Nếu như Mộc Lạp Lạp là đàn ông, sẽ cảm thấy cặp mắt hạnh long lanh nước kia vô cùng khiến người yêu thương.
Nhưng Mộc Lạp Lạp không phải là đàn ông, cho nên sau khi cô liếc thấy cảm xúc trong đáy mắt Ngữ Đồng thì theo bản năng nhíu mày lại.
Xem ra tình địch của cô còn không ít đâu, trước mắt đã thấy xuất hiện một người.
Bởi vì ánh mắt của Ngữ Đồng nhìn Phó Cảnh Phi rõ ràng tràn đầy tình yêu say đắm.
Vẻ mặt đó chỉ có khi vô cùng thích người kia mới xuất hiện, cảm xúc bên trong hừng hực mãnh liệt, tràn đầy gần như lan ra hốc mắt.
Cho dù tình cảm nơi đó chỉ thoáng qua rồi biết mất, nhưng cũng khiến cho Mộc Lạp Lạp bắt được.
Cô và Phó Cảnh Phi cùng đi ra sân sau, vừa suy nghĩ, xem ra Ngữ Đồng không phải là người nhà họ Phó.
Nếu là người nhà họ Phó, thì chính là thân thích của Phó Cảnh Phi, không thể nào dùng ánh mắt thâm tình như vậy ngóng nhìn anh.
Hơn nữa, nhìn đối thoại vừa rồi của hai người, ít nhất hai người quen biết rất sớm, vả lại mức độ quen biết cũng không thấp.
Xem ra chí ít là thế gia quen biết với Phó gia, nếu nói như vậy, cô ta có thể là được chị Ba của Phó Cảnh Phi mang tới tham gia tiệc gia đình của Phó gia.
Nhưng… nếu thật như vậy, từ ánh mắt của Ngữ Đồng nhìn Phó Cảnh Phi cùng với gia thế của cô ta mà phân tích, lần này chị Ba của Phó Cảnh Phi chọn mang cô ta đến vào lúc tiệc gia đình, có thể là có ý đồ riêng nha…
Đi tới sân sau, Mộc Lạp Lạp tạm thời ném những suy nghĩ này ra sau đầu.
Sân sau của Phó gia rất lớn, trồng cây ngô đồng và cây bạch quả, bây giờ đúng vào mùa thu, đập vào mắt là một mảnh vàng rực rỡ.
“Phó Cảnh Phi.” Mộc Lạp Lạp ngồi xuống trên một băng đá, khuỷu tay chống trên bàn đá, ngửa đầu nhìn Phó Cảnh Phi.
“Hửm?” Phó Cảnh Phi tựa vào bàn đá, lười biếng đáp một tiếng.
Đúng lúc ánh tà dương xuyên qua lá cây bạch quả chiếu trên người Phó Cảnh Phi, quầng sáng bao quanh người anh, lạnh lẽo cứng rắn dường như đều dịu xuống, loé ra hào quang.
Có một khuôn mặt không thể xoi mói thế này, Mộc Lạp Lạp phải âm thầm cảm thán lúc thượng đế tạo người đã thiên vị.
Mà trên thực tế, Mộc Lạp Lạp trong mắt Phó Cảnh Phi tuy rằng khuôn mặt cười ngốc nghếch nhưng vẫn mang vẻ đẹp rực rỡ động lòng người, con ngươi trong suốt thấy đáy.
Ý thức được mình lại mắc vào si mê gương mặt này của Phó Cảnh Phi, Mộc Lạp Lạp thầm đánh mình vài cái, vờ ho khan vài tiếng: “Ha ha, phong cảnh ở đây thật đẹp.”
Phó Cảnh Phi nửa híp mắt: “Cho nên?”
“Cho nên… Bằng không chúng ta đi vào trước?”
Phó Cảnh Phi bật cười: “Chúng ta mới vừa ra ngoài.”
“Hình như là vậy…” Mộc Lạp Lạp nhìn xung quanh một hồi, khiến mình tỉnh táo lại, mới nói đến chính sự: “Trước đây em còn không biết anh và Hứa An Chi lại có quan hệ thân thích.”
“Bà ngoại của cậu ta là cô của tôi.” Phó Cảnh Phi giải thích đơn giản.
“Vai vế của anh ở Phó gia thật đúng là cao không bình thường…”
Phó Cảnh Phi nhướn mày: “Em muốn nói cái gì?”
“Ừm… Cho dù ngay cả Mộc gia cũng có lúc không yên bình, cho nên Phó gia… khẳng định là cũng có phân chia phe phái phải không?” Sau khi Mộc Lạp Lạp hỏi ra lời, kỳ thật còn đang suy nghĩ mình có quá đường đột không?
Dù sao bất kể nội bộ Phó gia có gì, cũng chỉ là chuyện của người nhà họ Phó… Để cho cô đến bàn tán thì không tốt lắm.
Nhưng vấn đề này lại nhất định muốn hỏi, bởi vì thân phận cô bây giờ là vị hôn thê của Phó Cảnh Phi, không thể nào thật sự cái gì cũng không biết. Nếu như ngay cả là địch hay là bạn cũng không phân biệt rõ, như vậy chỉ có bất lợi đối với Phó Cảnh Phi.
Hơn nữa, từ sau khi tới Phó gia hôm nay, quan sát của cô cho ra kết luận cũng đích xác là như vậy.
Tuy nhiên đây chỉ là suy đoán sơ bộ của cô, còn chưa có tiếp xúc nhiều với những người khác của Phó gia, không cách nào xác định rõ. Nhưng liên tưởng đến lời Phó Ngộ và Hứa An Chi đã nói, bọn họ đều vô tình hay cố ý đang nhắc nhở cô, nội bộ Phó gia cũng không yên bình.
Thậm chí trước khi tới, Mộc Lạp Lạp đã suy nghĩ rất lâu, có lẽ người nhà họ Phó bất mãn đối với cô không chỉ bởi vì thân phận cùng thanh danh hư hỏng đến cực điểm này của cô.
Vấn đề này nín ở trong lòng Mộc Lạp Lạp đã lâu, bây giờ mới rốt cuộc hỏi ra.
Cô tưởng rằng sau khi Phó Cảnh Phi suy xét mới nói câu trả lời cho cô biết, cô biết Phó Cảnh Phi không có gạt cô chuyện gì, nhưng cũng thật không ngờ Phó Cảnh Phi sẽ nói ra câu trả lời nhanh như vậy.
Phó Cảnh Phi đầu tiên là cong môi một cái, lộ ra nụ cười lơ đễnh: “Cuối cùng tôi cũng đợi được ngày em bắt đầu quan tâm đến những chuyện này.”
Không đợi Mộc Lạp Lạp tỉ mỉ suy nghĩ thâm ý của câu nói này, anh lại mở miệng lần nữa.