Vé xổ số Á vận hội rất nhanh đã được đổi thành một trăm đồng,Trịnh Hải Dương tranh luận với mẹ, nhất quyết cho rằng trong đó có tiền của Hàn Nhất, nên phải để cho Hàn Nhất.
Trình Bảo Lệ cầm tiền vừa lấy được ra nói: "Vậy con mang sang đưa cho Trần a di đi, để dì giúp đứa nhỏ giữ tiền."
Trịnh Hải Dương biết Trần Linh Linh sẽ không dùng số tiền này, người lớn ngoài miệng cứ nói là sẽ giúp Hàn Nhất lấy vợ, nhưng kỳ thật đều cho rằng vé xổ số đều là do Trịnh Hải Dương mua, hết thảy tiền bây giờ đều ở trong tay Trình Bảo Lệ.
"Không được, con giúp tiểu bảo bảo trúng thưởng, mẹ đưa cho con đi, con giúp em ấy giữ."
Trình Bảo Lệ không đồng ý: "Con còn chưa tốt nghiệp nhà trẻ, trên người cầm đến một trăm đồng cẩn thận bị người xấu lừa gạt."
Câu nói như thế chỉ gạt được trẻ con ba tuổi a, Trịnh Hải Dương nhất định chỉ muốn một trăm kia, Trình Bảo Lệ không định đưa, hết cách rồi, giờ Trịnh Hải Dương còn quá nhỏ. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trịnh Hải Dương thấy không được tiền, liền xòe tay nói: "Con mua vé sổ số mất 10 đồng! Vậy mẹ trả con 10 đồng đi."
Trình Bảo Lệ vỗ một cái vào lòng bàn tay Trịnh Hải Dương mắng: "Vớ vẩn." Lại dừng một chút ngẫm nghĩ "Con lấy đâu ra 10 đồng?"
Trịnh Hải Dương sững sờ, thầm nghĩ hỏng rồi, mẹ hắn không biết hắn giấu tiền, vội vàng quay đầu chạy ra khỏi phòng, Trình Bảo Lệ đuổi theo phía sau: "Dương Dương con trở về đây ngay, con lấy ở đâu ra tiền mua vé số hả?!"
Trịnh Hải Dương chạy về phía nhà Trần Linh Linh gọi ầm lên: "A di!"
Tháng tư, khí trời không còn lạnh nữa, nhưng thời tiết Bắc Kinh so với tỉnh thành quê nhà thì khô ráo hơn, những người không thích ứng được với khí trời sẽ cảm thấy trên mặt hơi khó chịu.
Trịnh Hải Dương bị mẹ hắn kéo ra một bên bôi kem bảo vệ da, đến mức sắp bị mùi hương kia xộc lên mũi muốn ngất đi, tiểu tử Hàn Nhất bên kia cũng vừa mới bị đè ra bôi kem xong, trên mặt mềm mềm mũm mĩm thơm ngát.
Mấy người đàn ông đều đã ra ngoài, Trình Bảo Lệ cùng Trần Linh Linh định hôm nay sẽ mang theo ba đứa nhỏ đi dạo, nhân tiện đi ăn thử Kentucky Fried Chicken một lần.
Kỳ Kỳ năm ngoái vào thời điểm sinh nhật đã từng ăn Kentucky Fried Chicken, đầu năm Cao Thính Tuyền lại mang theo toàn nhà đi tới đây một lần nữa, Kỳ Kỳ nghe nói hôm nay sẽ đi ăn Kentucky Fried Chicken thì thỏa mãn vô cùng, nó nói trẻ con quanh nó đều ao ước được đi ăn Kentucky Fried Chicken hai lần như nó, bởi vì bọn chúng đều chưa từng ăn. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Cùng Kỳ Kỳ ở chung lâu như vậy, Trịnh Hải Dương dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết nha đầu này là làm sao chống eo trừng mắt, mặt kiêu ngạo miêu tả cho những đứa trẻ khác mùi vị Kentucky Fried Chicken trong truyền thuyết, suy cho cùng thời đại này Kentucky Fried Chicken vẫn thật quý, ăn một lần tốn gần mười đồng, mười đồng ở những năm 90 có thể mua một đống đồ.
Trình Bảo Lệ cùng Trần Linh Linh mang theo mấy đứa nhỏ đi ngồi xe buýt, ngồi vào cửa trước, người lớn cùng đứa nhỏ đi thẳng đến Kentucky Fried Chicken, chạy tới vừa nhìn nhìn, tòa nhà ba tầng, có dòng chữ khổng lồ viết "Kentucky Fried Chicken Nước Mỹ quê hương của gà ", phía sau quê hương gà có vài chữ chữ phồn thể, phía dưới có tiếng anh Kentucky Fried Chicken, trên cửa còn có viết vài chữ "Cửa hàng thức ăn nhanh của Mỹ."
Trình Bảo Lệ rướn cổ lên nhìn, chỉ nhãn hiệu bình luận: "Quê hương gà? Cửa hàng nước ngoài này có ý gì, ăn gà còn gọi là quê hương gà."
Trần Linh Linh ôm con trai, nói: "Như thế mới thân thiết a, mau đi xếp hàng thôi."
Tất cả liền đi tới, mất hơn một giờ, trước sau đều là người, mang theo con cái đều đây cũng không ít, phần lớn đều là người một nhà cùng đến ăn, có lẽ cũng là muốn nếm thử thức ăn nhanh của người nước ngoài như thế nào. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Phía trước Trịnh Hải Dương cũng là một gia đình, trẻ con đại khái tầm sáu, bảy tuổi, người mẹ đang khom lưng dụ dỗ: "Đợi lát nữa chúng ta liền mua khoay tây nghiền được không nào?"
Ba đứa nhỏ liền nạt: "Gà trong nhà sao không ăn? Hôm qua không phải vừa mới ăn gà ư? Giờ mua khoai tây nghiền."
Đứa trẻ không dám hó hé nữa, được mẹ dụ dỗ liền đáp ứng ăn khoai tây nghiền.
Tiếng gia đình phía trước tranh cãi không nhỏ, Trần Linh Linh bọn họ cũng nghe được. Trình Bảo Lệ sờ sờ túi áo, nói nhỏ vào tai Trần Linh Linh: "Chúng ta mang đủ tiền rồi chứ? Đợi lát nữa mấy đứa trẻ muốn ăn gì liền mua cái đó."
Trần Linh Linh cười gật đầu, nhỏ giọng trả lời: "Ngoài coca cola thì liền chọn bốn món đi, Hàn Nhất ăn chút khoai tây nghiền là được rồi, chị hỏi thử Dương Dương cùng Kỳ Kỳ muốn ăn cái gì."
Trình Bảo Lệ gật đầu.
Trịnh Hải Dương lúc đầu còn có chút không tin được là hiện giờ Kentucky Fried Chicken chỉ bán bốn loại đồ ăn, suy cho Kentucky Fried Chicken cũng không nhỏ, có thể chiếm tận ba tầng. Kết quả chờ đến khi đến lượt họ, vừa nhìn quả thật ngoại trừ coca ra cũng chỉ có bốn món ăn —— gà nguyên vị, khoai tây nghiền, salad, còn có bánh mì.
Trịnh Hải Dương: "..."
Cặp vợ chồng trước mặt mua khoai tây nghiền cho con liền lên tầng tìm vị trí ngồi, Trình Bảo Lệ một bên lấy tiền một bên hỏi Kỳ Kỳ cùng Dương Dương muốn ăn gì.
Kỳ Kỳ có chút ngại ngùng, quay đầu liếc nhìn Trịnh Hải Dương. Còn Trịnh Hải Dương, hắn có sao có thể giúp mẹ hắn tiết kiệm, hắn còn nhớ mẹ hắn cầm một trăm trúng thưởng đấy! Nghĩ vậy hắn liền dõng dạc trả lời: "Cái gì con cũng muốn, còn muốn uống coca!"
Trình Bảo Lệ hỏi Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ cậu muốn ăn cái gì?"
Kỳ Kỳ tính tình hướng ngoại, bước chân so với con trai còn lớn hơn, vào lúc này lại thấy ngại ngùng.
Trịnh Hải Dương ở một bên nói với nó: "Mẹ tớ cầm một trăm tiền vé số đó, cái này coi như là Hàn Nhất mời cậu ăn. "
Trình Bảo Lệ: "..."
Chuyện này đều đã qua hơn nửa tháng, Trịnh Hải Dương còn nhớ chuyện này, Trần Linh Linh ôm con trai cười đau bụng, quay đầu nói với nhân viên bán hàng: "Lấy bốn phần bốn loại, còn thêm cả coca."
Nhân viên bán hàng hỏi lại: "Coca cola cũng lấy bốn phần sao?"
Trần Linh Linh gật đầu, trả tiền, tổng cộng chưa đến mười năm đồng, Trình Bảo Lệ con mắt cũng không chớp, mặc đám người xếp hàng phía sau thổn thức kêu lên quả nhiên là người có tiền.
Trịnh Hải Dương nhìn mẹ hắn dáng dấp vui vẻ "Vì con trai tiêu bao nhiêu tiền cũng không sao", hắn thầm nghĩ mẹ hắn hiện tại thật sự ngày càng đáng yêu.
Cầm khay ăn đi tìm vị trí, vừa vặn có bốn người một bàn, mấy người đi sang đó ngồi, Kỳ Kỳ trước hết khởi động, Trần Linh Linh cầm thìa đút Hàn Nhất ăn khoai tây nghiền, Trịnh Hải Dương nhìn bốn loại đồ ăn trong khay một lần, xem xong chỉ có một cảm giác —— thật sơ sài.
Salad là một chút hoa quả và rau xà lách dùng nước sốt trộn trộn, khoai tây nghiền chính là khoai tây xay ép nhuyễn chẳng qua là có thêm nước sốt hương gà, gà rán cũng chính là gà rán lớn loại phổ thông, coca được đựng trong bình thủy tinh.
Đối với sống lại qua một lần như Trịnh Hải Dương mà nói, Kentucky Fried Chicken này cũng chẳng phải món gì mới lạ cho cam, thế nhưng ngẩng đầu nhìn xung quanh, mỗi ăn cái "Dương thức ăn nhanh"(*) này đều khiến mặt mọi người đều tỏ vẻ thỏa mãn, hơn nữa dưới tầng cũng có rất nhiều người xếp hàng, đi tới đi lui đông vô cùng, có thể thấy được làm ăn tốt thế nào. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
(*) edit lẫn beta không hiểu nên đành để nguyên vậy, nàng nào biết mau chóng hỗ trợ giúp các ái phi của trẫm để hoàn thiện truyện hơn nhé!
Mọi người ăn gà rán cùng khoai tây nghiền, uống coca cola, Trịnh Hải Dương đầu óc xoay vòng một cái, hỏi Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ ăn cái này ngon không?"
Kỳ Kỳ gặm gà rán gật gù, miệng đều chưa từng mở ra, hắn lại quay đầu hỏi mẹ, Trình Bảo Lệ liếm liếm khóe môi: "Mùi vị cùng gà chúng ta tự làm không giống nhau, còn cả khoai tây nghiền, salad, nói như vậy đúng không? Lần đầu tiên mẹ thấy hoa quả có thể ăn như vậy, còn có cái bánh mì này, bánh mì đúng không, làm từ bột mì mà?"
Trần Linh Linh hiển nhiên đối với những thứ đồ ăn nhanh này không hứng thú gì, chỉ uống mốt chút coca cola, những thời gian khác đều ngồi đút Hàn Nhất ăn khoai tây nghiền, cô nói: "Người nước ngoài hay ăn cơm như vậy, thức ăn nhanh đặc điểm chính là phải nhanh, trả tiền xong chờ nửa phút liền có thể lấy đồ được, ăn xong mất 10 phút, rất tiện."
Mấy người ăn xong còn thừa một phần Kentucky Fried Chicken, không ai ăn, đều no lắm rồi, Trình Bảo Lệ gói túi mang theo, nói mang về cho mấy người đàn ông, Trịnh Hải Dương nói: "Còn có Cao gia gia Cao nãi nãi nữa."
Trình Bảo Lệ vỗ đầu một cái, nói: "Đúng rồi, suýt chút nữa mẹ quên mất, chúng ta cũng mang một ít về cho họ." Vừa vặn hàng người xếp hàn không đông như vừa nãy, liền chạy đi mua thêm vài phần mang về, để mọi người đều có thể nếm thử.
Buổi tối, mọi người cùng vây quanh bàn cơm, Trình Bảo Lệ bày Kentucky Fried Chicken lên bàn, cả nhà Cao Thính Tuyền đều đã từng ăn rồi, cả nhà đều rất vui vẻ, đề tài đều xoay quay Kentucky Fried Chicken.
Trịnh Bình lần đầu tiên ăn Kentucky Fried Chicken, lúc ăn được khoai tây nghiền liền cau mày: "Món này không phải là lấy khoai tây nghiền rồi chưng một hồi là được sao?"
Hàn Trì Quân nói: "Còn có gà này, tôi vẫn cảm thấy người Trung Quốc mình làm gà ngon hơn."
Cao Thính Tuyền "Sách" một tiếng, "Không phải cùng là gà sao? Chợ thức ăn bán một con gà bình thường có bao nhiêu tiền? Sao đến chỗ người nước ngoài lại quý giá hơn chứ?"
Mẹ Kỳ Kỳ nói: "Đồ của người nước ngoài đều có giá, đồng nghiệp tôi còn nói lần trước nhìn thấy cái quần áo gì gì đó, có người nói là hàng hiệu của nước ngoài, mọi người đoán xem bao nhiên tiền? Một ngàn hai a! Lúc đó tôi bị hù chết luôn!"
Trịnh Hải Dương ngồi ở một bên, trong lòng đã sắp dâng trào kích động chết rồi, hắn nghĩ cha mẹ thân yêu, các thúc thúc a di, toàn bộ mọi người đều nói đến điểm quan trọng rồi! Ngoại trừ coca cola ra thì khoai tây nghiền, gà rán, salad, bánh mì đều có thể tự làm! Nhãn hiệu sáng choang đó quý bởi vì mọi người đều hiếu kỳ! Hơn nữa lúc này chỉ Kentucky Fried mà chưa có McDonald!!
Về chuyện McDonald cũng không phải Trịnh Hải Dương đoán lung tung, lúc hắn lên đại học có lần phải làm luận văn báo cáo, lúc đó tra được McDonald lần đầu tiên xuất hiện ở Trung Quốc là ở nửa cuối năm 90 tháng mười tầm tháng 10, mà hiện tại mới tháng bốn. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trịnh Hải Dương nghĩ thầm, tại sao bọn họ không thể làm thức ăn nhanh? Vào lúc này khoai lang cùng hamburger đều không có! Cả Trung Quốc không có một cái McDonald nào! Kentucky Fried Chicken cũng không có mấy cái!
Trịnh Hải Dương nghe người lớn trò chuyện Kentucky Fried Chicken, trong lòng đều gấp muốn chết rồi, mỗi lần đều có thể nói ra điểm quan trọng, nhưng mãi không ai nghĩ đến việc mở cửa hàng thưc ăn nhanh.
Rốt cục, Trịnh Hải Dương không nhịn được, liền lớn tiếng nói: "Ba ba thúc thúc, mọi người cũng mở cửa hàng thức ăn nhanh đi a, như vậy chúng ta ăn gà rán liền không cần trả tiền."
Trẻ con nói lời không kiêng kỵ, người lớn đều bị chọc cười, Cao Thính Tuyền ba người đàn ông nhưng lại sững sờ, Trịnh Bình theo thói quen lại cùng Hàn Trì Quân trao đổi ánh mắt một chút, trong lòng hai người đang nghĩ đến cái gì đó, như hiểu rõ nhìn nhau một cái.
Cao Thính Tuyền ăn miếng gà rán cuối cùng, xương ném qua một bên, nói với Cao nãi nãi: "Mẹ, nhà chúng ta còn đủ dầu không? Có thể rán gà rán không?"
Cao nãi nãi không kịp phản ứng xảy ra chuyện gì: "Đủ a, đương nhiên đủ!"
Trịnh Bình ôm lấy Trịnh Hải Dương, vui mừng mà nói: "Con trai thật đúng là thần tài a! Vậy mà cũng nghĩ ra được!"
Trịnh Hải Dương trong lòng nóng lên, ba ba à tay chân nhanh nhẹn chút đi a!! Chúng ta làm hamburger, khoai lang đậu đỏ, sau đó sẽ không có chuyện của McDonald!! Thị trường thức ăn nhanh Trung Quốc! Chính là của chúng ta!
- ----------------------------
Chương 1 có thêm lại văn án cho những bạn nào chưa độc văn án hoặc không đọc được văn án nhé.
p/s: Sắp thi HK2, THPT quốc gia rồi! Chúc cho các nàng 2k1 thi tốt nhé! Tương lai đất nước đang chờ các nàng đó! [ phù phép cho may ] (∩^o^)⊃━☆゜.*