Sau khi vòng tích điểm mùa hè kết thúc, AZG là đội dẫn đầu, xếp thứ hai là LR, hai đội được chia vào hai nhánh đấu khác nhau.
Nhánh đấu của LR có một đội rất mạnh, xếp ở vị trí thứ ba đó là BKC và một đội từng lên ngôi vô địch là TE.
Cũng giống như mùa xuân, sau khi thất bại trước AZG, đội BKC đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng, trong lúc thi đấu liên tiếp xuất hiện sai lầm, khi đối mặt với TE và LR đều nhận phải thất bại, là đội bị loại đầu tiên của hai nhánh.
Sau các lượt đấu, hai đội gặp nhau ở trận chung kết loại trực tiếp đó là TE và LR.
Vào bảy giờ tối, kênh phát sóng trực tiếp mở ra đúng giờ, vẫn như bình thường, trên màn hình là hình ảnh của các bình luận viện.
"Xin chào buổi tối tất cả các anh hùng, tôi là bình luận viên Tạp Tạp."
"Tôi là bình luận viên Ngải Khắc."
"Đến với trận đấu loại trực tiếp, vị trí thứ nhất không thể chờ đợi được nữa, bây giờ hãy xem TE hay là LR sẽ là đội giành vị trí thứ nhất của nhánh đấu, sẽ đối mặt với AZG trong trận chung kết."
"Đúng thế, tất cả mọi người đều mong chờ trận thi đấu hôm nay. Đường trên, rừng và đường giữa của LR đã từng đại diện cho TE giành chức vô địch, ngày hôm nay sẽ tranh giành vị trí cuối cùng cho trận chung kết với người cũ, không biết tâm trạng của họ như nào."
"Hình ảnh chuyển đến các tuyển thủ..."
Làm tuyển thủ đường trên đồng thời gánh giá trị hình ảnh, Tuế Hàn thường sẽ xuất hiện đầu tiên. Thi đấu vẫn chưa chính thức bắt đầu, anh đang ngậm kẹo mút, vẻ mặt vẫn như cũ, không có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng vẫn đủ làm cảnh đẹp.
<Hôm nay ba Tuế vẫn mê người như cũ, yêu yêu.>
<Mấy người vẫn ở đấy báo hiếu hả, có biết cậu ta đang yêu đương không?>
<???>
<Lúc trước, khi livestream đã dùng skin đấy, nói là có người thích nên mọi chọn, đây không phải là đang yêu thì là cái gì?>
<Thật hay giả thế? Không phải ba chưa từng dùng trang phục sao?>
Tuế Hàn không biết kênh chat đang nói gì, cũng không biết người xem đang ngắm mình.
Anh đang thử trao đổi với đồng đội qua tai nghe.
"Con trai, cậu có hồi hộp không?" Đào Mặc hỏi.
Tần Phong: "Hồi hộp cái gì?"
"Xạ thủ bên kia đã từng là đồng đội cũ của bọn Tiểu Bơ đấy, nếu chúng ta bị cặp đôi đường dưới áp đảo, chắc chắn sẽ bị anti nói là kéo chân đồng đội đấy."
Tần Phong: "À."
Đào Mặc thở dài, nói với đồng đội: "Tuế Hàn, cậu còn kẹo không, cho tôi một cái."
Giai đoạn trước khi thi đấu, các tuyển thủ có thể ăn kẹo cao su, để giảm bớt áp lực. Gần đây áp lực của Đào Mặc quá lớn, trước khi lên sân khấu hắn đã nhai hết ngọt rồi, lúc này đành phải hỏi Tuế Hàn.
Tuế Hàn móc trong túi, lấy ra một cái, một chân chống đất đẩy ghế ra phía sau, ném kẹo cho Đào Mặc.
Cảnh tượng này bị camera ghi lại, chuyển lên màn hình.
<Hai người bọn họ đang làm gì thế?>
<Hình như trong phỏng vẫn lần trước, ba Tuế đã nói thích các chàng trai xinh đẹp đấy.>
<Tôi thấy mặc dù mama nam không phải là xinh đẹp, những vẫn rất "thanh tú" mà.>
<Chuyện tình của baba đường trện và mama nam hỗ trợ?>
<Chính xác!>
Ở trong phòng làm việc tổng bộ Lemon TV, tổng tài tiên sinh đúng đúng giờ ngồi nhìn chằm chằm màn hình, yên lặng tắt kênh chat.
Đào Mặc nói trong mic với đồng đội: "Cảm ơn."
Hắn mở vở kẹo, sau đó cho kẹo vào trong miệng, cảm giác không quen: "Kẹo hơi to thì phải, không biết có ăn xong trước khi thi đấu không."
"Có thể." Tuế Hàn nhàn nhạt nói, "Cắn ra là được."
"À...Rất ngọt." Đào Mặc nghĩ, lại nói tiếp, "Hình như cậu hay ăn kẹo mút thì phải, để cai thuốc à?"
Tuế Hàn nhớ đến lời nói của Cố Triều, cười nhẹ: "Ừm, có người không thích tôi hút thuốc."
Anh chưa nói là ai, nhưng liên hệ đến lời nói hóng hớt của Lâm Ngữ Điệt, Đào Mạc tám chín phần đoán ra là ai, ho khan một cái, lộ ra nụ cười của mama.
Cảnh tượng này lại được chiếu lên màn hình.
Cố Triều không mở kênh chat, nhưng có thể đoán được họ sẽ nói gì.
Cậu uống một ngụm cà phê, cảm giác như quên đường, lại ném thêm ba viên vào trong cốc.
Uống thêm một ngụm, vẫn thấy đắng, đắng đến nỗi tê đầu lưỡi.
Cố Triều thoát khỏi kênh phát sóng, đứng dậy đổ cà phê.
...
Sau khi thi đấu xong, thành viên LR đi về phía đội thua TE để bắt tay.
Lúc đi ngang qua xạ thủ Tiêu Nhạc, vẻ mặt Lâm Ngữ Điệt và Bloom rất phức tạp, Tuế Hàn vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, giống như không phải gặp người quen.
Tiêu Nhạc khẽ gọi tên anh: "Age."
Tuế Hàn dừng chân lại.
Lâm Ngữ Điệt cũng quay lại nhìn, nhíu mày, cảm thấy không yên tâm.
Tính tình Tiêu Nhạc táo bạo, rất có thể sẽ khiêu chiến với Age ở trên sân khấu.
Nhưng Tiêu Nhạc không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Tuế Hàn.
Thời gian lâu đến nỗi, lúc hắn nâng tay lên, những người khác còn tưởng hắn đã nhịn đến giới hạn, rốt cuộc không nhịn được nữa muốn đấm Tuế Hàn ngã xuống đất.
Tuế Hàn không trốn, nhìn bàn tay của hắn vỗ nhẹ lên vai mình.
Tiêu Nhạc nói: "Trận chung kết cố lên."
Tuế Hàn im lặng, lúc sau mới nở nụ cười thoải mái: "Được, tôi sẽ cố gắng."
Anh quay vào hậu trường, đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt.
Hiếm khi có thời gian giải lao, Tuế Hàn lấy điện thoại, nhắn tin cho Cố Triều: "Thắng."
Bên kia không trả lời. Cố Triều đặt thông báo riêng cho anh, ngoại trừ đang ngủ hoặc đang lái xe, nếu không đều trả lời anh.
Có vẻ cậu không ở trong phòng làm việc, nghĩ đến Cố Triều phải xử lý rất nhiều việc, không phải ngày nào cũng rảnh rỗi, Tuế Hàn không thắc mắc quá nhiều, cất điện thoại rồi quay về phòng nghỉ.
Đến khi ngồi lên xe về nhà chung, anh mới nhận được tin nhắn của Cố Triều.
Triều Triều: "Anh giỏi quá."
Nhìn thấy tin nhắn, ánh mắt Tuế Hàn đầy ý cười. Anh ngồi lên xe, hỏi Cố Triều: "Em ăn cơm tối chưa?"
Bình thường Tuế Hàn không thích hỏi mấy chuyện lặt vặt, người khác ăn cơm chưa đâu liên quan gì đến anh. Nhưng sau khi yêu đường, anh và Cố Triều không ít thì nhiều có liên quan đến nhau, một bên phải huấn luyện cả ngàu, một bên bận cả ngày, thỉnh thoảnh còn phải bay ra nước ngoài, cũng chỉ có thể hỏi thăm nhau về mấy chuyện nhỏ.
||||| Truyện đề cử: Chứng Bệnh |||||
Qua một lúc, Cố Triều mới trả lời: "Vẫn chưa."
Tuế Hàn nhíu mày.
Cố Triều thường rất bận, nhưng vẫn gọi đồ ăn đến phòng làm việc. Hôm nay, sau khi họ thi đấu xong đã quá chín giờ tối, cậu vẫn chưa ăn cơm.
Tuế Hàn hỏi, Cố Triều liền nói chưa ăn, không muốn ăn.
Theo bản năng anh thấy không thích hợp, sau khi quay về nhà chung, liền đi vào phòng lấy tai nghe, hỏi Cố Triều có thể nghe điện thoại được hay không.
Nửa phút sau, mới gửi tin nhắn âm thanh bảo được.
"Sao thế?" Cố Triều hỏi.
Tuế Hàn nói: "Em vẫn chưa ăn cơm à?"
"Ừm."
"Không đói?"
Yên lặng một lúc, Cố Triều nói: "Hơi hơi."
Tuế Hàn đoán có thể cậu quá bận nên chưa kịp ăn cơm, nghĩ một chút liền nói: "Anh đặt cho em nhá?"
Giọng điệu Cố Triều lập tức vui vẻ: "Được ạ, được ạ."
Tuế Hàn không nhịn được cười: "Em muốn ăn gì?"
"Gì cũng được."
Thu nhỏ giao diện cuộc gọi, Tuế Hàn bấm vào phần mềm đặt đồ ăn, nhớ đến mấy lần trước Cố Triều có nói đến mấy nhà hàng xa hoa, anh tìm nhưng nhà hàng ở gần cậu.
"Khoai lang mật nướng phomai, chân giò ủ muối Tây Ban Nha, dưa vàng cắt miệng tươi mát...Cà phê Americano?"
Cố Triều nhỏ giọng nói: "Không muốn uống cà phê, rất đắng."
"Không phải em hay uống trong phòng làm việc à?"
"Không biết." Dừng lại một chút, Cố Triều nói, "Buổi tối có uống một ly, vừa đắng, vừa chát."
"Không cho đường à?"
"Có cho, cho thêm mấy viên."
Tuế Hàn cảm thây là lạ: "Hay là đường để lâu rồi?"
"Không có." Nghĩ đến không đến hai ngày nữa là trận chung kết mùa hè, Cố Triều không muốn ảnh hướng đến Tuế Hàn, chỉ nói: "Không sao đâu, có thể hôm qua em ngủ không ngon, ảnh hưởng đến vị giác."
Lướt qua phần đồ uống, Tuế Hàn nói: "Vậy thì anh đặt cho em ly sữa bò, buổi tối đi ngủ sớm một chút."
"Được ạ."
Giọng nói Cố Triều có ý cười, giống như mang theo mùi hương hoa ngọt ngào ấm áp.
Tuế Hàn khẽ thở dài, nói: "Vậy anh tắt máy đây?"
"Được."
Tắt điện thoại, Tuế Hàn đi tắm rồi lên giường ngủ.
Thật ra anh muốn nói chuyện với Cố Triều thêm một chút, lại sợ mình quá nhớ đối phương nên mất ngủ.
Còn hai ngày nữa là phải gặp AZG trong trận chung kết, mặc dù mùa giải họ đã tích đủ điểm, cho dù không thắng vẫn có vé đến chung kết thế giới, nhưng đối với thành viên đội LR mà nói, một chiến thắng vẫn rất quan trọng.
Giống như Mali đã nói, AZG cũng là một ngọn núi cao để họ phải vượt qua.
...
Vào ngày diễn ra chung kết mùa hè LPL, trời đổ mưa nhỏ.
Rất nhiều người đến xem mặc áo mưa hoặc là che ô, mong chờ đứng ở cửa ra vào. Đèn cổ vũ bị ướt nhẹp, ánh sáng mờ mờ, giống như đang nhấp nháy dưới bụi mưa.
Sau khi xuống xe đi vào nhà thi đấu, Tuế Hàn nhìn thấy ánh đèn rực rỡ, nhìn qua cửa kính nhòe bởi nước mưa, ánh sáng càng thêm rực rỡ, nhấp nháy như những ngôi sao.
Anh bung ô màu đen đi đến gần, hòa vào ánh đèn rực rõ, bóng lưng thẳng tắp đơn bạc.
Cố Triều định đến tận nơi để cổ vũ, nhưng đột nhiên có việc phải xử lý, đành phải vội vàng giải quyết công việc ở trong phòng làm việc, tranh thủ mở kênh phát sóng trực tiếp, vừa xử lý công việc vừa xem.
Trận đấu tiến đến giai đoạn chuẩn bị.
Trên hình ảnh, vẫn là hình ảnh hai đội Trashtalk.
Đầu tiên là AZG.
Là nhà đương kim vô địch, tuyển thủ AZG nói rất nặng, không hề kiêng nể gì hết: "Trận chung kết mùa xuân, đội LR chỉ là kẻ thất bại, lần này cũng thế, chúng tôi sẽ không cho bọn họ cơ hội."
Hình ảnh kết thúc, ánh đèn dừng trên máu tóc bạch kim lạnh lẽo của Tuế Hàn.
Giống như người xem hay nói, lần này Age quay về không chỉ thay đổi tên, tác phong cũng giảm bớt hơn rất nhiều. Mặc dù vẫn kiêu ngạo, nhưng không còn dáng vẻ bất cần đời nữa, sự ngạo kễ đã thu vào trong xương cốt, không còn tỏa ra nhiều như năm đó.
Đối mặt với lời trào phúng là kẻ thất bại của AZG, anh cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng đẩy kính, giọng điệu bình tĩnh nói ra lời thoại của Lee Sin.
"Đã từng thất bại cũng không ngăn cản được tôi, bây giờ cũng vậy."