Nghe thấy cái tên người dẫn chương trình nói, Tuế Hàn không nhịn được cười, vội vàng ho khan một tiếng để che giấu.
Anh suy nghĩ rồi nói: "Ừm, chuyện này, tôi..."
Diệp Linh cười nói: "À, xem ra tuyển thủ Loser của chúng ta bị câu hỏi này làm khó rồi."
Tuế Hàn cắn nhẹ que kẹo trong miệng: "Tôi không muốn phát triển quan hệ yêu đương với fan."
Người dẫn chương trình: "Câu từ chối quá nhẹ nhàng rồi."
Sau đó anh nói tiếp: "Nhưng mà nếu là một chàng trai xinh đẹp, tôi có thể suy nghĩ thêm."
Bên trong phòng nghỉ phía sau hậu trường, Lâm Ngữ Điệt suýt nữa nhảy từ trên ghế sopha xuống: "Đm."
"Mỗi lần gặp câu hỏi như này, chỉ cần trả lời qua loa là được rồi mà. Tại sao Tuế Tuế lại trả lời nghiêm túc vậy, giống như rất nghiêm túc...Đừng nói cậu ấy muốn ngủ với fan nam đấy nhá?"
Huấn luyện viên Viên tức giận gõ đầu hắn: "Cái gì mà ngủ với fans nam hả, người ta hỏi chuyện yêu đương, cũng không phải phỏng vấn cậu, cậu kích động cái gì, nhanh đi thu dọn đồ đạc, lúc quay về nhà còn phải phân tích lại nữa."
"Cốc cốc cốc." Cửa phòng nghỉ có người gõ.
Viên Bình Dã đi ra mở cửa, nhìn thấy người đứng bên ngoài, chỉ cảm thấy ngạc nhiên, sau đó liền cau mày: "Cậu đến đây làm gì? Ở đây không chào đón cậu."
"Huấn luyện viên Viên." Vưu Hạo vội vàng giữ tay hắn chuẩn bị đóng cửa, "Tôi đến là để xin lỗi Age."
"Xin lỗi cái shit!" Viên Bình Dã hít thở sâu, mới khống chế không dùng cửa kẹp cánh tay Vưu Hạo, "Lúc trước mượn tiền không nói một tiếng liền biến mất, giờ cậu còn mặt mũi để quay lại nữa à."
Cách một cánh cửa, Vưu Hạo bên ngoài đau khổ cầu xin: "Tôi cũng không còn cách nào khác, huấn luyện viên Viên, xin anh cho tôi một cơ hội, để tôi gặp Age nói lời xin lỗi, tôi thật sự biết sai rồi."
"Cút." Viên Bình Dã lạnh lùng quát to, "Chuyên của cậu tôi đã báo cáo lên phía LPL, muốn giải thích đến đó mà giải thích với họ, đừng làm ảnh hưởng đến Age."
"Huấn luyện viên Viên, huấn luyện viên Viên..."
"Rầm", cánh cửa đóng lại.
Vưu Hạo đứng ngoài hành lang tối.
"Lão già này." Hắn đấm mạnh lên cửa vài cái, sau đó dừng lại.
Lúc quay đầu đi ra ngoài, hắn thấy có bóng người đi từ sân khấu vào.
Vưu Hạo ngạc nhiên, không chắc chắn lên tiếng hỏi: "Age?"
Tuế Hàn vừa mới phỏng vấn quay về, nghe thấy có người gọi mình, ngẩng đầu lên nhìn liền thấy gương mặt quen thuộc.
Là bóng dáng quen thuộc của Vưu Hạo, nhìn bên ngoài không thể nhận ra là một tên tiểu nhân.
Anh hơi nheo đôi mắt lại: "Vưu Hạo, anh đến đây làm gì?"
Gặp lại nhau, tâm trạng Tuế Hàn không hề dao động, đừng nói đến tức giận, ngay cả oán giận cũng không có, chỉ cảm nhận được nhiệt độ máu chảy trong người càng ngày càng thấp.
Anh duy trì vẻ bề ngoài bình tĩnh, mới có thể bỏ qua sự đau đớn và ghê tởm trong lồng ngực.
Lúc chuyện mới xảy ra, Tuế Hàn từng xin sự giúp đỡ của cảnh sát, nhưng bởi vì vì chứng cứ không đủ pháp lý để lập án điều tra.
Vưu Hạo có đám bạn bè xã hội đen bên ngoài, đối với kiểu lừa đảo như này, hắn thậm chí còn lừa được cả người trong ngành, nên biết làm sao để xóa bỏ mọi chứng cứ để thoát tội.
Lúc đó kinh nghiệm sống của anh chưa đủ, chỉ đành nuốt đắng, sau khi ông nội qua đời, Tuế Hàn mắc bệnh cũng không nhẹ, anh không ôm hy vọng đi tìm Vưu Hạo để đòi nợ nữa.
Chỉ là không nghĩ đến, đối phương dám quay về thi đấu.
"Age." Vưu Hào miễn cưỡng nở nụ cười, nói "Đã lâu không thấy cậu, cậu càng ngày càng đẹp trai hơn."
Tuế Hàn nhíu mày: "Anh đến đây chỉ để nói câu này với tôi à?"
"Không không, tôi muốn xin lỗi cậu, giải thích chuyện trước kia...Nhưng huấn luyện viên Viên không cho tôi vào." Vưu Hạo nói, "Tất nhiên tôi hiểu rõ tâm trạng của mọi người, chuyện tôi sai tôi đều nhận hết."
"À." Tuế Hàn lạnh nhạt nói, "Vậy anh nhận với phía LPL đi, tôi không có hứng thú nghe anh kể chuyện."
Anh vòng qua người Vưu Hạo, gõ cửa phòng nghỉ: "Huấn luyện viên Viên, là tôi đây, mở cửa."
Ba giây sau, cửa mở ra, Tuế Hàn đi vào trong, không ngờ Vưu Hào cũng thừa cơ chui vào luôn.
Hắn nhìn những người khác, cúi người chào hỏi, ra vẻ bản thân biết lỗi: "Xin lỗi, xiin lỗi, quấy rầy mọi người."
Lâm Ngữ Điệt và Bloom nhận ra hắn, nhíu mày nói: "Cút đi."
Đào Mặc và Tần Phong không biết chuyện phía sau, im lặng ngồi bên cạnh không dám nói lời nào.
Vưu Hạo sụp bả vai, giống như bị tiếng quát của họ dọa sợ: "Rất xin lỗi, chuyện lúc trước là tôi không đúng, nhưng tôi cũng bất đắc dĩ...Mọi người cho tôi một cơ hội đi, để tôi với Age nói chuyện rõ ràng."
"Nói cm mày." Lâm Ngữ Điệt đứng dậy đuổi hắn đi, "Cút, nhanh cút đi."
Tuế Hàn giơ tay ngăn hắn lại.
"...Tuế Tuế." Lâm Ngữ Điệt nhíu mày nói, "Đừng nói cậu muốn nghe hắn giải thích đấy chứ?"
Tuế Hàn mỉm cười: "Nếu hắn nhất định phải nói, vậy thì tôi cũng muốn nghe một chút."
Anh ngồi xuống ghế sopha, cầm ly nước của mình lên, giơ tay ra hiệu cho Vưu Hạo: "Được, mời anh biểu diễn."
Cúi đầu uống một ngụm nước, Tuế Hàn lười biếng dựa lung vào ghế.
Vưu Hạo lắp bắp, nhíu chặt mày nói: "Age, cậu cũng biết, hoàn cảnh gia đình tôi rất nghèo, ba mẹ thiếu một đống nợ...Bọn đòi nọ biết TE giành vô địch, liền đến câu lạc bộ tìm tôi đòi nợ, nhưng mà tôi chỉ là dự bị, còn chưa được lên sân khấu thi đấu, làm sao có đủ tiền trả họ."
"Tôi cũng muốn liên lạc với cậu, nhưng mà thiếu tiền cậu còn chưa trả, tôi rất sợ...Bây giờ tôi quay về thi đấu chuyên nghiêp, nhiều ít cũng kiếm được tiền để trả cho cậu."
"À, thì ra là thế." Vẻ mặt Tuế Hàn không cảm xúc, gật đầu nói, "Tôi biết rồi, anh có thể đi."
"Age." Vưu Hạo nắm chặt tay, đột nhiên quỳ xuống đất, 'Cầu xin cậu cho tôi con đường sống, nếu bên LPL điều tra rõ chuyện này, chắc chắn tôi không thể thi đấu được nữa, tôi thật sự muốn kiếm tiền trả cậu, tôi hứa..."
"Vưu Hạo." Tuế Hàn ngắt lời hắn, "Lúc trước anh vào phòng tôi để trộm giấy vay nợ, tính để trả nợ sao?"
"Cái gì?" Vưu Hạo trợn to mắt, " Giấy vay nợ gì? Tôi không biết, cũng không có lấy."
Hắn nhíu mày, nói: "Hay là cậu không cẩn thận làm mất rồi? Tôi thật sự không có trộm giấy vay nợ.:
"À." Tuế Hàn nói, "Nếu như vây, bây giờ anh lại viết một bản nữa cho tôi."
Vưu Hạo sửng sốt: "Cái này..."
Thấy hắn do dự, Tuế Hàn bật cười: "Lúc trước đột nhiên biến mất, tôi liền biết không còn cách để lấy số tiền đó về nữa."
"Không ngờ da mặt anh dày như vậy, còn dám trở về thi đấu."
"Nói đi, cống rãnh nào không chứa nổi anh nữa mới làm anh bò ra ngoài?"
"Age, tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin cậu..."
"Cầu xin tôi cũng vô dụng." Tuế Hàn nói, "Anh đi đi."
"Age, trước đây khi cậu vừa mới vào câu lạc bộ, tôi đã giúp cậu không ít chuyện, tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết, việc gì cậu phải dồn người khác vào chỗ chết vây?"
"Quen biết?...Đúng thật." Tuế Hàn đứng dậy đi về phía trước, híp mắt nhìn hắn, "Quen biết anh, làm tôi biết sự đa dạng của giống loài."
Cắn chặt răng, Vưu Hạo gằn từng chữ nói: "Cậu thật sự tuyệt tình như vậy sao?"
Tuế Hàn cúi đầu uống ngụm nước cho đỡ khát, nói: "Anh đi đi, đừng lãng phí thời gian của tôi."
Vưu Hạo đứng dậy, phủi đầu gối: "Được, cậu đừng hối hận."
Hắn nói xong, liền xoay người rời đi.
Viên Bình Dã nhanh chóng đóng cửa lại, quay đầu hỏi: "Age, cậu vẩn ổn chứ?"
Lâm Ngữ Điệt và Bloom cũng lo lắng quay sang nhìn.
Tuế Hàn mỉm cười: "Khá tốt."
Anh đứng dậy, đến ngăn tủ của phòng nghỉ lấy ra một chai xịt phòng, đến chỗ Vưu Hạo vừa đứng xịt vài cái, khiến không khí trong lành hơn.
...
Vưu Hạo quay về phòng nghỉ của đội NMP, thành viên khác đã thu dọn xong đồ đạc.
"Không phải bảo cậu phía LPL tìm sao? Sao nhanh thế, có chuyện gì thế?"
"Chưa xử lý xong." Vưu Hạo mỉm cười, cầm lấy balo của mình, "Tôi quay về lấy đồ, sau đó lại đi qua đó lần nữa."
"À, vậy chúng tôi về nhà chung trước đây, đợi cậu về nói sau."
"Được."
Vưu Hạo xách balo của mình rời phòng nghỉ, đi ra bằng cửa giành cho nhân viên công tác.
Age không chịu tha cho hắn, hắn cũng không có ý định ở lại.
Mặc dù bằng chứng không đủ kết án, nhưng nếu đối phương một mực muốn báo cáo hắn thì cũng rất phiền toái. Vưu Hạo lấy điện thoại ra, gọi điện cho ban bè xã hội đen: "Alo? Anh Hổ, tối nay em đến chỗ anh chen chúc vậy...Đúng thế, lúc trước có mượn tiền thằng nhóc, mà nó không chịu tha, bây giờ phía trên muốn điều tra, chắc chắn không thể ở lại đội này nữa."
Đi ra ngoài sân vận động, Vưu Hạo rẽ vào một hẻm nhỏ, vừa nghiêng đầu kẹp điện thoại vừa sờ túi tìm thuốc lá: "Anh giúp em hỏi xem, chặt một cánh tay người giá bao nhiêu? Thằng kia đúng không biết xấu hổ..."
Ở phía trước ngõ hẻm, một bóng người ngược sáng đổ lên mặt Vưu Hạo. Hắn theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, lờ mờ nhìn ra được gương mặt đối phương.
Yết hầu Vưu Hạo căng thẳng, ngón tay run rẩy.
Phía bên kia điện thoại truyền đến giọng nói: "Alo? Vưu Hạo, sao không nói gì nữa?"
"Muộn em sẽ gọi lại sau." Vưu Hạo ngắt điện thoại, xoay người bỏ chạy.
Nhưng phía đầu bên kia cũng có người đứng chặn.
Là bọn cho hắn vay nặng lãi, bên cạnh có hai tên côn đồ, mà người đứng phía sau chính là người mà Vưu Hạo trộm chứng minh thư để vay tiền.
Sau khi tính toán, hắn định chạy về hướng khác, nhưng lại thấy đầu ngõ có một chiếc xe Lamborghini đậu sẵn ở đó, thân xe che kín đường ra.
Lại quay đầu, nhìn thấy hai gã côn đồ đã đuổi kịp, kéo hắn vào trong ngõ nhỏ vừa bẩn vừa tối.
"Cứu mạng! Cứu..."
Cửa sổ xe Lamborghini kéo xuống.
Chủ nhân của chiếc xe chống cằm quan sát mọi việc, lên tiếng nói: "Vũ Ca, anh nhớ bảo bọn họ nhẹ tay, tiền của Age còn chưa đòi lại được."
"Vâng."
"Phía LPL như thế nào rồi?"
"Bằng chứng đã giao lên rồi, hai ngày nữa sẽ có kết quả." Dừng lại một chút, Vũ Ca nói tiếp, "Nhưng mà trước đó có thể Vưu Hạo sẽ bị tòa án dẫn đi."
"Có thể."
Cố Triều cong cong đôi mắt đào hao, giơ tay kéo kính râm trên trán xuống: "Đi thôi, về công ty."
Cửa số xe đóng kín, chiếc xe thể thao mang theo tiếng động cơ biến mất ở đầu hẻm.