Lột Xác

Chương 146-3: Vô liêm sỉ (3)



Sau điểm tâm, Mộc Lạp Lạp và Phó Cảnh Phi không phải cùng đường, lúc cô rời đi còn hơi giật mình, bởi vì Phó Cảnh Phi không mang tài xế, tự anh lái một chiếc Land Rover.

Chiếc cằm đường nét rõ ràng của Phó Cảnh Phi lộ ra kiên nghị, rất giống với khí chất chiếc xe này. Mộc Lạp Lạp lặng lẽ si mê một chút, sau đó nhanh chóng thu lại vẻ mặt của mình, không muốn bị Phó Cảnh Phi phát hiện.

Trên đường đến công ty, Mộc Lạp Lạp lấy ra điện thoại di động ghi lại chỗ Ngôn Viễn, định nhìn xem có thu hoạch gì không.

Điện thoại di động này sẽ tự động sao chép lại tất cả các trò chuyện cùng tin nhắn của Ngôn Viễn, ghi lại toàn bộ ở đây.

Mở điện thoại di động ra, Mộc Lạp Lạp chợt “Ơ” một tiếng.

Trên mặt cho thấy ghi chép cuộc gọi của Ngôn Viễn, vào lúc rạng sáng y gọi cho Mộc Diệp, cuộc gọi chỉ ngắn ngủn hơn mười giây.

Mà sau khi cúp điện thoại mấy phút, ghi chép của những cuộc gọi biểu hiện lại biến thành Mộc Diệp gọi tới, lần này trò chuyện của hai người giằng co gần nửa giờ.

Mộc Lạp Lạp không có kiên nhẫn đi tìm hiểu các bản ghi âm để nghe, cho nên cô giao nhiệm vụ này cho thủ hạ mà Phó Cảnh Phi phái cho cô sai khiến, kêu đối phương sau khi nghe xong thì đánh một phần văn bản đưa cho cô.

Cô nghĩ, hôm qua Ngôn Viễn hẹn cô gặp mặt, dưới sự cố ý kích thích của cô, nói không chừng sẽ có tranh chấp cùng Mộc Diệp. Nếu thật là như vậy, Mộc Diệp rất có thể trong lời nói đã nói ra cái gì để cho cô nắm được cán.

Mộc Lạp Lạp đang chờ đợi Mộc Diệp sai lầm.

Hai người bọn cô bây giờ đang tiến hành chiến tranh không thuốc súng, nhưng khác với chiến cuộc nghiêng về một phía của kiếp trước. Khi đó Mộc Diệp chiếm tất cả ưu thế có lợi, tất cả thắng lợi đều đứng về phía ả, bên Mộc Lạp Lạp chỉ còn lại những con bài nát, bất kể giãy dụa như thế nào đều chạy không khỏi kết cục thua sạch sẽ.

Nhưng kiếp này khác, Mộc Lạp Lạp có thể coi là hacker, cô biết thủ đoạn Mộc Diệp dùng, cũng xem xét lại thật kỹ nguyên nhân mình đã từng bại bởi Mộc Diệp, đồng thời bắt đầu có mưu tính của mình. Cho dù Mộc Diệp có hoàn toàn chuẩn bị, nhưng dưới tình huống Mộc Lạp Lạp đã trải qua hết thảy thì ai có thể nói kết cục là gì chứ?

Mộc Lạp Lạp tin tưởng, nếu cô đã may mắn được cơ hội sống lại thì nhất định có thể tẩy sạch tất cả sương mù, bấy giờ thắng lợi chắc chắn sẽ đứng về phía cô.

Đến công ty không bao lâu, Mộc Lạp Lạp vừa mới bắt đầu làm việc thì văn bản ghi lại các cuộc gọi đã gửi đến hộp thư cá nhân của cô.

Khoảnh khắc mở ra, Mộc Lạp Lạp thật sự có chút chờ mong cùng kích động. Cô đợi đã lâu vẫn không có chủ động hành động chính là vì đợi thời cơ thích hợp nhất, một cơ hội khiến cho Mộc Diệp không có bất cứ xoay trở nào.

Xem lướt qua từng câu từng chữ nội dung cuộc gọi, biểu cảm trên mặt Mộc Lạp Lạp từ khẩn trương biến thành bình tĩnh.

Đáy mắt cô dần hiện ra ý cười.

Mộc Lạp Lạp hơi ngạc nhiên nghĩ: quả nhiên chỉ cần kiên nhẫn một chút, cho dù người đối mặt là Mộc Diệp, cũng luôn có cơ hội…

Đêm qua, sau khi Ngôn Viễn về nhà, có lẽ là bởi vì gặp mặt với Mộc Lạp Lạp, bị cô hữu ý vô ý nói mấy câu ảnh hưởng, hơn nữa kích thích của tối qua Mộc Diệp nửa đường buông tha ở riêng cùng y, chọn đi làm bạn với Thẩm Văn Xương khiến cho Ngôn Viễn uống rất nhiều rượu, đến cuối cùng hơi mất lý trí.

Vì vậy vào lúc rạng sáng y gọi điện thoại cho Mộc Diệp.

Điện thoại kết nối nhưng sau khi vang lên rất lâu Mộc Diệp mới nhận.

Ngôn Viễn vừa muốn nói chuyện chợt nghe thấy đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói trầm thấp làm y hận thấu xương: “Diệp Diệp, đã trễ thế này mà ai gọi điện vậy?”

Giọng nói kia có chút mông lung, nghe như là đang ngủ bị đánh thức.

Trong lòng Ngôn Viễn lập tức nổi giận, y rống to vào điện thoại: “Mộc Diệp! Không phải em nói là giữa em và hắn chỉ đơn thuần diễn kịch thôi sao!”

Thế nhưng Mộc Diệp không trả lời y, bởi vì sau khi Thẩm Văn Xương nói, Mộc Diệp cúp điện thoại ngay lập tức.

Dưới tác dụng của cồn, lý trí cùng bình tĩnh ngày thường của Ngôn Viễn đều biến mất. Y như là con ruồi không đầu đi tới đi lui ở trong phòng, cả đầu đều tràn đầy lửa giận.

Y đang hỏi giữa Mộc Diệp và Thẩm Văn Xương rốt cuộc là quan hệ như thế nào? Mộc Diệp luôn nói cho y biết ả và Thẩm Văn Xương ở cùng một chỗ đều chỉ vì sự nghiệp của Ngôn Viễn mà thôi, hơn nữa hai người cũng chỉ quan hệ đơn thuần, ả làm cho Thẩm Văn Xương đồng ý với ả trước khi kết hôn đều không thể đụng vào ả.

Nếu dưới những nguyên tắc này, Ngôn Viễn liền ngầm cho phép Mộc Diệp.

Nói cho cùng, Ngôn Viễn cũng là một người ích kỷ, y mới có thể dưới mê hoặc lợi ích đã bằng lòng nhẫn nhịn người mình yêu có quan hệ thân mật không bình thường cùng với người đàn ông khác.

Nhưng kích thích của hôm nay đã khiến Ngôn Viễn bắt đầu hối hận cách làm của mình. Y không nên để Mộc Diệp tới gần Thẩm Văn Xương, y căn bản không thể chịu đựng được Mộc Diệp và Thẩm Văn Xương có bất kỳ hành vi thân mật gì. Huống chi, y đã vì Mộc Diệp mà chọn cô phụ tình bạn với Mộc Lạp Lạp, tình nghĩa hai người lớn lên cùng nhau đều bị y từ bỏ, tất cả đều là vì Mộc Diệp mà thôi.

Ngôn Viễn nghĩ, cùng lắm thì mình bỏ đi một chút lợi ích, y muốn Mộc Diệp nói rõ ràng cùng Thẩm Văn Xương, sau đó không bao giờ muốn có bất cứ dính dáng gì với Thẩm Văn Xương nữa. Y muốn trở thành người bạn trai quang minh chính đại của Mộc Diệp, mà không phải như bây giờ, y biến thành người không thấy được ánh sáng kia, chỉ có thể gặp gỡ Mộc Diệp trong đêm tối…

Tất cả kiên nhẫn của Ngôn Viễn tới lúc này đều đã đạt đến cực điểm, không còn cách nào nhịn được nữa.

Trong lòng y thậm chí dấy lên một xung động muốn đi tìm Mộc Diệp, làm cho ả lập tức nói rõ ràng với Thẩm Văn Xương, gia sản gì đó y đều không quan tâm, y chỉ cần ở cùng với Mộc Diệp mà thôi!

Lúc Ngôn Viễn đang suy nghĩ lung tung, chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, xé rách không khí yên tĩnh.

Ngôn Viễn nhìn màn hình điện thoại, lập tức nhận.

“Diệp Diệp!” Giọng Ngôn Viễn gấp gáp. “Em ở đâu, còn đang ở nhà Thẩm Văn Xương?”

Mộc Diệp không có bất kỳ hoảng loạn gì, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng với Ngôn Viễn sốt ruột.

Ả khẽ cười nói: “A Viễn, anh còn chưa ngủ ư?”

Giọng của Ngôn Viễn không tốt: “Em cùng người đàn ông khác vui vẻ hạnh phúc, anh làm sao có thể ngủ được!”

“A Viễn, có chuyện gì chúng ta gặp mặt rồi nói có được không? Anh biết đó, trong điện thoại không thể nói rõ ràng…” Giọng của Mộc Diệp rất dịu dàng, khiến tâm người ta bình tĩnh.

Đổi thành bình thường, Ngôn Viễn nghe được giọng nói dịu dàng của ả như vậy thì tất cả lửa giận đều sẽ tiêu tan, bất kể ả nói cái gì cũng đều đồng ý.

Thế nhưng hôm nay Ngôn Viễn vốn có tâm tình đè nén thật lâu rốt cuộc bùng nổ, hơn nữa khi y về nhà liền uống rất nhiều rượu, lượng cồn này đã ăn mòn lý trí của y, khiến y không có bởi vì dịu dàng của Mộc Diệp mà tiêu giận.

“Anh không muốn chờ đến gặp mặt, chúng ta bây giờ nói rõ ràng!” Ngôn Viễn từ trước đến nay đều là một người rất dịu dàng, nhưng lúc này đã lộ ra một mặt áp lực bùng nổ khác. “Đêm nay tại sao em phải ở chung một chỗ với Thẩm Văn Xương, không phải em nói giữa em và hắn chỉ đơn thuần đang diễn trò, không có quan hệ gì cả sao?”

Mộc Diệp cau mày, vô cùng bất mãn, nhưng lại lo lắng Ngôn Viễn dưới xung động sẽ làm ra chuyện gì không thể vãn hồi, chỉ có thể tiếp tục nhỏ nhẹ nói: “A Viễn, anh thật sự hiểu lầm rồi, em đã nói em chỉ yêu mình anh, chẳng lẽ anh không tin em sao?”

Nghe được thổ lộ của Mộc Diệp, cảm xúc của Ngôn Viễn dịu đi một ít, nhưng giọng nói vẫn mười phần tức giận: “Vậy em nói cho anh biết đêm này xảy ra chuyện gì, tại sao em phải ở chung một chỗ với Thẩm Văn Xương?”

Chất vấn của Ngôn Viễn khiến khuôn mặt vốn không tính là đẹp của Mộc Diệp có chút vặn vẹo. Ả khinh thường nghĩ, nếu không lợi dụng y đến gạt con Mộc Lạp Lạp kia thì sao ả sẽ ở cùng một chỗ với Ngôn Viễn?

Tuy rằng Ngôn Viễn coi như là một người đàn ông ưu tú, nhưng y so với Thẩm Văn Xương vẫn kém rất xa, bất cứ ai cũng sẽ chọn Thẩm Văn Xương, không chọn y.

Nhưng ban đầu lúc Mộc Diệp cố ý quyến rũ Ngôn Viễn thật ra cũng là vì nảy lòng tham, lúc ấy ả thật không ngờ Ngôn Viễn sẽ cắn câu nhanh như vậy.

Có tồn tại của Ngôn Viễn, Mộc Diệp đối với tất cả hành động của Mộc Lạp Lạp đều rất vô cùng thuận lợi. Chỗ dùng lớn nhất của người đàn ông này cũng chỉ có điều đó.

Bây giờ còn chỗ cần lợi dụng Ngôn Viễn, Mộc Diệp liền tiếp tục nhẫn nại, dùng giọng vô cùng dịu dàng nói: “A Viễn, hôm nay em thật sự muốn ở cùng anh, nhưng bởi vì Thẩm Văn Xương hình như tâm trạng không tốt cho nên em mới đến với hắn. Hắn uống rất nhiều rượu, em bảo người làm hầu hạ hắn ngủ, vừa mới chuẩn bị tới thì anh gọi điện thoại cho em.”

“Thật sự không có xảy ra gì cả?” Ngôn Viễn còn chưa quá tin tưởng.

Mộc Diệp lập tức đổi giọng điềm đạm đáng yêu: “A Viễn, anh không tin em? Tất cả em làm hiện nay đều là vì anh…”

Ngôn Viễn nghe giọng khóc nức nở của Mộc Diệp, thoáng cái liền đau lòng: “Diệp Diệp, em đừng khóc, đều là anh không tốt, là anh xấu xa, em đừng khóc!”

Mộc Diệp giả giọng rất thương tâm: “A Viễn, em thật không ngờ em làm tất cả là vì anh, anh ngược lại đi nghi ngờ em… A Viễn, em cúp điện thoại đây, anh tốt nhất là tỉnh táo một chút đi, em bây giờ thật sự rất khó chịu.”

Sau đó Mộc Diệp không chút do dự cúp điện thoại, khiến Ngôn Viễn hoảng hồn, thậm chí nghĩ là mình đã phụ lòng Mộc Diệp.

Sau khi Mộc Diệp cúp điện thoại thì lộ ra nụ cười bắt buộc, về tới phòng, lần nữa nằm ở bên cạnh Thẩm Văn Xương.

Thẩm Văn Xương không biết ả rời đi, vẫn ngủ say như trước.

Mộc Diệp tựa vào ngực Thẩm Văn Xương. Người đàn ông tốt như vầy ả nên nắm chặt, còn Ngôn Viễn kia, đợi sau khi trừ khử Mộc Lạp Lạp thì tiện đường giải quyết y luôn…

Mộc Lạp Lạp trong phòng làm việc sau khi xem xong văn bản ghi lại nội dung cuộc trò chuyện thì cười vô cùng vui vẻ, tâm trạng vui vẻ thậm chí bị Lưu Hi đi ngang qua bắt được.

Lưu Hi luôn hướng nội cũng không nhịn được hỏi Mộc Lạp Lạp: “Lạp Lạp, cô vui vẻ vậy à, là trúng vé số ư?”

Mộc Lạp Lạp cười vô cùng vui vẻ: “Ha ha, không phải là trúng vé số, nhưng còn vui hơn so với trúng vé số.”

Lưu Hi đoán không ra Mộc Lạp Lạp đang điên cái gì, chỉ có thể lấy làm lạ rời đi.

Mộc Lạp Lạp cũng không đoái hoài tới người khác nhìn mình rất kỳ quái, bởi vì cô thật sự vui đến nỗi muốn nhảy lên từ trên ghế.

Dù sao nội dung đoạn trò chuyện giữa Mộc Diệp và Ngôn Viễn này có thể coi là rất thú vị, bất cứ ai nghe được đoạn trò chuyện này đều nhất định có thể liên tưởng ra một đoạn vở kịch nội dung đặc sắc.

Nếu không phải Ngôn Viễn mâu thuẫn thì chắc chắn Mộc Diệp sẽ không nói nhiều như vậy ở trong điện thoại, còn hoàn toàn lộ ra quan hệ không ai biết giữa ả và Ngôn Viễn.

Nếu Thẩm Văn Xương biết được nội dung đoạn trò chuyện này thì sẽ có phản ứng như thế nào?

Mộc Lạp Lạp bỗng nhiên vô cùng chờ mong đến ngày đó.

Đương nhiên, Mộc Lạp Lạp không có dự định lập tức sẽ công bố tin tức này ra ngoài, bởi vì chỉ một ít nhược điểm này còn chưa đủ. Cho dù Thẩm Văn Xương nghe được, tin, chia tay cùng Mộc Diệp, ngoại trừ khiến Mộc Diẹp mất đi cơ hội gả vào một nhà giàu thì sẽ không có đả kích lớn hơn khác.

Mộc Lạp Lạp nghĩ tới đương nhiên không phải là kết quả chỉ như vậy. Cái cô muốn là những gì Mộc Diệp làm đối với cô trước đây, sau này sẽ bị trả thù cùng trừng phạt như vậy.

Bởi thế cô sẽ tiếp tục kiên nhẫn thu thập chứng cứ, vào thời gian thích hợp nhất mới đưa ra, gắng đạt tới tác dụng lớn nhất, khiến danh dự của Mộc Diệp thành rác rưởi, thua tâm phục khẩu phục.

Tuy nhiên thu hoạch lần này đối với Mộc Lạp Lạp mà nói thật đúng là vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, dù sao đây chính là chứng cứ vô cùng trực tiếp, có thể cho thấy Mộc Diệp chân đứng hai thuyền, ả ở trước mặt người ngoài giả bộ hình tượng tiểu bạch thỏ đã có thể hoàn toàn vô dụng…

Mộc Lạp Lạp không thể không thừa nhận mình thật ra vẫn rất ác liệt… Nhưng ác liệt thì sao, cô chỉ là đem toàn bộ chuyện Mộc Diệp làm loan báo với thiên hạ mà thôi, cô không có hãm hại Mộc Diệp.

Nếu như Mộc Diệp không có làm gì, còn sợ cô làm chuyện gì bất lợi sao?

Tất cả đều chỉ là gieo gió gặt bão mà thôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv