Hiện tại Trịnh Hải Dương cảm thấy một ngày của bọn họ không đủ dùng, mọi người đều bận rộn một cách vi diệu – Hàn Trị Quân bận chăm sóc bà xã sinh con, Hàn Đình Đình ngày ngày ngâm mình trong nhà xưởng, gần đây Trịnh Khâu ở Tây An vừa khai trương thêm hai cửa hàng Nhất Dương, công ty của Trịnh Bình đầu xuân muốn đẩy sản phẩm chăm sóc sức khỏe mới ra thị trường, Trình Bảo Lệ lại phải tặng quà cho các phu nhân ở Bắc Kinh và tỉnh thành, vào cuối năm bác của Trịnh Hải Dương trong thương trường bận rộn đủ loại hoạt động, Trình Bảo Tuấn lên làm xưởng phó của xưởng ủ rượu, mấy người tặng quà lễ năm trước thì không thấy tăm hơi, tiệm tạp hóa mà năm đó ông nội bà nội mở nay đã ăn nên làm ra...
Trịnh Hải Dương cảm thấy bận rộn là việc tốt, nhưng cậu cũng hơi bất lực khi cả năm bận rộn không có chút thời gian rảnh nào. May mà cả nhà đều bận, nên không ai quan tâm một năm vừa trôi qua thế nào.
Ông bà nội Trịnh hai người thuộc thế hệ trước này cũng không có suy nghĩ gì, chỉ cần con cái đều sống tốt. Mọi người đều bận rộn với việc làm, hai vợ chồng già tâm tính lạc quan, gọi điện thoại chúc mừng năm mới là được, chính họ cũng có việc làm ăn riêng, cũng không cảm thấy cô đơn.
~~~
Đến tháng giêng Trần Linh Linh sinh được một đứa bé trai béo đến bất ngờ, 4kg3, cả nhà đều mừng điên đảo. Hàn Thập không giống Hàn Nhất, nhóc vừa mới sinh ra là một con khỉ nhỏ nhăn dúm, đỏ hỏm; Hàn Thập thì bụ bẫm mặt ú na ú nần, mới sinh mà giọng đã la vang trời.
Trần Linh Linh sinh được vài ngày liền xuất viện, thân thể khôi phục cũng nhanh, mỗi ngày Trình Bảo Lệ ở nhà nấu canh cho Trần Linh Linh bồi bổ, cô sinh con vào mùa đông, thời điểm ở cữ sợ cảm mỗi ngày 24h đều phải đặt máy sưởi bên cạnh.
Dù Hàn Thập mới sinh, nhưng cảm giác tồn tại rất mạnh, giọng gào lên vô cùng mãnh liệt, Trịnh Hải Dương ở phòng cách vách còn nghe được rõ ràng.
Hàn Nhất có vẻ rất thích cậu em trai này, ở nhà ôm tới ôm lui, Trịnh Hải Dương sợ nhóc ôm hụt tay nên cứ phải tò tò theo sau như cái đuôi lớn.
Hàn Nhất cứ đi từ bên này sang bên kia, Trịnh Hải Dương khẩn trương theo sau, cứ cảm thấy tư thế ôm trẻ của Hàn Nhất không đúng lắm, Hàn Nhát khó hiểu hỏi Trịnh Hải Dương: "Anh cứ đi theo em làm gì?"
Trịnh Hải Dương: "Vậy em cứ ôm Hàn Thập đi tới đi lui làm gì?"
Hàn Nhất: "Hiện tại em nó còn chưa biết đi nha, em sợ nó buồn, nên đưa nó đi chơi chút."
Lâm Yến tới thăm Trần Linh Linh hừ lạnh: "Ngu xửng! Coi chừng làm rớt em bây giờ, hơn 4kg chứ đùa."
Hàn Nhất ôm Hàn Thập thả về nôi, đi ra nói: "Mẹ nói lúc sinh em nặng đến 5kg hơn, em trai em sao lại béo chứ?"
Trịnh Hải Dương nghe câu 'em trai em' sinh ra một cảm giác vi diệu, cậu nhìn Hàn Nhất, sao cứ có cảm giác từ khi có em trai Hàn Nhất cực kỳ kiêu ngạo, giống như có em trai là việc vô cùng đáng khoe khoang, tự hào.
Lâm Yến nói: "Nói rõ lúc mang thai em trai thì ăn ngon miệng, dinh dưỡng đều nuôi em, cho nên mới có thể béo như vậy. Lúc có thai em thì chỉ ăn được cải trắng thôi."
Trịnh Hải Dương ở bên cạnh yên lặng nhìn trần nhà, thời điểm sinh ra cậu còn không nặng bằng Hàn Nhất đâu.
Lão nhị Hàn gia (Hàn Thập ấy) được sinh ra làm ngày Tết ý nghĩa hơn, cũng khiến cho cái sự bận rộn của mọi người chậm rãi lại rất nhiều, kẻ luôn bận rộn với địa ốc đến cái bóng cũng không thấy được như Cao Thính Tuyền cũng đến, Hàn Đình Đình từ tỉnh thành về Bắc Kinh thăm chị dâu vừa sinh cháu trai, Trịnh Bình mời đầu bếp từ khách sạn lớn về nấu cơm, một đám người châu đầu vào ăn uống no say.
Việc kinh doanh địa ốc của Cao Thính Tuyền hình như rất tốt, Trịnh Hải Dương chỉ biết như vậy, dù sao thì địa ốc cũng kiếm tiền được nhanh hơn ngành sản xuất, đầu những năm 90 Hàn Trị Quân dùng tiền gà rán cho Cao Thính Tuyền mượn đi Hải Nam đầu tư nhà đất.
Hiện giờ Cao Thính Tuyền ăn nên làm ra, đến khu Tam Hoàn Bắc Kinh mà hắn cũng mua được nhà, miếng đất mà tập đoàn đang tọa lạc cũng là hắn nghĩ cách lấy giúp.
Trịnh Hải Dương nhìn Cao Thính Tuyền béo hơn trước không ít, bụng lớn đến khó tin, nhìn dáng vẻ ăn rượu uống thịt không ít.
Bậy giờ thân hình Cao Thính Tuyền có hơi biến dạng, khi nói chuyện với Hàn Trị Quân và Trịnh Bình vẫn là giọng điệu kia, thời điểm nhìn đến Trịnh Hải Dương có hơi sửng sốt, nói: "Này đây không phải Dương Dương sao?" Rõ ràng vô cùng kinh ngạc, trong trí nhớ của Cao Thính Tuyền, Trịnh Hải Dương vẫn là bộ dáng 4 – 5 tuổi.
Người luôn ở thời điểm hiện thực chêch lệch với thời điểm ký ức mới bừng tỉnh cảm giác thời gian trôi qua, Trịnh Hải Dương cười gọi một tiếng chú, Cao Thính Tuyền moi bao lì xì từ túi ra, cho cậu một cái siêu to, cười gật gật đầu nói: "Không tệ, không tệ, lúc trước nghe nói con giúp đỡ không ít việc công ty, còn có cái kế hoạch quang phục, hiện tại thật có bãn lĩnh. Về sau có muốn đến công ty chú làm không? Chú làm địa ốc, kiếm nhiều tiền hơn cái sản phẩm sức khỏe của ba con nhiều."
Cao Thính Tuyền nói một câu này mà đắc tội đến vài người, Lâm Yến ở bên cạnh ồn ào: "Có thể đừng nhắc đến sự kiện quang phục được không?"
Trịnh Bình 'a' một tiếng: "Sản phẩm sức khỏe thì làm sao? Tiền nhà địa ốc anh kiếm tiền làm sao? Con trai tôi lại chả có thân thích gì với chú, đi làm bất động sản với anh làm gì?"
Hàn Trị Quân: "Được nha!! Nói đi lần này chú lại có được tin tức gì đúng không? Hả? Lại sắp phát tài à?"
Cao Thính Tuyền bị một đám người phỉ nhổ, cười hít hít mũi, ngả người ra sau, giơ tay đầu hàng: "Sợ mấy người rồi được chưa?" Đột nhiên lại nhìn đến Hàn Đình Đình từ phòng đi ra, nói: "Em gái à, hóa phẩm của em dạo này sao rồi? Không đi theo anh chơi bất động sản à?"
Hàn Đình Đình nâng cằm trợn mắt, Hàn Trị Quân bỏ quyển tạp chí xuống bàn chỉ Cao Thính Tuyền: "Kiêu ngạo cái gì?"
"Hahahaha" Cao Thính Tuyền cười ha ha vỗ đùi, một bàn người đều cười, đúng là gặp đúng người tâm tình sảng khoái.
Nhưng kể cũng kỳ, người có tiền nhất nơi này Lâm Quân nãy giờ vẫn không hé răng, Lâm Quân từ trước đến nay đều luôn là người thích chơi nổi, kể từ vụ kế hoạch quang phục thất bại năm ngoái, người này lại trở nên trầm thấp lạ thường, nhưng dù có chuyện gì, thì hắn vẫn là người có tiền.
Lâm Quân hiện giờ biết bản thân không thể thành thật ngồi yên kiếm tiền như Hàn Trị Quân và Trịnh Bình được, thế là lại làm nghề cũ, bắt đầu vươn xúc tua tới các ngành nghề khác nhau để đầu tư.
5 năm trước, ngoại trừ đầu tư vào chuỗi gà rán Nhất Dương, hắn còn đầu tư phim truyền hình của Lâm Yến, đương nhiên ban đầu hắn cũng chẳng nghĩ sẽ kiếm được tiền, chỉ là vì Lâm Yến mà lót đường thôi, đánh bậy đánh bạ thế nào mới biết cái kịch bản quay phim cùng diễn viên đều chọn thập phần hoàn mỹ.
Vì thế, sau khi tìm hiểu về các bộ phim truyền hình và ngành công nghiệp giải trí, Lâm Quân đã đầu tư một khoản tiền khác cho một công ty điện ảnh mới mở ở Bắc Kinh; cuối năm nghe nói quốc gia có khả năng sẽ hỗ trợ lĩnh vực bất động sản, thế là lại chạy sang đầu tư bất động sản.
Đập một đống tiền xong, Lâm Quân mới tìm về được cảm giác kiếm tiền, cuối cùng mới cảm thấy mình đích thực không phù hợp với kiểu kinh doanh đơn thuần, chỉ hợp đầu tư mạo hiểm.
Lần này chỉ có mình Cao Thính Tuyền hắn tới, cả nhà đều đi Hải Nam ăn Tết rồi, biết Trần Linh Linh hạ sinh một nhóc tì mập mạp thứ hai, nên hắn nhờ người làm một cái khóa trường thọ (*) cho con nít mang đến.
(*) Còn được gọi là Khóa Trường Mệnh, dùng để khóa mệnh của trẻ em lại tránh cho việc bị chết yểu.
Năm nay Hàn Thập đại thu một đống thứ tốt, không hề thiếu sót như Dương Dương và Hàn Nhất, còn có khoá trường thọ cùng bao lì xì của Cao Thính Tuyền, nhiều hơn hai đứa lớn nhiều.
Hàn Nhất làm anh trai đương nhiên không thể từ chối mà trữ tiền giùm em trai, Trần Linh Linh cất khóa trường thọ, không hiểu được hỏi nhóc: "Con cất tiền giùm em trai? Cất ở đâu?"
Hàn Nhất ra đòn sát thủ, "Chỗ ca ca á, tiền tiêu vặt và mừng tuổi của con đều ở chỗ ca ca, ca ca sẽ cất giùm tụi con."
Trần Linh Linh do dự một chút, nghĩ nghĩ vẫn đưa tiền cho Hàn Nhất, dặn dò: "Nhớ đưa Dương Dương đó, tiền của em trai không thể dùng đâu, về sau chờ em lớn rồi phải trả lại cho em."
Hàn Nhất: "Biết mà!" Nói xong chạy về phòng mình, đặt bao lì xì của mình và em trai cùng một chỗ, tính qua Tết thì sẽ mang đến ngân hàng để gửi tiền vào thẻ.
Trịnh Hải Dương từ ban công bước vào, nhìn thấy nơi tích trữ tiền của Hàn Nhất, yên lặng đi qua, nói: "Em cầm tiền của em trai đấy à?"
Hàn Nhất: "Đúng vậy."
Trịnh Hải Dương: "Đó là em trai ruột của em mà, em không phải chỉ là giữ giùm thôi sao?"
Hàn Nhất chớp chớp mắt, đóng ngăn kéo lại: "Lúc trước anh muốn tiết kiệm tiền, còn nói tiền là để em cưới vợ mà?" Cho nên anh trai lấy tiền của em là việc 'đương nhiên', lừa tới tay rồi nói tiếp, dù sao hiện tại Hàn Thập mới có chút xíu à.
Trịnh Hải Dương: "..............." Nếu Hàn Thập mà biết khẳng định sẽ khóc đến ngất luôn, nhưng hiện tại còn nhỏ như vậy.... Trịnh Hải Dương hai mắt cũng tỏa sáng nói: "Anh cất tiền giúp em cho, em để tiền ở chỗ anh này, của anh của em còn cả Hàn Thập nữa."
Hàn Nhất nghe xong lời này như gặp kẻ thù, đi qua cản ngăn tủ, lấy mông nhỏ ủn ủn Trịnh Hải Dương: "Tránh ra, tránh ra, tự em cất."
Trịnh Hải Dương: "Tin tưởng anh đi, anh cất giúp các em, về sau để khi nào em cùng Hàn Thập cưới vợ thì hẵng dùng."
Hàn Nhất, ಥ╭╮ಥ khóc cho anh coi giờ!!!
***
Năm 98 đã dẫn đến một thế cục hoàn toàn mới, sau cơn khủng hoảng tài chính Trung Quốc hứa không giảm giá trị đồng nhân dân tệ, gánh vác trách nhiệm kinh tế của một cường quốc. Nhưng tình thế kinh tế quốc nội cũng đang chậm rãi xoay chuyển, khẩu ngữ 'quốc lui dân tiến' cũng đang phát triển, các loại biện pháp được áp dụng để cứu vớt các xí nghiệp quốc hữu đang trên đà phá sản, đồng thời mức phí tiêu dùng trong nước đang quá thấp, người người đều tiết kiệm.
Vì để vực dậy nền kinh tế, quốc gia khởi động chính sách mới cho ngành bất động sản, điều chỉnh hạn mức cho vay cá nhân và nới lỏng thời gian cho vay. Đến mùa xuân cả một ngành bất động sản đều sống dậy.
Đúng như tin tức mà Lâm Quân cùng Cao Thính Tuyền nhận được, để huy động sự nhiệt tình của người dân trong việc tiêu tiền để vực dậy nền kinh tế, nhà nước bắt đầu mạnh mẽ hỗ trợ ngành bất động sản, ngừng hẳn chính sách phân bổ nhà ở trước đây và bắt đầu phân phối theo giá tiền.
Công ty bất động sản của Cao Thính Tuyền năm ngoái bắt được một miếng đất ở khu Tam Hoàn, rất nhanh liền giống trống khua chiêng bắt đầu quy hoạch kiến tạo.
Ban đầu Lâm Quân còn nghĩ xách Trịnh Hải Dương qua đây nói chuyện về Internet, kết quả bị tin tức địa ốc đạp đến choáng đầu hoa mắt, cái gì cũng mặc kệ, bắt đầu dồn máu đầu tư bất động sản.
Hàn Nhất chưa phải về tỉnh thành để đi học, mỗi ngày ở nhà chọc Hàn Thập chơi, sau khi nghe người trong nhà nói về chuyện địa ốc xong liền muốn kiếm Cao Thính Tuyền để mua một căn nhà ở khu Tam Hoàn mà hắn sắp xây --- thằng nhóc nầy vẫn tâm tâm niệm niệm việc mua một căn nhà cho chính bản thân.
Lúc Cao Thính Tuyền hẹn mấy người Hàn Trị Quân đi ăn cơm, Hàn Nhất còn đòi đi theo, lén nói cùng Cao Thính Tuyền: "Chú ơi, khu nhà chú xây ấy, chừa cho con một căn đi."
Cao Thính Tuyền nghe xong cười muốn chết, xoa nhẹ đầu thắng bè, nói: "Được nha, chú chừa cho con một căn."
+++
Qua năm mới, Hàn Nhất cùng Trịnh Hải Dương phải trở về tỉnh thành, Lâm Yến cũng chạy theo.
Hàn Nhất trở về đương nhiên là đi học, còn phải mân mê mấy bịch băng vệ sinh, nhưng Lâm Yến lại chạy theo khiến Trịnh Hải Dương không thể hiểu được, đáng lẽ lúc này cậu ta phải đi quay phim hay chụp quảng cáo gì đó chứ, đây mới là chuyện mà cậu ta phải làm mà.
Nhưng hiển nhiên Lâm Yến lại không nghĩ như vậy.
Hồi mùa đông cậu ta quay phim phải cạo đầu giờ mới đâm chồi được một chút, lởm chởm thấy ghê, dùng mũ che đi sự xấu xí này. Sau khi đến tỉnh thành, cậu ta đi loanh quanh vài ngày, đến một hôm đột nhiên hỏi Trịnh Hải Dương: "Chúng ta cùng nhau mở một cửa hàng nhỏ đi, thế nào?"
Trịnh Hải Dương sửng sốt: "Mở cửa hàng?" Dừng một chút: "Anh theo bọn này về đây chỉ để mở cửa hàng?"
Lâm Yến cà lơ phất phơ ngồi xuống, chân còn vắt ngang, gật gật đầu nói: "Tất nhiên, hiện tại mặt bằng ở Bắc Kinh quá mắc, ở đây cũng ổn, thuế má cũng ok, thế nào? Muốn thử một lần hay không?"
Trịnh Hải Dương cân nhắc một phen cảm thấy khá ổn, dù sao hiện tại cậu cũng rảnh, tự mở một cửa hàng thì về sau kinh tế tự lực, nói thế người nhà cũng không phản đối, "Anh tính mở cửa hàng gì?"
Lâm Yến: "Anh vốn dĩ tính mở một cửa hàng bán máy tính với linh kiện."
Bán máy tính? Trịnh Hải Duong nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có thể, dù sao nền kinh tế hiện tại ngày càng phát triển, về sau máy tính thể nào cũng là mỗi người một cái, so với TV tủ lạnh, thì máy tính càng bắt mắt người mua, huống chi hiện tại ở tỉnh thành cũng chưa có cửa hàng nào bán máy tính, nếu thị trường có nhu cầu thì doanh số chắc cũng không tồi.
Chỉ là, vừa rồi Lâm Yến nói "vốn dĩ"? vốn dĩ tính?
Trịnh Hải Dương: "Anh vốn dĩ tính mở cửa hàng bán máy tính, hiện tại thì sao?"
Lâm Yến đột nhiên cười: "Hiện tại? Mở một cái cửa hàng văn phòng phẩm đi."
Trịnh Hải Dương: ".........." Chêch lệch cũng quá lớn rồi đó. Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, kỳ thật bán văn phòng phẩm thì tính mạo hiểm cũng ít lại nhiều, Trịnh Hải Dương biết trong tay Lâm Yến khẳng định có không ít tiền, dù sao thì ba cậu ta cũng là phú ông ngàn vạn (tỷ phú), bản thân cũng làm diễn viên mới quay phim xong. Nếu thật sự bán đồ văn phòng phẩm thì số vốn đầu tư ban đầu sẽ ít áp lực hơn nhiều, thế 5 vạn trong tay cậu chắc là đủ rồi.
Lâm Yến: "Tuy mở văn phòng phẩm không kiếm được nhiều lãi lắm, nhưng cũng coi là có thu nhập, dù sao hiện tại chúng ta cũng không cần dùng đến tiền mấy. Coi như làm vì đam mê, thế nào?"
Trịnh Hải Dương: "Anh đã kiếm được mặt bằng chưa? Anh có tiền cũng vô dụng, anh đi thuê mặt bằng hay nhập hàng người ta cũng nhìn anh thành con nít cũng chẳng bán buôn gì với anh."
Lâm Yến: "Cái này anh đã nghĩ đến rồi, em khỏi lo, có muốn cùng nhau làm hay không? Ngay ngã ba hai cửa hàng, anh tính cùng mở cả hai, trường cấp hai gần đây mới dọn đến cơ sở mới, phụ cận cũng có vài trường học, học sinh không ít."
Trịnh Hải Dương nhìn Lâm Yến bộ dạng lưu manh chờ trả lời, mỉm cười gật đầu nói: "Được nha!"
Lâm Yến năm nay đã 15, là một đại hài tử (ý là con nít nhưng cũng không còn trẻ con), Trịnh Hải Dương cũng mới 12, hai đứa nhỏ châu đầu ghé tai bàn bạc việc mở cửa hàng, Trịnh Hải Dương còn cùng Lâm Yến đi xem hai nơi đó, hai cửa hàng nhỏ cạnh nhau, nếu có thể dỡ bức tường ở giữa thì diện tích hẳn 30 mét vuông.
Sau khi bàn bạc cậu mới biết thì ra Lâm Yến cũng không phải đột nhiên nghĩ ra ý tưởng mở cửa hàng văn phòng phẩm, cậu ta ở Bắc Kinh có một người bạn nhà mở văn phòng phẩm, chỉ là nhỏ thôi. Gần đó gia đình họ còn mở một xưởng sản xuất, ở khu mới được khai phá, vì thế Lâm Yến mới có phương pháp nhập hàng.
Trịnh Hải Dương nghe xong còn hơi buồn bực: "Anh đã có cách nhập hàng sao còn tìm em hợp tác làm gì."
Lâm Yến vỗ vỗ bờ vai của cậu, thấm thía nói: "Không phải là em có bát tự vượng gia à? Anh lần đầu mở cửa hàng sợ lỗ vốn, hơn nữa anh cũng không ở tỉnh thành nhiều, đương nhiên là phải tìm em để ý giúp."
Trịnh Hải Dương trợn trắng mắt, nghĩ thầm bát tự của anh chắc chắc là tốt hơn mình nhiều, người nổi tiếng cơ mà.
Hàn Nhất biết Lâm Yến đến đây nhưng sau Tết việc học của nhóc bận rộn không ít, nên không chút ý hướng đi của cậu ta, sau lại cảm thấy không thích hợp, sao cậu ta cứ dán lấy ca ca của mình? Hai người đang mâm mê cái gì thế?
Từ nhỏ Hàn Nhầt đã có bóng ma với Lâm Yến, cứ cảm thấy cậu ta đi theo ca ca mình không có việc gì tốt, vì thế lôi kéo Trịnh Hải Dương hỏi: "Anh làm gì với Lâm Yến thế? Em đi học, anh ở nhà với Lâm Yến làm gì?"
(Vũ: Ai nha, nghe có mùi giấm chua đâu đây ヘ( ̄ω ̄ヘ))
Trịnh Hải Dương thản nhiên nói: "Không có gì, anh tính cùng Lâm Yến mở một cửa hàng văn hòng phẩm ở ngã ba."
Hàn Nhất nghe xong bộc phá: "Anh mở cửa hàng cùng Lâm Yến mà không mở với em? Anh kiếm tiền với Lâm Yến mà không kiếm tiền với em?"
Trịnh Hải Dương xoa nhóc: "Ây tiểu tổ tông à, em không phải đi học à? Còn phải làm mớ băng vệ sinh? Mở văn phòng phẩm nào kiếm được nhiều như ăn hoa hồng công ty cô em. Ngoan ngoãn làm xong việc em đã bắt đầu đã."
Nhưng Hàn Nhất nào chịu, nhóc còn hỏi Cao Thính Tuyền mua nhà đó! Nhóc phải mua nhà! Không có tiền thì sao mua nhà được? Nhóc chỉ để dành một ít tiền, còn nuốt luôn tiền lì xì của Hàn Thập, chỉ là giá nhà ở Bắc Kinh cần rất là cao, hiện tại với tiền để dành của nhóc thì chỉ mới đủ mua cái nhà vệ sinh!!! Nhóc cũng đâu thể ngủ trong nhà vệ sinh!!!
Hàn Nhất tận dụng mọi thứ để chen chân vào, nhóc biết có nói Lâm Yến cậu ta cũng không hiểu, cậu ta sẽ không hiểu, nên nhóc liều mạng dính lấy ca ca nhóc, ca ca mềm lòng sẽ đáp ứng.
Hàn Nhất kéo cánh tay Trịnh Hải Dương, trong miệng làm nũng các kiểu, đã lâu không làm thế này, giờ làm lại 'nghề cũ' có hơi là lạ, phải hừ hừ vài lần mới tìm được tiết tấu.
Hàn Nhất: "Ca ca, ca ca.... đi mà.... đi mà...." Mắt lấp lánh: "Anh không thương em nữa rồi, em cũng muốn làm mà." Dán lên người: "Em cũng muốn có tiền, muốn tích tiền mua nhà lớn, muốn để dành tiền mua nhà lớn cho ca ca."
Đại khái là mùa xuân đến rồi, thời tiết ấm áp nên Trịnh Hải Dương cảm thấy mình cũng muốn tan chảy, vốn tính không đồng ý, kết quả Hàn Nhất làm nũng như vậy mềm mại đáng yêu, cậu cúi đầu nhìn nhóc, Hàn Nhất hai mắt long lanh ánh nước, dán mặt lại gần hun hun Trịnh Hải Dương, lấy ra đòn trí mạng: "Thích ca ca nhứt." ♡~~ ฅ (≧ㅅ≦ ❀)ฅ
Trịnh Hải Dương: "....." Cảm giác trong lòng có thật nhiều bong bóng màu hồng trái tim bay tới bay lui, nếu không đồng ý thì có vẻ máu lạnh quá nhỉ? A, vậy đồng ý đi.
Trịnh Hải Dương gật gật đầu, nhéo nhéo mặt nhỏ Hàn Nhất, làm bộ cò kè mặc cả: "Vậy em hun hun anh một cái đi."
Vì kiếm tiền mà liều mạng, miệng nhỏ lập tức chào đón, hun hun, vẫy đuôi: "Ca ca thật tốt!"
Trịnh Hải Dương cứ như vậy "nhục nước mất chủ quyền" (*) cũng kéo Hàn Nhất vào, Lâm Yến biết được tức gần chết, ngoắc ngoắc Hàn Nhất lại chỉ chỉ má mình: "Đâu phải mình anh nhóc mở cửa hàng, nhóc cũng phải qua hun anh một cái."
(*) Bản raw "丧权辱国" / sàngquán-rǔguó / từ bỏ quyền chủ quyền của một quốc gia theo những điều khoản nhục nhã. Tức là THD bị đệ khống nên chỉ với nụ hôn đã lập tức đồng ý với Hàn Nhất rồi. ( ‾́ ◡ ‾́)
Lỗ mũi Hàn Nhất hướng lên trời không thèm để ý cậu ta, Trịnh Hải Dương an ủi nói: "Không sao đâu, anh ấy chỉ là góp vốn thôi."
Tới lúc thuê mặt bằng, Lâm Yến mượn Mễ Đại Thuận từ Bắc Kinh, khí chất của người đàn ông đó ngàn năm không thay đổi, cười cười với bọn họ, đối với người khác vẫn là bộ dạng nghiêm túc, giao xong tiền thuê Mễ Đại Thuận còn giúp họ tìm người trang trí.
Lâm Yến ngậm điếu thuốc (*), bộ dạng giống hệt ba cậu ta, đứng ở trong tiệm chỉ chỉ khắp nơi, nói với designer: "Phá bức tường này, tường sơn màu trắng, đèn trần thì treo xung quanh, các anh có kiêm luôn dỡ kệ hàng không? Dỡ thì bây giờ làm luôn, chờ lát nữa đưa bản vẽ cho mấy anh làm theo."
(*) Raw để 根烟: thuốc lá, nên cũng không rõ là Lâm Yến có hút thuốc thiệt hong nếu thế thì tệ nạn quá.
Trịnh Hải Dương từ cửa đi vào, chỉ chỉ vị trí bên cạnh: "Bên này là quầy thu ngân, chút nữa đi đường dây điện, bên ngoài phải làm thêm một cái vòi nước, lại kéo thêm mấy cái ổ cắm, công tắc thì đặt bên này."
Hai người rõ ràng đều nhỏ tuổi, nhưng nói chuyện thập phần lão luyện, quả thực khiến người ta lau mắt mà nhìn. Đứa nhỏ mười mấy tuổi họ biết, mấy đứa con nhà họ chuyên gia đi khắp nơi gây phiền phức, khác biệt giữa người với người quá lớn, hiện giờ nhìn Trịnh Hải Dương cùng Lâm Yến, thật là muốn xách thằng nhóc nhà mình ra quánh một trận.
Trịnh Hải Dương còn lấy thước ra đo đạc một hồi, để theo kế hoạch mà cậu và Lâm Yến đã soạn để đặt kệ hàng, hai đầu đặt hai ngăn tủ, cạnh cửa đặt quầy thu ngân, giống hình thức siêu thị tự phục vụ, các bạn nhỏ có thể tự xem rồi chọn lựa.
Mấy việc trang hoàng liền giao cho designer, Lâm Yến đưa Trịnh Hải Dương đến xưởng để chọn hàng.
Bên xưởng là một thiếu niên đến thời kỳ trẻ trâu nhuộm tóc đầu vàng chói, lúc đầu còn không biết Trịnh Hải Dương và Hàn Nhất, Lâm Yến giới thiệu: "Đây là con trai hai vị ông chủ của Tập đoàn Nhất Dương." Thiểu niên trẻ trâu kia liền khách khí hơn nhiều, từ nhỏ đã lăn lộn kinh doanh liền biết về sau sẽ là nhân vật trong thương giới, vì thế hết sức ân cần.
Hiện giờ anh ta cũng không cần đi học chỉ giúp việc trong nhà, vì vậy lấy hàng từ chỗ này khá tiện, để người công xưởng đưa bọn họ xem hàng.
Trịnh Hải Dương vào xưởng mới biết, xưởng làm văn phòng phẩm thì ra lại lớn như vậy, rất nhiều nhãn hiệu đều được gia công tại đây, bọn họ lựa chọn mấy loại đồ dùng đủ các phân cấp. Cuối cùng Hàn Nhất đứng chọn nhãn vở, Trịnh Hải Dương cũng lựa, nói với người trong xưởng: "Cho bọn em loại nhìn tươi mới, chính là loại kiểu cỏ 4 lá, bóng bay, phải nghệ thuật xíu."
Bạn trẻ trâu kia vỗ tay, cười cười: "Đúng đúng, mấy kiểu đáng yêu kia với mấy cái loại cỏ 4 lá là bán chạy nhất, kiểu tươi mát đúng không? Loại này nghe qua là thấy đặc biệt, tươi mát, bán loại này đúng là không tồi."
Trịnh Hải Dương cười cười, nghĩ thầm đương nhiên là biết, cậu cũng đã từng trải qua cái tuổi đó, trước kia lên trung học bọn học sinh thích nhất là '45 độ ưu thương' (là ngước đầu đúng 45 độ lên bầu trời), 'bạn không hiểu được tôi, trên thế giới này không có ai hiểu được tôi', 'cô đơn đến đau trứng cút' mấy loại vở như vậy, nữ sinh đều thích, đương nhiên có cả nam sinh nữa.
Cửa hàng bắt đầu trang hoàng, xong với nguồn cung, giấy chứng nhận đã có Mễ Đại Thuận, còn lại phải trang trí cửa hàng cho xong, nếu thuận lợi thì tầm giữa tháng 4 là có thể khai trương.
Hàn Nhất làm xong rất vui, đưa hết tiền cho Trịnh Hải Dương, bao gồm lì xì của Hàn Thập. Buổi tối nhóc nằm trên giường đếm đếm ngón tay, chờ cửa hàng khai trương, băng vệ sinh bên nhà máy cũng tung ra thị trường, khi đó nhóc có thể thu hoa hồng, nói không chừng sang năm có tiền mua căn nhà ở khu Tam Hoàn rồi.
Hàn Nhất càng nghĩ càng vui vẻ, lấy chăn bụm mặt lăn lộn ở trên giường.
Đương nhiên nhóc nào biết, văn phòng phẩm không có tiền của nhóc gộp vào, giai đoạn đầu vốn đầu tư cũng không nhiều, Trịnh Hải Dương chỉ dùng mấy vạn mà ba cậu đưa vậy cũng đủ rồi.
Tiền Hàn Nhất đưa cậu lại mang đi cất lần nữa, hơn một vạn mà trước khi cậu xuất ngoại tích được, cũng để trong cái thẻ tiết kiệm đó.