*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 18: Đầu Trịnh Hải Dương bị đập
Edit: Nham Nham
Beta: Uyên
------------------------------------------
Mùa hè năm đó vô cùng nóng, cứ đến trưa là đường lớn không còn bất kỳ ai, nếu đứng ở ngoài liền có thể nhìn thấy khí nóng bốc hơi trên mặt đất, thật giống như một cái bếp lò khổng lồ.
Trịnh Bình cùng Hàn Trì Quân đang nghiên cứu muốn mở ra một buổi giới thiệu không to không nhỏ, gặp mặt lãnh đạo của công xưởng nhiều đến nỗi ngồi không nổi nữa, một phòng toàn người đứng đông đến độ có người đều dính cả lên tường, trong phòng lớn, trên đỉnh đầu cánh quạt đang quay phần phật, Hàn Trì Quân đứng trên bục giảng phát biểu, cảm xúc mãnh liệt nhiệt tình kêu gọi: "Chúng ta muốn kiếm tiền! Muốn phát triển! Chúng ta muốn thay đổi quan niệm, vứt bỏ những tư tưởng cũ kĩ, chúng ta phải đi ra ngoài! Chúng ta không thể để cho kỹ thuật trở thành chướng ngại!"
Cuộc giới thiệu cuối cùng trở thành Hàn Trì Quân trên đài diễn thuyết một cách mãnh liệt, nhiệt huyết đến mức dưới đài một đám chủ nhiệm xưởng vô cùng kích động. Hàn Trì Quân giống như đang miêu tả một *phương lục thủy thanh cho những kẻ lạc đường như họ. Lúc bấy giờ các loại chính sách phát triển đều không rõ ràng, việc làm này của hắn càng làm cho những người bên dưới cảm thấy hết sức tự tin, chính Trịnh Bình ở bên dưới nghe được cũng hết sức kích động, thật giống như chỉ cần vài năm hắn có thể trở thành một lãnh đạo của nhà xưởng lớn, từng giờ từng phút giúp gia đình kiếm mười vạn, trăm vạn tiền lời.
*phương lục thủy thanh: non xanh nước biếc, ý là Quân ca đang miêu tả một con đường sáng lạng cho mấy anh chủ nhiệm xưởng.
Trước đó đám Hàn Trì Quân đã đi xin ký hợp đồng với các lãnh đạo nhà xưởng khác để tới làm diễn thuyết, nói rõ cho những người bên dưới hiểu rõ "kỹ thuật" đối với hiện nay quan trọng cỡ nào, đồng thời cũng nói rõ cho bọn họ biết từ khi mời được càng nhiều nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp, thì những hoàn cảnh khốn khó mà nhà xưởng của bọn họ đối mặt đều được giải quyết dễ dàng.
Công cuộc giới thiệu này không nghi ngờ gì là vô cùng thành công, Hàn Trì Quân cùng Trịnh Bình nắm bắt thời cơ lúc trong lòng các xưởng nhỏ, xí nghiệp trong trấn muốn mưu cầu sự phát triển, giới thiệu một hồi như cho họ một liều thuốc trợ tim..
Sau khi giới thiệu qua, điện thoại trên bàn làm việc của Trịnh Bình mỗi ngày đều reo muốn điên rồi, vô số người đến dò hỏi về công nhân kỹ thuật, Trịnh Bình nghe điện thoại đến mỏi tay, Hàn Trì Quân tiếp đón lãnh đạo xưởng cũng miệng mỏi lưỡi khô, nước nóng, lá trà còn không đủ dùng, càng ngày càng nhiều người quan tâm đến việc của văn phòng giới thiệu, Trịnh Bình cùng Hàn Trì Quân đều bận rộn, mỗi ngày bảy rưỡi liền phải đi giới thiệu, buổi tối phải chín mười giờ mới có thể trở về nhà.
Hợp đồng kí tên một cái rồi lại một cái, không bao lâu sau những công nhân kỹ thuật mà Trịnh Bình ghi chép lại trong quyển vở da kia đều ký hợp đồng ra ngoài làm việc cả rồi!
Sau đó, không còn công nhân!!
Buổi tối mọi người trong nhà cùng ngồi ở sân hóng gió, khi nhắc đến chuyện này nhất thời tất cả đều dở khóc dở cười, Trịnh Hải Dương một bên chơi đùa cùng Hàn Nhất, một bên dùng khuôn mặt ngây thơ hỏi: "Ba ba, tại sao không có công nhân đến tìm mọi người vậy?"
Chỉ một câu hỏi, Hàn Trì Quân cùng Trịnh Bình bỗng chốc ngừng cười, hai người đưa mắt nhìn nhau, đồng thời vỗ tay nói: "Đúng đúng! Chúng ta có thể bắt đầu tuyển công nhân! Để cho bọn họ đến tìm chúng ta! "
Ngay lập tức, các tỉnh thành phố lớn hay trong ngõ nhỏ, đồng thời cùng cửa các nhà xưởng bắt đầu xuất hiện tờ giấy tuyển công nhân viên về kỹ thuật cho "Văn phòng giới thiệu Nhất Dương" mặt trên quảng cáo tiền lương cao mà không ảnh hưởng đến công việc ban đầu.
Dần dần, " Công trình kỹ thuật cuối tuần " tại tỉnh thành năm đó trở nên phát triển hơn nhiều, một số từ ngữ, quan niệm cổ xưa tựa hồ đang dần dần thay đổi, những công nhân trong nhà xưởng phủ bụi của nhà nước đi ra ngoài, nếm trải ngon ngọt của những hãng nhỏ đang hấp thu kỹ thuật cấp tốc phát triển ngoài kia.
Trịnh Bình cũng vậy, hắn từ một công nhân kỹ thuật của một thị trấn nhỏ, giờ đây đã là người mặc áo sơ mi trắng, mang túi công văn ra dáng lãnh đạo, loại lột xác này rất rõ ràng, bởi vì tiếp xúc với người khác nhiều hơn, hắn cũng thể hiện nhãn lực và kiến thức mà con người trong quá khứ không thể so sánh nổi, tâm lớn lên thì lá gan cũng lớn dần, đối nhân xử thế so với quá khứ đều tốt hơn nhiều. Đối với chuyện này Trịnh gia gia Trịnh nãi nãi đều vô cùng thổn thức, lão nhị trong nhà trở thành như bây giờ, thật là biến hóa long trời lở đất, có thể thấy được, hoàn cảnh thật sự thay đổi một con người.
Đối với Trình Bảo Lệ, sau khi rời quê nhà đúng là không có biến hóa gì lớn, làm trợ lý cần cù chăm chỉ, lại nấu cơm, chăm con giặt quần áo, tựa hồ cùng người trong quá khứ không thay đổi gì nhiều; nếu thật sự có cái gì đổi khác, chính là con người đã trở lên rộng rãi và tự tin hơn nhiều.
Ngẫm lại thì thấy đúng thật, không có nhà mẹ đẻ gây phiền lòng, chồng lại so với trước đây khác rất nhiều, cuộc sống bây giờ mỗi ngày đều tiến xa về phía trước, ngày ngày đều hướng đến tương lai tốt đẹp mà đi.
Nhưng mà, cuộc sống này không phải lúc nào cũng như ý muốn, thuận buồm xuôi gió mãi thì không gọi là cuộc sống, mà chỉ trong mơ thôi.
Trịnh gia gia hiện giờ đang chờ người đứng đầu xưởng dầu nhận thầu chế, ý như thế nào vừa xem liền hiểu, nhưng lúc đó nhà xưởng nhà nước muốn tìm kiếm hướng phát triển vẫn tương đối không dễ dàng, bởi vì quyền quyết định lớn nhất còn phải thông qua bí thư.
Tuy người đứng đầu phụ trách nhà xưởng là xưởng trưởng nhưng ngang hàng còn có một bí thư, giống một công ty lớn của mười mấy năm sau có thể có đồng thời hai tổng giám đốc, mâu thuẫn tầng tầng, muốn chuyện liền có chuyện.
Chiến hữu cũ của Trịnh gia gia bấy giờ là trưởng nhà xưởng Hồ Thành hiển nhiên cùng Bí thư xưởng có chút không hợp nhau, nhau người tuổi tác không cách biệt mấy, nhưng quan niệm thì khác nhau quá nhiều.
Hồ Thành nhận thấy phải phát triển nhà xưởng mới kiếm được tiền, "Kiếm tiền" là việc cấp bách nhất bây giờ; có thể bí thư Lưu Quốc Nông cảm thấy nhà xưởng ở Hồ Thành lung ta lung tung, "nhà xưởng của nhà nước" miễn cưỡng cải tạo thành " Xưởng nhỏ không thuộc về tư nhân ".
Lúc Trịnh gia gia vừa tới, nhìn thấy đằng sau hội nghị đang diễn ra là Hồ Thành đang bị Lưu Quốc Nông đang vỗ bàn quở trách, sau đó Trịnh gia gia cùng Hồ Thành lấy hiệu ích làm nên, hắn bưng chén trà tỏ vẻ chê cười, Lưu Quốc Nông thích nhất là lấy danh lãnh đạo tỏ ra phách lối dò xét nhà xưởng, hoặc chính là để công chức viết báo cáo tư tưởng, hoặc trong hội nghị lớn, nói chung Trịnh gia gia nhìn đám người này xem ra ngoại trừ mở hội nghị tỏ vẻ lãnh đạo mà tỏ ra hống hách, liền không có tích sự gì, các công nhân không thể nào kính trọng hắn.
Hồ Thành cũng không phải người địa phương, cả nhà đều ở quê, một mình hắn ở ký túc xá công chức trong xưởng, cùng các công nhân phổ thông không khác biệt gì; Lưu Quốc Nông cũng ở lại xưởng, tại một khu nhà đơn nhỏ có hai tầng, tổ tông ba đời đều ở nơi này, năm nay cháu nội đã được 3 tuổi, là một con heo nhỏ nghịch ngợm thích chọc phá.
Trịnh gia gia lúc mới tới cũng ở tại ký túc xá công chức, sau đó nghe nói con trai cùng bằng hữu của nó muốn tới đây, còn có hai người phụ nữ cùng hai đứa bé, Hồ Thành cảm thấy không tiện, liền cấp cho Trịnh gia gia một khu nhà nhỏ, không có hai tầng, chỉ là một nhà phổ thông có tầng trệt, có tường vây quanh thành sân, cũng thuận tiện cho phụ nữ và trẻ con ở.
Lúc đó Lưu Quốc Nông liền không vui, nói Hồ Thành là " Nhà Quan", gọi là "Nhà Quan" cũng là một loại với "Nhà buôn", chính là lấy tài sản nhà nước mà mang ra ngoài cho người khác ở.
Hồ Thành trước đây bất hòa với Lưu Quốc Nông vì hắn hay chấp nhặt, sau lần đó liền bắt đầu cãi nhau: "Miệng ăn nói sạch sẽ một chút! Chỗ kia là sân cũ của nhà xưởng đã bị phá đến nát bét, mùa hè nhiều muỗi, mùa đông lạnh cóng, vậy sao ông không đi mà ở?"
Lưu Quốc Nông trừng mắt nói: "Vậy cũng là đồ trong xưởng! Là nhà trong xưởng thì không thể cho người bên ngoài ở!"
Do đã từng đi lính nên tính cách có hơi thô tục, Hồ Thành không nhịn được liền bắt đầu mở miệng chửi: "Mày nói cái m* gì thế! Tao ở ký túc xá công nhân, coi như cái sân bị phá kia cho tao ở, tao nhường cho bọn họ được chưa? Cả nhà mày ở cái nhà hai tầng còn mở miệng nói cái gì? Chê ở không thoải mái, hay mày đi để tao phá đi? Cả nhà tao đều ở quê nhà, cả nhà các người đều ở trong xưởng, con trai các người vợ con đều làm việc trong xưởng? Mày nói xem nói xem???"
Lưu Quốc Nông bị dọa, không lên tiếng, sau đó còn đi qua khu nhà của nhà Trịnh Hải Dương, lúc đó mấy người đàn ông đều không ở đó, chỉ có Trần Linh Linh đang trông hai đứa bé một lớn một nhỏ.
Lưu Quốc Nông đứng ở cửa nhà, mu bàn tay chắp ở phía sau, một bộ đại lãnh đạo đến dò xét, hắn giương mắt nhìn lướt qua sân, hướng đến Trần Linh Linh nói: "Các người như vậy là không đúng, suy cho cùng nhà xưởng là của quốc gia, sân cũng là của quốc gia."
Trần Linh Linh ngồi trên ghế ở cửa phòng, cười lạnh: "Ồ, không phải trên tường rào bên ngoài nhà xưởng có ghi "Công nhân là chủ nhân của nhà xưởng sao?""
Một câu nói khiến Lưu Quốc Nông nghẹn đến tối sầm mặt lại.
Sau đó Lưu Quốc Nông thỉnh thoảng cứ cách một quãng thời gian liền tới một lần, đều là lúc ban ngày đàn ông không có nhà, chỉ có phụ nữ ở nhà trông trẻ con. Kỳ thực khi đó Hàn Trì Quân cùng Trịnh Bình đã nghĩ đến việc dọn ra ngoài, một mặt cảm thấy phụ nữa cùng con cái sẽ không tiện, suy cho cùng nhà xưởng vốn công nhân nam nhiều hơn, còn cân nhắc đến phương diện khác là Trịnh gia gia ở trong xưởng bị làm khó.
Thế nhưng việc chuyển đi chung quy phải có thời gian, Lưu Quốc Nông cơ hồ thỉnh thoảng lại chạy tới, đối với mấy người phụ nữ thật không hay, Trịnh gia gia liền đi nói chuyện cùng Hồ Thành, giải thích bọn nhỏ sắp phải chuyển đi, nhưng dàn xếp cũng phải mất một quãng thời gian, Hồ Thành qua nói chuyện cùng Lưu Quốc Nông, kết quả là hắn càng chịu khó đi đến, cơ hồ mỗi ngày đều qua thúc giục bọn họ mau chuyển đi.
Trịnh Bình cùng Hàn Trì Quân vô cùng tức giận, cũng không đi văn phòng giới thiệu nữa, hai người một mặc áo sơ mi một cởi trần, cầm Hoành Đao vào sân ngồi xuống, xắn tay áo mài đao lên tảng đá, mài đến soàn soạt soàn soạt, Lưu Quốc Nông đứng ở ngoài cửa sân nhìn vào thấy hai người đàn ông cao lớn đang ngồi dưới gốc cây mài đao, sợ đến mức chân run bần bật vội lùi một bước.
Hai người đàn ông thời gian này đã phơi nắng đến mức mặt đổi sang màu vàng, cộng thêm mài dao mà chảy một mặt mồ hôi, cầm đao đứng dậy mặt vô cùng lạnh lùng tuyệt đối một bộ dạng Hung thần ác sát trông vô cùng đáng sợ. Trịnh Bình nắm chuôi đao hướng về phía cửa xoay một cái, trừng lông mày quát lên: "Làm sao!?"
Dọa Lưu Quốc Nông đến chân tay lảo đảo, mồ hôi chảy ròng ròng vội vắt chân lên cổ mà chạy.
Hàn Trì Quân lạnh lùng bất cần ném cây đao trong tay vào chậy nước, nước bắn tung lên, lấy giẻ lau tay một chút, với người như thế liền không cần nói lý, Trịnh gia gia, Hồ Thành là minh chứng rõ ràng nhất, cả hai người đều không thể nói lý với hắn, có thể thấy được người này ngày thường có bao nhiêu ích kỷ giả dối.
Muốn bọn họ chuyển đi nhưng sao lại không thể nói chuyện cùng đàn ông trong nhà? Thừa dịp đàn ông đều không có nhà liền tới làm khó dễ phụ nữ là cái thái độ tào lao gì? Hàn Trì Quân cùng Trịnh Bình ngẫm lại đều thấy không thể chịu đựng được, mài đao dọa hắn còn là quá nhẹ.
Trình Bảo Lệ từ trong nhà đi ra, tay ôm tiểu bảo bảo Hàn Nhất trong lồng ngực, ha ha cười lớn: "Hù chết hắn đi tên đại bại hoại!"
Hàn Nhất nằm trong ngực cũng la lên ầm ĩ: "Đại bại hoại đại bại hoại!"
Nhưng có những người nhân phẩm kém đến mức vượt quá sức tưởng tượng, Lưu Quốc Nông chính mình không đến mà kêu đứa cháu mập mạp Lưu Vĩ Qua đến quấy rối, tiểu hài tử mới năm tuổi, đối với thế giới đều là mơ mộng, không sợ người lạ lại gan lớn, đối với cái gì cũng tò mò, liền trực tiếp lắc lư vào khu nhà nhỏ của bọn họ, nhìn đông nhìn tây.
Trịnh Hải Dương bực mình, đi ra ngoài cảnh giác nhìn hắn: "Mày làm gì đấy?" Hắn đương nhiên biết tên tiểu tử to béo này, đây chẳng phải tiểu tôn tử nhà Lưu Quốc Nông sao?
Đứa trẻ to béo giọng nói lại the thé hô hô một tiếng rồi chạy ra ngoài, xong không bao lâu lại chạy trở lại. Trần Linh Linh chán ghét Lưu Quốc Nông, đương nhiên nhìn đứa trẻ to béo trước mặt cũng không yêu thích, nhưng làm người lớn cũng không đến nỗi đôi co tính toán cùng đứa trẻ, liền cho nó món đồ chơi, coi nó như là đứa trẻ bình thường.
Vừa quay đầu, con heo nhỏ liền ôm đồ vật hưng phấn chạy đi.
Không quá mấy ngày sau, Trịnh Hải Dương liền phát hiện con heo nhỏ này tay chân có chút không sạch sẽ, nó lén lút dưới gốc cây, lấy đi ít hoa quả trên bàn, chỗ vại nước trước cửa phòng bếp nó còn tiện tay lấy luôn con lật đật.
Trịnh Hải Dương sau khi phát hiện liền không coi đây là vấn để nhỏ, dưới cái nhìn của hắn, đứa trẻ còn nhỏ mà tay chân không sạch sẽ, không hiểu chuyện một hai lần không bị phát hiện lá gan sẽ càng lúc càng lớn, vừa bắt đầu chỉ là trộm ít hoa quả, sau đó thì cái gì cũng dám lấy, cuối cùng có thể làm ra sự tình so với người lớn còn quá đáng hơn.
Hắn đem chuyện này nói cho Trần Linh Linh, Trần Linh Linh liền mặt lạnh như tiền đem cổng sân khép lại, lại bởi vì không có khóa cửa liền chuyển mấy cái ghế gần cổng lại chèn chặt.
Hai ngày đầu bình an vô sự, Trịnh Hải Dương cũng nghĩ có lẽ con heo nhỏ kia không dám đến nữa rồi.
Vậy mà đến một buổi chiều tầm hơn sáu giờ, sau khi mặt trời lặn, Trần Linh Linh ôm lấy Hàn Nhất tắm rửa trong chậu nước trong sân, liền quay vào phòng lấy đồ.
Một tảng đá đột nhiên từ ngoài sân phi vào, xui xẻo thế nào lại hướng về chậu nước bên trong Hàn Nhất ném tới, Trịnh Hải Dương đang ngồi trên băng ghế nhỏ bên cạnh chậu nước nhìn thấy vội vàng ôm Hàn Nhất đang chơi đùa trong chậu đi, nhưng do khí lực không đủ, kết quả tảng đá kia rơi vừa đúng vào đầu hắn.
Đầu hắn lập tức bị rách da, thấy một màu đỏ lừ.
Trong sân tiểu bảo bảo bị kinh sợ oa oa khóc lớn, Trịnh Hải Dương một tay ôm lấy tiểu bảo bảo, một tay bưng lấy máu đang chảy trên đầu, trong lòng không biết nói gì – dài mặt rơi lệ —— máu chảy thành sông là có ý gì, hắn rốt cục cảm nhận được rõ ràng.
~~ vote this
P/s: thứ 3 tới tiếp tục có chương ~ mau vào dành tem nhé ~