“Không báo được thù… Là ý gì?” Mộc Lạp Lạp không hiểu tại sao Phó Cảnh Phi lại đột nhiên nói như vậy.
“Cô ta đã khiến em bị đuổi ra khỏi Mộc gia.” Phó Cảnh Phi nói không chút khách sáo, mang theo vẻ dụ hoặc. “Em đã bị bại bởi cô ta một lần, muốn thế nào mới có thể báo thù, hửm?”
Mộc Lạp Lạp né tránh động tác trên tay của anh, cứng cổ phản bác: “Còn chưa có thử qua mà, làm sao biết không có khả năng?”
Phó Cảnh Phi chớp mắt, con ngươi tối lại: “Được, vậy em thử đi.”
Mộc Lạp Lạp không để ý vẻ hơi coi thường trong giọng của Phó Cảnh Phi, dù sao chắc cũng không ai sẽ tin cô lúc này, vả lại Phó Cảnh Phi nói không sai, cô quả thật bại bởi Mộc Diệp.
Thậm chí coi như chuyện kiếp trước đã xảy ra, cô không chỉ một lần bại bởi Mộc Diệp, cô có thể nói là thất bại thảm hại, hơn nữa khiến mạng cũng thua bởi ả.
Nhưng Mộc Lạp Lạp tuyệt đối không cam tâm. Nếu ông trời đã cho cô cơ hội sống lại, cô nhất định phải nắm bắt cơ hội này, trả lại tất cả uất ức của kiếp trước.
“Em biết anh nhất định không tin em có thể làm được, nhưng mà nếu anh cho em một cơ hội, em sẽ khiến anh thấy…” Mặt Mộc Lạp Lạp chân thành, dịu giọng lại. “Cho nên ngày mai em ra ngoài đi gặp Ngôn Viễn, anh đừng suy nghĩ nhiều có được hay không?”
Trong mắt Phó Cảnh Phi có ánh ảm đạm, thu lại tay đặt ở trên mặt Mộc Lạp Lạp, hồi lâu mới trả lời: “Đã biết.”
Lúc này Mộc Lạp Lạp mới xem như thở phào nhẹ nhõm. Theo như tính chiếm hữu của Phó Cảnh Phi đối với cô, nếu không nói cho Phó Cảnh Phi mà đã ra ngoài gặp Ngôn Viễn, anh ta nhất định sẽ hiểu lầm, đến lúc đó lại không biết sẽ phát sinh cái gì.
“Em đi ngủ trước, anh đi nghỉ ngơi sớm chút. Ngủ ngon.” Đoán chừng đây là lần đầu tiên Mộc Lạp Lạp dùng lời nhỏ nhẹ nói với Phó Cảnh Phi từ khi cô vào ở Phó gia.
Ánh mắt anh vô cùng phức tạp nhìn chăm chú vào Mộc Lạp Lạp, nhìn kỹ mới phát hiện được bên trong lại ẩn giấu sự dịu dàng không dễ bị phát giác. Ngay cả Mộc Lạp Lạp đang đắm chìm trong suy nghĩ nên làm như thế vào hẹn gặp Ngôn Viễn ngày mai, cũng không có phát giác.
Đêm nay Mộc Lạp Lạp ngủ cũng không yên. Trong mộng tất cả đều là chuyện xảy ra ở kiếp trước, hình ảnh khiến cô nghĩ lại mà sợ liên tục xuất hiện ở trong mộng, nhất là cái ngày cô chết. Cái loại cảm giác bị lửa thiêu khiến cho cô khi tỉnh lại đầu đầy mồ hôi, ngay cả áo ngủ trên nguời cũng thấm ướt.
Hơn nữa Mộc Lạp Lạp bị giật mình tỉnh lại là lúc cô đang mơ thấy Phó Cảnh Phi liều mạng xông vào biệt thự đang nổ, tóc tai anh tán loạn, trong mắt tràn đầy lo lắng, nhưng bị lửa bốn phía ngăn lại ở phòng khách, không cách nào đi vào.
“Mộc Lạp Lạp!” Hai mắt Phó Cảnh Phi đỏ bừng, giống như dùng hết sức lực toàn thân gọi tên cô, vừa giống như con báo bi phẫn.
“Thiếu gia, lửa quá lớn, nguy hiểm như vậy, ngài mau ra đi!” Có vệ sĩ chắn ở trước người Phó Cảnh Phi.
Trong mắt Phó Cảnh Phi hiện đầy tơ máu đỏ, anh quát: “Cút ngay, để tôi đi vào.”
Lúc vệ sĩ đang suy nghĩ phải làm sao để ngăn cản Phó Cảnh Phi, lầu hai lại vang lên tiếng nổ mạnh, lửa lớn lan tràn lần nữa, khói dày đặc toả ra, toàn bộ căn nhà đều chìm trong biển lửa.
Dưới tình huống này, cho dù bên trong có cái gì cũng không cách nào hoàn hảo không chút tổn hại.
Mộc Lạp Lạp vẫn còn ở bên trong, khả năng sống sót có thể là con số không.
Mộc Lạp Lạp tỉnh lại trong tiếng nổ mạnh ở trong mơ, cô thình lình ngồi dậy ở trên gường, giống như cảm nhận được cảm giác mình bị bao vây trong hoả hoạn, toàn thân bị phỏng. Cái loại cảm giác đè nén ở trong lòng này khiến cô thở hổn hển, tim đập vô cùng nhanh.
Phó Cảnh Phi… Mộc Lạp Lạp che mắt lại. Nếu không phải lúc đó tận mắt nhìn thấy, cô hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được người vững như núi Thái Sơn này mà cũng sẽ biểu hiện tuyệt vọng như vậy.
Thật vất vả mới khôi phục lại cảm xúc, Mộc Lạp Lạp liếc nhìn tia sáng ngoài cửa sổ. Đây là ngày thứ hai sau khi cô sống lại, kiếp trước tất cả giống như một giấc mộng, nhưng cảm giác đau đớn chân thật nhắc nhở cô không nên quên.
Mộc Lạp Lạp đã nói thời gian, địa điểm hẹn gặp mặt với Ngôn Viễn. Sau khi cô tắm sơ, cố gắng ăn mặc nhìn rất có tinh thần rồi mới ra ngoài.
Phó Cảnh Phi đã đi. Ngày hôm qua, sau khi anh đồng ý với thỉnh cầu của Mộc Lạp Lạp thì phân phó vệ sĩ. Lúc này đã không ai ngăn cản, nhưng đến lúc đó vẫn sẽ có người theo cô.
Phó Cảnh Phi sẽ không dễ dàng để mặc cho Mộc Lạp Lạp rời khỏi địa bàn Phó gia như vậy.
Lúc xuống lầu lại gặp được quản gia, Mộc Lạp Lạp vẫn lễ phép ân cần chào hỏi: “Chú Phó, buổi sáng tốt lành.”
“Đã không còn sớm, Mộc tiểu thư.” Chú Phó khẽ gật đầu, giọng nói hơi hoà hoãn hơn so với ngày thường. “Bữa trưa đã chuẩn bị xong, bây giờ cô có thể dùng cơm.”
“Cảm ơn chú Phó.” Hôm nay Mộc Lạp Lạp mặc một chiếc váy sọc đen, phác hoạ ra dáng vóc xinh đẹp của cô, eo nhỏ chân dài, đủ mê người.
Chú Phó không nhiều lời, tiếp tục đi làm công việc của mình. Hầu như toàn bộ cuộc sống hàng ngày của Phó gia đều phải qua sự trông coi của ông ta, cho nên địa vị của ông ta ở Phó gia cũng không thấp.
Ăn xong cơm trưa, Mộc Lạp Lạp ngồi xe của Phó gia ra ngoài, chạy tới đích là một quán cà phê phong cách thanh nhã.
Lúc cô vẫn còn ngồi ở trong xe, xuyên qua cửa sổ xe liền thấy được Ngôn Viễn đang ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ.
Y ở vị trí bên cạnh cửa sổ, ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào trên người y, một mảnh ấm áp. Trước kia, nếu Mộc Lạp Lạp thấy hình ảnh như vậy sẽ cảm thấy động lòng, bây giờ cũng chỉ có tâm lạnh vô tận.
Y vậy mà tới rất sớm… Mộc Lạp Lạp khẽ cười, chỉ sợ là không kịp chờ gặp cô, sau đó sẵn sàng để lừa gạt cô.
Từ trên xe bước xuống, Mộc Lạp Lạp đối diện với cửa sổ xe chỉnh lại vẻ mặt của mình. Mang theo vẻ mặt cùng tư thế kiêu ngạo, Mộc Lạp Lạp đi vào.