Editor: Uyên美女
Beta: Tiêu Tiêu
--------------------------------------------
*Một điếu thuốc sau đó*
Xong việc Trịnh Hải Dương hút một điếu thuốc, một điếu này làm anh thấy tâm tình phức tạp và vi diệu. trước kia anh xem TV đều là đàn ông xong việc ngồi hút thuốc, phụ nữ thì như bị rút linh hồn, nhũn thành một đống nằm trong ngực người đàn ông; tuy rằng anh cảm thấy nó không phải kiểu điện ảnh nam tính, nhưng anh nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm thấy nếu là hai thằng đàn ông làm xong chuyện này, tóm lại cũng là công rít điếu thuốc, còn thụ thì ủy ủy khuất khuất được ôm vào lòng.
Nhưng kệ mẹ thế nào cũng không nên như tình huống hiện tại của anh và Hàn Nhất --- anh dựa vào đầu giường hút thuốc, Hàn Nhất lại như mấy bé bot ba móng bốn vuốt lôi kéo anh, đầu còn cọ cọ lên lưng anh.
Trịnh Hải Dương vừa hút thuốc vừa nghĩ mẹ nó rốt cuộc là ai thượng ai?! Hóa ra Hàn Nhất được hít đồ thơm mà còn khoe khoang? Vẻ mặt ủy khuất đó rất giống mới bị người ta đè xuống! Có lầm không vậy!!
Một hơi này Trịnh Hải Dương thiếu chút nữa sặc mẹ, Hàn Nhất vẻ mặt như 'người ta bị mất zin' bị người khi dễ, anh nhìn đến muốn xỉn.
Mở điều hòa, nhiệt độ trong phòng không thấp cũng không cao, yên vị lại thoang thoảng loại mùi tanh đặc trưng, Hàn Nhất như mèo cuộn chân vào đầu giường, hai tay còn lay Trịnh Hải Dương, thấy anh hút xong, liền nâng cổ lên nói: "Còn làm không?"
Làm cái đầu cha mài!!! Trịnh Hải Dương sặc khói, dập điếu thuốc đi, xoay người trợn trắng mắt, Hàn Nhất dán lên lưng Trịnh Hải Dương, ôm anh hun một cái, hai tay còn sờ ngực anh.
Hiện tại Trịnh Hải Dương chẳng muốn để ý thằng này chút nào, anh vừa mới tắm xong thân thể cũng được tẩy rửa sạch sẽ, hút thuốc xong muốn đi ngủ luôn, mùi cay của thuốc lá cũng không lấn át được vị tanh làm anh mặt đỏ tim đập còn vấn vương lại trong không khí.
Hàn Nhất còn cố tình đến trước mặt anh, đôi mắt trừng to nhìn anh, sờ sờ cổ anh, thấp giọng hỏi: "Mệt à?"
Trong lòng Trịnh Hải Dương muốn điên lên luôn rồi, mệt không đương nhiên mệt, bị lăn qua lộn lại thành như vậy, đương nhiên là mệt mày thử nằm dưới xem!!! Trịnh Hải Dương trong lòng rít gào, trên mặt lại là bộ dạng anh đây bình tĩnh lắm, giả vờ bình tĩnh đến trứng đau mông càng đau, hai mắt anh lé sang liếc Hàn Nhất: "NGỦ!!!"
Hàn Nhất còn cười cười, Trịnh Hải Dương mặc quần lót lại tròng thêm cái quần dài, Hàn Nhất chỉ xỏ cái quần tứ giác, ghé vào đầu vai anh, mũi hít hà mùi vị của anh, như một con sư tử vừa đánh dấu lãnh thổ xong, vừa lòng vô cùng. Chỉ là vừa mới ịch xong sao mà no cho được, loại chuyện này một là không khai trai chịu đựng, chỉ cần khai trai một cái thì thể nào anh bao nhiêu cũng không đủ.
Hàn Nhất duỗi tay chỉnh lại thằng đệ dưới quần tứ giác, nhìn không được vặn hông chọt chọt Trịnh Hải Dương lại cọ cọ lên người anh, hỏi: "Có đau không anh?"
Trịnh Hải Dương nghiêng người nằm trên gối nhắm mắt lại, nghe được lời này chân mày nhăn lại, nhịn không được nói: "Mày thử bị ông đây làm xem thì biết ngay."
Hàn Nhất nghe được lời này lập tức cười, thò đầu qua, liếm mặt anh, nói: "Vừa rồi để anh thử mà, anh không được em mới phải lên đó, sao bây giờ lại nói như em cưỡng ép anh thế?" Nói xong còn dùng răng nanh cắn đầu vai anh.
Trong lòng anh muốn hộc máu đến nơi, hiện tại cảm giác của anh như bị người tốt cưỡng gian, một bên không phụ, một bên lại cảm thấy có chút ủy khuất, cái tâm thái không phục thì còn có thể hiểu được, còn ủy khuất là cái đéo gì? Trời đụ, đừng nói trời sinh ông đây là thụ nhá?!
Hiện tại Trịnh Hải Dương đã chẳng muốn để ý đến Hàn Nhất, kế hoạch đã hoàn toàn vượt khỏi tầm tay, anh chỉ là muốn một mình giải sầu bình tâm một chút!!! Qua hai năm ra nước ngoài đã nói đâu? Bây giờ bị ịch là sao? Mẹ nó chứ cái kịch bản này hoàn toàn không đúng!! Trịnh Hải Dương không trả lời, không để ý đến Hàn Nhất, cậu chỉ cười cười, từ phía sau ôm anh, giúp anh ghém chăn lại, đứng dậy mở cửa sổ thông khí, chờ mùi vơi đi phân nữa mới trở lại giường.
Trịnh Hải Dương vẫn không nhúc nhích nằm trong ổ chăn, Hàn Nhất thật cẩn thận nằm xuống, tứ chi xuyên qua chăn, ôm người từ phía sau, chơm chơm, nói: "Ngủ đi."
Một giấc này đánh luôn tới 10h sáng Trịnh Hải Dương mới tỉnh, cảm giác như có tiếng bước chân lại như có tiếng ai nói chuyện, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy sự tồn tại của bông cúc của mình mãnh liệt đến vậy.
Trong lòng anh chửi thề mấy tiếng, nhịn không được thò tay vào quần lót sờ, may mà không sừng lên, chỉ là tối qua bị đả thông hai mạch Nhâm Đốc, cúc hoa đột nhiên chiếm được spotlight, thiệt là làm người ta cảm thấy tâm tình khó chịu.
Hàn Nhất lúc ấy đã tỉnh, đang ở phòng về sinh cạo râu, nghe được động tĩnh trong phòng lập tức chạy ra, trừng mắt hỏi anh: "Cảm giác thế nào?"
Trịnh Hải Dương chỉ mong ngủ xong giấc này không gặp lại Hàn Nhất, nhưng hiện thực tàn nhẫn đến không thể nhìn thẳng, cái mặt đẹp trai của Hàn Nhất lúc này còn có lực tồn tại hơn cả cái bông cúc của anh. Khóe miệng của anh co giật, xốc chăn xuống giường, giơ tay lắc lắc: "Không có gì."
Hàn Nhất không thuận theo không buông tha: "Không có gì là sao? Lúc mới ngủ dậy em có xem qua một chút, hình như không sưng lên, chỉ sợ bên trong làm anh khó chịu."
Trịnh Hải Dương: "!!!!!!!" Cút đi !!!
Hàn Nhất nhìn cái mặt anh xanh thành trái khổ qua, cũng sợ không dám nói chuyện chọc anh giận nữa, chỉ là sao trước kia cậu không phát hiện Trịnh Hải Dương biệt nữu đến vậy nhỉ?! Mặt anh mà cậu nhìn khiến trong lòng ngứa râm ran. Aiza, chỉ cần là Trịnh Hải Dương, thế nào cậu cũng thích.
Hàn Nhất cười hì hì nhưng cũng không dám làm càn, chỉ sợ vui quá hóa buồn, cậu đưa anh đi rửa mặt, bản thân thì ở ban công cạo râu, nhìn sóng nước lấp loáng trên mặt hồ, àiii...... Cuộc sống có bao giờ thoải mái thế này đâu?
Hiện tại sao Hàn Nhất sao có thể không vui? Cậu sắp vui đến bay lên rồi! Thiếu điều lấy cái loa phường ra thông báo khắp phố!! Cậu nhìn anh trai đang chèo thuyền, chỉ muốn giành cái mái chèo chèo giùm luôn. Đời này cậu cũng chẳng có hi vọng gì, thứ muốn có đều có, chỉ cần nửa đời sau có thể hầu hạ cha mẹ hai nhà, để Hàn Thập nhanh đi cưới vợ nối dõi tông đường, bản thân ôm Trịnh Hải Dương qua ngày là được! Cuộc sống này đúng là đẹp đến chịu hổng nổi luôn á!
Làm và bị làm quả là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, khác lắm.
Mộng tưởng của Hàn Nhất đã công đức viên mãn, vui vẻ vô cùng, Trịnh Hải Dương lại có chút biệt biệt nữu nữu, việc này thật sự không có biện pháp, anh mới tới vùng này mới có hai ngày, cuộc sống đã biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.
Hàn Nhất dẫn Trịnh Hải Dương đi tìm nơi ăn sáng, ăn xong lại đến ven hồ uống trà, ở đây cũng không có nhiều khách du lịch, nhìn có chút quạnh quẽ, Trịnh Hải Dương ngồi cạnh hồ hứng gió lạnh lại cảm thấy thanh tỉnh không ít, anh tỉ mỉ chải chuốt mọi việc, cuối cùng phát hiện cốt truyện có hơi cẩu huyết, thế mà cuối cùng anh lại dính lên người Hàn Nhất.
Lá trà ở đâu không hợp khẩu vị Hàn Nhất cùng Trịnh Hải Dương, nhưng cũng may nơi này rời xa thành thị, lá trà hẹ phẩm thô chế cũng có chút đặc sắc, Hàn Nhất uống lá trà do chủ quán đề xuất cái gì mà trà xuân Long Tỉnh, trọng miệng có hơi sáp, nhưng cũng khá ngon, ở dưới bàn cậu đá đá chân Trịnh Hải Dương, nói: "Sau khi trở về, đừng có nghĩ lung tung nha."
Trịnh Hải Dương thở dài, tự anh còn không khống chế được, hoặc là nói mặc kệ mọi chuyện phát triển đến mức này rồi, còn có thể nghĩ lung tung cái gì nữa? Khi ngồi nghĩ lung tung anh cũng không nghĩ đến mức này, chờ khi rối thật rồi, thì sao mà sửa được nữa, dù sao cũng như vậy rồi, còn có thể làm gì bây giờ. Cho dù thuận theo Hàn Nhất, dù thời gian có quay ngược lại đêm qua, thì anh cũng bị ịch ịch thôi! Trịnh Hải Dương nhấp ngụm trà, nhịn không được nhíu mày đặt xuống, đây là kiểu phá trà gì vậy? (Để nguyên chữ phá nha) Miệng lại nói: "Nghĩ cái gì? Chả có gì mà nghĩ."
Hàn Nhất giương mắt nhìn Trịnh Hải Dương ngồi ở đối diện, khóe miệng cong lên, mắt đen lấp lánh: "Anh muốn nói cái gì? Anh đừng nghĩ nhiều, hiện tại đừng nghĩ đến mấy việc trong nhà."
Trịnh Hải Dương nghe Hàn Nhất nói đến đề tài này, nhìn cậu nói: 'Vậy em nói xem muốn qua mấy ngày mới bắt đầu nghĩ?" Anh cảm thấy nếu mình là gay thì đời này đại khái là không có khả năng đi kết hôn cưới vợ sinh con rồi, con đường này đã hoàn toàn biến mất trong đầu anh.
Hàn Nhất lại cười cười, một bộ dạng không thèm để ý nói: "Anh không cần nghĩ nhiều, không phải em đã nói rồi sao? Em đã sớm nghĩ kỹ rồi."
Trịnh Hải Dương khanh tay trước ngực, nhìn thẳng cậu; "Vậy nói anh nghe xem."
Hiện tại không khí hiển nhiên có chút không đúng, hai người không giống như tình nhân đang ve vuốt tâm tình nhau, ngược lại giống đang đàm phán hơn, Hàn Nhất lúc này ngừng đề tài lại, Trịnh Hải Dương cũng không hỏi tiếp, xem ra con đường trước mắt vô cùng khó đi, có lẽ bọn họ có thể kéo dài, như năm đó Hàn Đình Đình kéo dài hôn nhân của cô, nhưng cha mẹ hai nhà rồi sẽ già đi, làm lão nhân thương tâm khổ sở, thật sự không phải việc con cái nên làm.
Trịnh Hải Dương lại im lặng thở dài, *xuân giang thủy noãn vịt tiên tri, ở trấn nhỏ là vừa lúc cảnh xuân, anh lại buồn rầu về chuyện này, anh tạm thời đem những chuyện lung tung rối loạn này ném tới một góc, nhấp chút nước trà chua xót trong tay, lẳng lặng hưởng thụ bình tĩnh khó có được do trấn nhỏ mang lại.
*竹外桃花三两枝,
春江水暖鸭先知。
蒌蒿满地芦芽短,
正是河豚欲上时。
Dịch thơ bản dễ hiểu và cục súc
Ngoài trúc vài bông hoa đào,
Ngày xuân nước ấm vịt bơi bơi.
Tần Ô đầy đất măng mọc khắp,
Chính lúc cá nóc muốn bơi đi.
Quả dịch thơ đỉnh của chóp luôn.
Đây là hai dòng đầu tiên của bài thơ Tô Thiển về bức tranh của nhà sư Huệ Xung. Vì hoa đào ở ngoài trúc, có thể thấy có nhiều trúc hơn, ít hoa đào hơn. Có một khúc tre và ba hoặc hai cành hoa đào lưa thưa rơi khỏi rừng trúc nở rộ bên mặt nước. Bức màn trúc xanh được điểm tô bằng vài bông hoa đào đỏ như máu càng thêm lộng lẫy lạ thường. Vào mùa xuân, khi băng tan, vịt chơi trong nước, chỉ có vịt mới đánh giá cao sự ấm áp và cái lạnh trước tiên, đây là suy đoán của nhà thơ về cảm giác của loài vịt. Thực tế, nhà thơ đã nhân cách hoá con vịt, biến lạnh lùng và ấm áp như một con người, đặt mình vào vị trí của mình. Bức tranh vừa có sự tĩnh lặng của khung cảnh thiên nhiên của rừng trúc, của hoa đào, vừa có được sự năng động sôi nổi của đàn vịt đang nô đùa dưới nước.
Hai anh em ăn ý không nói gì, mấy ngày tiếp theo không nhắc lại vấn đề trong hiện thực mà họ phải đối mặt, Trịnh Hải Dương cũng thả lỏng tâm tình, còn Hàn Nhất ở trấn nhỏ du ngoạn.
Mỗi bức ảnh Hàn Nhất chụp đều có Trịnh Hải Dương, cùng nhau chụp ảnh chung, trên đường lát đá tại cổ trấn, mua một phần đậu hủ thúi hai ly trà sữa. có lần họ đi ngang một tiệm bạc, âm thanh chủ tiệm gõ gõ đánh leng keng leng keng hấp dẫn ánh mắt, họ đi qua mua hay cái dây bạc giống nhau, mỗi người một cái.
Chủ quán nịnh nọt hai vị đập troai: "Hai người là anh em phải không? Tình cảm hai người thật tốt."
Trịnh Hải Dương nghĩ thầm chủ tiệm đúng là ngây thơ, mà Hàn Nhất lại cười tủm tỉm đeo dây chuyền lên cổ, soi gương nói: "Đương nhiên rồi!! Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, có dây chuyền cùng nhau đeo, về sau có cứt cùng ăn."
Trịnh Hải Dương: "..." Cút mẹ mày đi!! Ai muốn ăn cứt với mày!!
Hiện tại Hàn Nhất đang có một loại tâm thái 'Ca ca thành người nhà nhất định phải dốc lòng che chở', không để anh ăn mỳ gói với màn thầu ở khách sạn mà mang anh đi ăn ngon, bữa khuya cũng là đóng gói mang về ăn.
Tới buổi tối Hàn Nhất còn muốn ây ẩy ầy ây nhưng hiện tại cậu không dám làm càn, phía dưới của Trịnh Hải Dương không thoải mái lắm, cậu cảm thấy mình làm anh không thoải mái rất áy náy, cậu cũng chỉ có thể cọ cọ, giảm chút khô nóng của tâm lý cùng thân thể.
Trịnh Hải Dương ngồi xem TV còn cố ý làm ra bộ dạng bình tĩnh, nhún vai nói: "Không còn cách nào, mông anh đau. Nhưng phía trước không đau có thể dùng được, có muốn thử xem không?"
Hàn Nhất nhíu mày oán hận mà nghĩ thầm bây giờ anh còn biết ỷ được chiều mà kiêu, quả nhiên đàn ông được khai trai đúng là khác bọt!! Nhưng trong miệng chỉ có thể trả lời: "Thân thể anh quan trọng hơn."
Trịnh Hải Dương ấn điều khiển âm thanh cạch cạch vang lên, Hàn Nhất có cảm giác như trong tay anh không phải là điều khiển mà là bộ phận trọng yếu của cậu.
Ban ngày Hàn Nhất mang Trịnh Hải Dương ở vùng sông nước này tìm thứ chơi, tối đến thì ôm anh ngủ, phần lớn thời gian đều tắt điện thoại di động, lâu lâu mới mở khoảng 2h, mà Trịnh Hải Dương mấy ngày nay điện thoại cũng không thèm xem, hưởng thụ những ngày sinh hoạt lười biếng."
~~~
Hai người cùng nhau trở về, ngày đó Hàn Thập ở nhà oa oa kêu to, nói những ngày không có anh chịu không nổi nữa, hai thằng anh của mình thế mà chạy ra ngoài chơi bỏ mình lại ở nhà.
Hàn Nhất ha hả: "Thi được hạng nhất rồi?"
Hàn Thập: "Đúng vậy em thi được hạng nhất!! Em lần này thi được hạng nhất đó!!"
Hàn Nhất: "À, lúc anh đây ở tuổi mi đã bắt đầu thi tiến sĩ rồi."
Hàn Thập khóc lóc lăn đi.
Trịnh Hải Dương và Hàn Nhất từ vùng trấn nhỏ trở về, căn bản không ai biết, trở về rồi hai người cũng làm như không có gì xảy ra, nên làm gì thì làm, Hàn Nhất đến chỗ Hàn Đình Đình trả phép, bị cô mắng cho máu chó rớt đầy đầu: "Mày đi làm hay đi học đó?! Nói nghỉ đông liền nghỉ?? Mày coi công việc thành cái gì?"
Hàn Nhất bưng trà dỗ cô hồi lâu, cuối cùng cũng dỗ được người phụ nữ đã ở thời kỳ mãn kinh này, Hàn Đình Đình trên dưới đánh giá Hàn Nhất, cứ cảm thấy không hợp lý, nhìn kỹ, nghi hoặc nói: "Mấy hôm nay con làm gì đó? Sao cứ có cảm giác người con phát sáng vậy?"
Hàn Nhất sờ sờ cằm, cười nói: "Có sao?!"
Hàn Đình Đình bực mình ký một cái lên đầu cậu: "Không có sao?!!" Nắm cằm cậu quay trái xoay phải ghét bỏ nhìn nhìn: "Nhìn cứ như chuẩn bị kết hôn sinh con đến nơi rồi đó!! Tinh thần có phải là tốt quá rồi không? Đi chơi chỗ nào đó? Trở về tinh thần tốt như vậy?"
Hàn Nhất chỉ cười cười, trong lòng vui gần chết, lời Hàn Đình Đình quả thật rất đúng, cậu là cưới vợ mà, đánh tiếc không thể sinh con, nếu Trịnh Hải Dương có thể sinh cậu chắc mừng đến điên mất.
Cậu quay về văn phòng của bản thân liền nhận được điện thoại của anh, anh hỏi: "Chuẩn bị sao rồi? Cô có mắng em không?"
Hàn Nhất đứng bên cửa sổ, mặc vest mang cà vạt, mặt người dạ chó, cười đặc biệt ngu đần nói với với anh: "Quan tâm em thì nói thẳng đi, em biết anh quan tâm em mà."
Trịnh Hải Dương ghét bỏ ra mặt: "Cút đi! Ai rảnh chứ."
Hàn Nhất chặn lại: "Dương Dương, lát cùng ăn tối nha?"
"Ai cho em kêu tên cúng cơm anh?" Trịnh Hải Dương tức giận nói.
Hàn Nhất không biết xấu hổ cười, nói: "Aiza, đừng như vậy, anh dữ như vậy em buồn đó. Tối cùng ăn cơm nha? Vẫn ở Kim Đức nhé?"
"Cũng được."
Trước kia ở nhà, Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất chính là anh em, Hàn Nhất mỗi khi muốn làm gì chỉ có thể tự mình tưởng tượng, hiện tại không giống rồi.
Hàn Thập không tự giác trở thành bóng đèn, mỗi lần Hàn Nhất cùng Trịnh Hải Dương lấy đồ gì đó, ngón tay hai người chạm vào nhau, đối mắt, trong không khí xẹt xẹt dòng điện chạy; khi đi gần, tay Hàn Nhất thực tự nhiên vòng qua eo anh một chút, người khác không nhìn ra cái gì, Trịnh Hải Dương lại hiểu ngầm giương mắt nhìn cậu, Hàn Nhất nhướng mày, vẺ mặt hài hước; buổi tối Hàn Thập làm xong bài tập, cậu liền chạy đến chỗ Trịnh Hải Dương liếm miếng.
Hàn Thập căn bản không biết bản thân ở nhà lại trở thành bóng đèn, càng không biết Hàn Nhất thường xuyên không ở nhà ngủ, nửa đêm chạy tới ban công bên cạnh ngủ, đến sáng lại về. Hàn Nhất buổi sáng 7h45 phải đi học sớm, sáng sớm ra cổng gặp được anh trai, còn ngây thơ hỏi: "Ủa bây giờ sáng sớm anh đi tập thể dục hả?"
Hàn Nhất nghĩ thầm khối thịt này cũng tính là cơ bắp sao, cho nên đương nhiên mười phần gật đầu: "Đúng!"
Trịnh Hải Dương cảm thấy mình đã sa đọa, anh không chỉ không bài xích mối quan hệ này với Hàn Nhất, mỗi khi hai người ở bên nhau, trong lòng anh có một loại vụng trộm vui sướng, mỗi lần hơi phiền muộn về tương lai của mình cùng Hàn Nhất, cậu liều cùng ngữ khí dính đến không chịu được nói những lời âu yếm. Trịnh Hải Dương chưa bao giờ biết bảo bối đệ đệ của mình ở phương diện ngôn từ lại cao thâm như vậy, mỗi lần anh nghe đều là vừa nghe vừa e lệ, trong lòng còn trộm vui vẻ một hồi, lần này thì anh cong thật, đúng là không có chút quắn quéo về tinh thần nào.
Mà lúc này, Hàn Nhất bắt đầu suy xét bước tiếp theo.
Uyên: Toy mới khum nói là toy đã chốt cửa hóa wibu nên mới chậm trễ không dịch âu =)))
--------------------------------------------
End chương 89