Ở nhà hàng sang trọng cấp năm sao như Đế Cảnh này, có thể làm được đến cấp quản lý cũng không phải là người thường.
Nhưng lúc này, ngoài quản lý ra còn có rất nhiều người nhìn có vẻ là cấp cao của Đế Cảnh toàn bộ đều như lâm đại địch đi ra cửa chờ, mãi đến khi một chiếc xe con màu đen chậm rãi dừng lại ở nơi đó.
Cảnh như thế này thật ra không thường xuất hiện ở Đế Cảnh, bởi vì người xuất hiện ở nơi này đại đa số đều không phú thì quý, nếu mỗi người đều phải phiền phức lớn như vậy, còn ổn sao?
Cho nên chỉ có khi nhân vật lớn thật sự xuất hiện thì mới có quản lý và các cấp cao khác đích thân ra mặt nghênh tiếp.
Vốn làn sóng chú ý lớn đều đặt ở trên người Y San và chồng của cô ta, nhưng bởi vì bên ngoài xuất hiện xe hơi, mọi người đều nhìn ra.
Bên ngoài Đế Cảnh vẫn là ánh đèn loé sáng, tại nơi ánh sáng rực rỡ, cửa xe hơi được người phục vụ mở ra, một người đàn ông bước ra.
Anh ta không có bất kỳ động tác dư thừa nào, từ trong xe đi ra, dáng người cao ngất được gói gọn trong bộ âu phục cắt may lưu loát, toàn thân đều ẩn đầy sức mạnh.
Ánh đèn chiếu vào trên tóc anh ta, sáng gần như trong suốt.
Anh ta khẽ sửa lại vạt áo một chút, chiếc cằm sắc bén lộ ra một độ cong lạnh lùng, hình dáng môi mỏng hơi mím rất đẹp nhưng lại mang một vẻ vô tình.
Tầm mắt đi lên là sống mũi thẳng tắp, tiếp đó là một đôi con ngươi màu đen.
Sâu không thấy đáy, ẩn chứa ánh mắt thâm trầm, bên trong đôi mắt kia là sự thần bí khiến người ta run sợ.
Cả khuôn mặt anh ta như một tác phẩm điêu khắc, có sự bất cần, vẻ đẹp quyến rũ khiến người ta say mê.
Có âm thanh phụ nữ hít sâu vì mình thấy một người đàn ông đẹp trai, mê say như vậy.
Cũng có đàn ông trong cổ họng phát ra tiếng hừ không tự tin, khí thế ẩn sâu không nói một câu của đối phương cũng đã khiến rất nhiều đàn ông tự ti mặc cảm.
“Đó là nhân vật lớn nào vậy? Nhìn dáng vẻ rất lợi hại?” Có người nhỏ giọng thầm thì.
“Bộ dáng cũng rất đẹp ấy chứ?”
“Đẹp trai đến không có thiên lý mà!”
Mộc Lạp Lạp cảm giác được bạn học xung quanh đều đang kinh ngạc. Bởi vì người đàn ông như vậy, anh chỉ khí thế bức người đứng nơi đó cũng có thể khiến người ta biết anh hoàn toàn khác với sự tồn tại của thế giới.
Các cấp cao của Đế Cảnh đều rất lễ phép khom lưng, giọng tôn kính: “Phó thiếu.”
“Ừm.” Anh nhàn nhạt đáp một tiếng, bước chân đi vào trong Đế Cảnh.
Những cấp cao này của Đế Cảnh mới thật như lâm đại địch, nhận được tin hoàn toàn không hề được báo trước cho biết xe của thiếu gia nhà họ Phó đang lái đến đây, vòng qua bãi đậu xe trở lại.
Cho nên bọn họ đều dùng tốc độ nhanh nhất xuống lầu, rốt cuộc còn kịp.
Phục vụ nhân vật lớn như vậy thông thường đều phải chuẩn bị tốt từ sớm, thế nhưng đối phương không có thông báo trước, khiến bọn họ thiếu chút nữa trở tay không kịp, rối loạn trận tuyến.
Cũng may ông chủ khó phục vụ này nói một câu: “Tôi chỉ tới đón người.”
Khiến cho bọn họ lại thở phào nhẹ nhõm, chỉ đón người thì tốt rồi, hẳn là sẽ không ở lại đây quá lâu.
Nếu không thật sự sợ trên phương diện công việc có sơ sót gì chọc giận đối phương.
Vào lúc các bạn học xung quanh đều vô cùng kinh ngạc hoặc choáng váng, Mộc Lạp Lạp âm thầm phỉ nhổ một câu: Người đàn ông Phó Cảnh Phi này thật sự là bất kể lúc nào xuất hiện đều mang ánh hào quang, quả thật muốn chói mù mắt người ta.
“Người đó là, Phó thiếu?” Trong lúc mọi người không biết đối phương là thần thánh phương nào, chồng của Y San bỗng nhiên nói một câu.
Ánh mắt Y San sáng lên, tức khắc cảm thấy vô cùng có mặt mũi: “Ông xã, anh biết anh ta à?”
“Gặp qua vài lần, đây chính là một nhân vật lớn.”
Ánh mắt của Y San đắc ý quét qua mọi người, đặc biệt dừng lại trên người Mộc Lạp Lạp lâu hơn một chút: “Thật à ông xã? Anh thật là lợi hại, người như vậy cũng biết?”
Mặc dù những người ở đây không biết Phó Cảnh Phi, nhưng đều có thể nhìn ra từ thái độ của cấp cao của Đế Cảnh và khí thế của bản thân anh, người này tuyệt không phải là hạng người bình thường.
Lập tức có người bắt đầu nịnh hót: “Y San, ông xã bạn thật là có bản lĩnh, đó là ai vậy?”
Ông xã của Y San bị người dùng ánh mắt sùng kính nhìn cũng không chịu ngẩng đầu lên: “Chắc chắn các người đều không biết anh ta là ai, vị đó là đại thiếu gia số một của thành phố Long chúng ta, thân phận tôn quý. Các người có biết tập đoàn Thịnh Thế ở thành phố Long này không? Đó chính là một trong những sản nghiệp của anh ta.”
Tập đoàn Thịnh Thế năm ngoái ở thành phố Long xếp hạng nhất ngạch đóng thuế, cho nên là một danh hiệu mọi người đều nghe nói qua.
“Wow, đó thật là lợi hại!”
“Tổng giám đốc của Thịnh Thế? Hôm nay chúng ta thật sự nhìn thấy nhân vật lớn.”
Trong lòng Y San vốn muốn tiếp tục khoe khoang ở trước mặt bạn học, ỏn ẻn nói: “Ông xã, anh đi chào hỏi anh ta một chút đi, để tụi em cũng quen biết một chút.”
Vả lại bộ dáng của đối phương dễ nhìn như vậy… Nếu có thể quen biết… Y San đương nhiên sẽ không nói ra ý nghĩ trong lòng mình.
Ánh mắt của chồng Y San loé lên vẻ khó xử. Hễ là người có máu mặt hoặc lăn lộn khá ở thành phố Long đều biết tính nết của thiếu gia nhà họ Phó nổi tiếng lập dị, nếu anh ta không muốn để ý đến bạn thì tuyệt đối ngay cả một ánh mắt cũng lười bố thí.
Tuy nói bọn họ từng gặp qua vài lần trong những lần tụ hội, nhưng vẫn thật không dám hứa chắc cái gì.
Song dưới sự làm nũng của Y San, anh ta vẫn nhắm mắt quyết định đi thử một chút.
Kết quả khi anh ta đi tới, chuẩn bị chào hỏi vài câu thì Phó Cảnh Phi trực tiếp lướt qua anh ta.
Dẫn đến trên mặt Y San đều cứng lại.
Mà càng khiến cho Y San, thậm chí còn những người khác ở đây khiếp sợ là người đàn ông khôi ngô cường tráng, khí thế mạnh mẽ đi thẳng tới dừng lại ở trước mặt Mộc Lạp Lạp.