Mộc Lạp Lạp vốn cũng không phải là người hướng nội, sau khi sự lúng túng lúc ban đầu tiêu tan thì nhanh chóng chào hỏi cùng người ở xung quanh.
Các bạn thân thời cấp ba khi đó đều chỉ mặc đồng phục nữ sinh bình thường, bây giờ đều trở nên xinh đẹp thời thượng, có vẻ mặt khéo léo cùng phép xã giao không lòi ra sai lầm.
Mộc Lạp Lạp nhất thời rất cảm khái, thì ra con người ta sau khi lớn lên sẽ thật sự hoài niệm đến ngày xưa, bây giờ nghĩ lại khoảng thời gian đó quả thật giống như đã mấy đời.
“Lạp Lạp, mấy năm nay bạn đều đang làm gì? Chúng ta cũng đã lâu lắm rồi không gặp mặt ấy nhỉ?” Từ Lâm hỏi Mộc Lạp Lạp. Cô ta là bạn rất thân thời trung học của Mộc Lạp Lạp, nhưng vì thành tích thi vào đại học của cô ta không tốt lắm nên chỉ có thể học đại học ngoại tỉnh rất xa, hàng năm cũng chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới có thể trở lại thành phố Long, mà thời gian nghỉ đông và nghỉ hè Mộc Lạp Lạp đều đang du ngoạn ở các nơi trên thế giới. Tất cả mọi người không có thời gian gặp mặt, dần dà lâu ngày liền xa cách.
Nhưng bây giờ gặp lại, Mộc Lạp Lạp cảm thấy Từ Lâm nhìn vẫn giống hồi đó, tuy vẻ phúng phính trẻ con trên mặt cô ấy đã hoàn toàn không thấy, tóc xoăn nhìn rất thục nữ.
“Vẫn thế, thời đại học thì chơi đùa đủ thứ, bây giờ thì thành thành thật thật làm nhân viên văn phòng.”
“Tụi tôi đều cho là bạn tốt nghiệp rồi cũng sẽ tiếp tục chơi chứ, xem ra Lạp Lạp cũng như chúng ta thôi.”
Năm đó Mộc Lạp Lạp tuyệt đối là nhân vật phong vân, cô chưa bao giờ khoe khoang nhưng cũng sẽ không tận lực giấu diếm, cho nên bạn học đều biết gia thế cô tốt đẹp.
Trường trung học Mộc Lạp Lạp học chia làm hai loại người, một loại là mọt sách, giống như anh mắt kính, hoặc là gia thế tốt, giống như Mộc Lạp Lạp.
Chẳng qua bởi vì Mộc Lạp Lạp thành tích tốt cho nên luôn đứng trên nhiều mọt sách ở trong lớp, thỉnh thoảng có vẻ hơi khác loài, làm ra chuyện mà học sinh giỏi vĩnh viễn không biết làm như là trốn học.
Mộc Lạp Lạp nhìn về phía Hướng Dương, cười nói: “Thật nhiều năm rồi không gặp các bạn, mọi người bây giờ đều thay đổi, tuy nhiên khiến tôi chấn kinh vẫn là Hướng Dương á.”
Từ Lâm phụ hoạ: “Bạn không biết, thời đại học có lần họp bạn chúng tôi gặp cậu ta thì giật nảy mình, ai nói năm tháng là con dao giết heo, rõ ràng là khiến lớp trưởng của chúng ta càng trở nên đẹp trai hơn.”
Hướng Dương nho nhã cười một tiếng: “Đâu phải, các bạn chẳng phải đều đẹp hơn so với trước kia sao.”
Lúc họp bạn, chủ đề cố định mọi người nói đều là thăng chức ở đâu, có kết hôn hay chưa, mua nhà hay chưa, nói chung đều là không thể rời khỏi cuộc sống củi gạo dầu muối.
Tiếp đó có người hỏi Mộc Lạp Lạp: “Lạp Lạp bây giờ đang làm việc ở đâu?”
Mộc Lạp Lạp trả lời: “Tập đoàn Thẩm thị.”
“Oa oa.” Có người hoan hô. “Không hổ là nữ thần, làm việc ở công ty lớn như vậy.”
Mộc Lạp Lạp cười nhạt một tiếng, cũng không tiếp tục đàm luận đề tài này.
Giữa chuyện phiếm của mọi người Mộc Lạp Lạp mới biết được chả trách hôm nay hẹn ở Đế Cảnh, thì ra đám bạn học trước đây đều làm ăn khấm khá, người làm ăn tệ hôm nay cũng không có đến.
Mới tốt nghiệp được vài năm thôi mà trong những vị ngồi đây, chỉ tính những doanh nhân nhỏ có chút tiếng tăm đã có đến mấy người, ấy là chưa kể các nhân vật có tiếng trong những ngành nghề khác.
Suy cho cùng những mọt sách năm đó đều thi không tồi, gia thế vốn tốt chỉ cần thừa kế gia nghiệp thì cũng đều có thể sống rất thoải mái.
Thậm chí có một số đã thành gia lập nghiệp, nhất là con gái, có mấy người đã lấy chồng không tệ.
Một người phụ nữ trang điểm rất tinh xảo từ bàn khác đi tới, cô ta trước đây cũng coi như là người xuất chúng ở trong lớp, dung mạo xinh đẹp, học hành cũng giỏi, tuy nhiên khắp nơi đều bị Mộc Lạp Lạp đè đầu, cho nên trước kia lúc đi học đã cho Mộc Lạp Lạp không ít sắc mặt.
Nhưng tính cách của Mộc Lạp Lạp khi đó là gì? Giống như quả cầu lửa, tính tình nóng nảy, người ta dám chọc cô, nhất định lập tức đấu với người đó.
Mộc Lạp Lạp trước đây đã cãi nhau với cô ta không ít.
“Ôi chao, Lạp Lạp, thật là khách ít đến, không ngờ cô sẽ hạ mình tới tham gia họp bạn của chúng tôi?”
Giọng nói của cô ta khiến Mộc Lạp Lạp hơi cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không mấy biểu hiện ra ngoài.
Mộc Lạp Lạp nhớ tên của cô ta, còn nhớ rõ quá khứ cãi nhau với cô ta, mỗi lần đối phương đều cụp đuôi lui bước.
Khi đó bọn cô coi như là đối thủ cạnh tranh, hễ Mộc Lạp Lạp muốn tham gia một hoạt động học tập gì thì cô ta phải có một chân, muốn tranh với Mộc Lạp Lạp, tuy nhiên mỗi lần cuối cùng đều là thất bại.
Mộc Lạp Lạp không hiểu vì sao Y San luôn muốn ganh đua với cô, cho dù quan hệ giữa bọn cô từ trước đến nay tồi tệ.
Hơn nữa cô cũng đã từng nghe Y San gièm pha cô ở trước mặt bạn học, nói cô có được những cơ hội này đều bởi vì cô có gia thế ưu việt, nếu như không có Mộc gia, Mộc Lạp Lạp hoàn toàn không thắng được cô ta.
Ngược lại, Mộc Lạp Lạp chưa bao giờ để những gièm pha của người này ở trong lòng, cô biết mình bắt được cơ hội quang minh chính đại cỡ nào, từ trước đến nay luôn luôn công bằng. Đối với loại người nói xấu sau lưng, trước đây cô lựa chọn thái độ không thèm để ý chút nào.
Nhưng hôm nay họp bạn, Mộc Lạp Lạp mơ hồ cảm thấy Y San này lại tính tìm phiền toái cho cô. Sao đã nhiều năm không gặp mà cô ta còn nhớ đến những thù oán lúc ấy chứ?
Mộc Lạp Lạp có phần không tim không phổi, cho nên sau khi cùng người khác cãi nhau quay đầu sẽ quên, nên không cách nào hiểu được vì sao Y San có thể mang những thù oán nhỏ nhoi thời niên thiếu ghi hận đến bây giờ.
Phụ nữ luôn luôn là sinh vật vô cùng phức tạp, tâm tư quá khó đoán.
“Y San, chào bạn.” Mộc Lạp Lạp lịch sự chào hỏi cô ta.
Con ngươi mang kính sát tròng thẩm mỹ của Y San loé lên vẻ nghi hoặc, có lẽ là không ngờ Mộc Lạp Lạp lại không có bất kỳ phản ứng nào đối với sự khiêu khích của cô ta.