngoan, khi đã yêu đều đau nỗi đau như nhau, đều có những cảm giác như nhau mà thôi.. Chẳng có người con gái nào là ngu ngốc hoàn toàn cả, họ sẽ giả vờ tin vào những điều đáng lẽ không nên tin, sẽ yêu những điều đáng lẽ không nên yêu. Để một người con gái đắm chìm trong hạnh phúc và rồi nhận ra bản thân đã ảo tưởng thì điều đó, trước hết là lỗi người con trai. Nếu có thể, xin anh hãy yêu, yêu thật lòng đúng nghĩa của nó... Điều đó có lẽ sẽ không quá khó đâu, phải không? Tất nhiên người cô yêu hiện tại là anh. Liệu rằng anh có vượt qua được những ích kỷ của bản thân, mà chấp người phụ nữ luôn luôn trốn tránh anh, không cho anh một câu trả lời thật sự rõ ràng. Hay là anh sẽ chỉ yêu cô, với quan niệm rằng, ừ thì cứ yêu đi, cứ tìm hiểu đi, có biết được rằng sẽ ở bên cạnh nhau dài lâu hay không? Mà tính đến những chuyện đó....Nếu thế thì, cô xin lỗi anh, anh nên dừng lại đừng yêu cô, cũng như đừng gieo thêm thương nhớ vào lòng cô nữa, như thế sẽ tốt hơn cho cả hai. Cô không muốn phải mở lòng ra rồi sẽ lại bị tổn thương.
Ngay lúc này đây, cô cảm thấy thật sự rất mệt mỏi khi có một người con trai đã vô tình chạm đến trái tim cô, làm nó phải rung động nhưng cô không biết có nên đồng ý hay từ chối. Cô đang chạy trốn, trốn chạy tình yêu. Cô đang sợ, vâng, cô rất sợ. Cô phải làm sao đây? Đang điên cuồng trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, không đâu vào đâu. Bỗng có một cánh tay rắn chắc nhẹ nhàng nắm lấy tay cô..