Chương 11
"..."
Quay đầu lại nhìn, Tuế Hàn nhìn thấy Cố Triều chớp chớp mắt, vẻ mặt rất vô tội.
Chỗ trên mặt bị hành động quá thân mật bắt đầu nóng lên, cảm thấy hơi ngứa. Cố gắng kìm chế không đưa tay lên sờ, anh cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại.
Thời gian sống lại của tướng đang đếm ngược còn hai mươi giây, ấn vào cửa hàng, Tuế Hàn bắt đầu nghiên cứu nên mua trang bị gì.
"Bị shutdown rồ, phải làm sao bây giờ?" Có Triều ghé sát bên tai anh nói.
Tuế Hàn không ngẩng đầu lên, nói: "Vậy thì làm lại lần nữa."
Đèn bình nước nóng trong phòng tắm đã tắt, Cố Triều đứng dậy: "Em đi tắm đã."
"Được."
Đợi lúc cậu tắm xong, ván đấu đã kết thúc.
Trên màn hình hiển thị thành tích mười tám lần hạ gục, sáu lần nằm xuống, bên cạnh có biểu tượng Godlike, người giết nhiều mạng nhất, có tiền nhiều nhất.
"Cảm ơn anh." Cố Triều ngồi xuống, Tuế Hàn dịch sang bên cạnh một chút.
Anh mở túi giấy McDonald's, mùi thơm từ gà rán bay ra. Anh cắm ống hút vào Coca lạnh, uốn thử một ngụm, liền nghe Cố Triều hỏi: "Hôm nay huấn luyện như nào? Đã quen chưa?"
Mở giấy gói bánh hamburger, Tuế Hàn nói: "Tạm ổn, so với hôm qua thì tốt hơn một chút, phải huấn luyện thêm một tiếng."
Vỏ bánh vẫn còn ấm, thịt gà tươi mọng nước, kẹp chung với rau xà lách, nước sốt salad chua chua ngọt ngọt, anh ăn vài miếng, nói tiếp: "Nhưng vẫn chưa đạt trạng thái tốt nhất, ngày trước chúng tôi đều huấn luyện mười bốn tiếng một ngày."
Mười bốn tiếng, ngoài thời gian ngủ, thời gian còn lại đều phải huấn luyện, bàn chiến thuật, đánh rank. Bởi vì cường độ quá đáng sợ, hầu hết các tuyển thụ chuyên nghiệp đều có vấn đề về lưng, tay, Tuế Hàn cũng không ngoại lệ.
Sau khi giải nghệ một năm, những chấn thương đó may mắn không tái phát, nhưng căn bệnh trầm cảm đã ăn mong tinh thần.
Khi tình trạng nghiêm trọng nhất, hai ba ngày liên tục anh chỉ nằm trên giường. Không còn hứng thú với thế bên ngoài, chỉ dựa vào bản năng sống còn miễn cưỡng ăn vài miếng, duy trì hoạt động của cơ thể.
Bây giờ tình trạng đã tạm ổn, nhưng không thể so với trạng thái lúc khỏe mạnh nhất, rất dễ mệt mỏi, huấn luyện bảy tiếng đã chạm đến giới hạn anh có thể chịu được.
Nghe xong lời anh nói, Cố Triều suy nghĩ, một lúc sau nói: "Anh ơi, hôm nay anh đã đi tập thể dục chưa?"
Nhìn thấy Tuế Hàn không hiểu nhìn mình, Cố Triều nói: "Tuyển thủ chuyên nghiệp dễ mắc các bệnh về xương khớp, bây giờ quản lý một đội tuyển đã có cả mục tập thể hình rồi."
Đội LR là nơi có tiền, rất coi trọng vấn đề sức khỏe của tuyển thủ, trong nhà huần luyện có phòng tập thể hình riêng.
Hẹn thời gian cùng nhau đi tập xong xuôi, Cố Triều đứng dậy rời đi.
Đi đến cửa, cậu nhẹ nhàng nói: "Anh ơi ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Sáng sớm hôm sau tỉnh lị, điện thoại thông báo có tin nhắn wechat chưa đọc. Tuế Hàn xoa xoa đôi mắt, nhìn thấy tin nhắn của Lâm Ngữ Điệt vào lúc hai giờ sáng.
Ngoại trừ anh dậy sớm, có thêm mỗi Cố Triều phải đi đến công ty, trong nhà huấn luyện không ai có thời gian nghỉ ngơi hay làm việc cố định, có khi lúc bốn năm giờ sáng mới ngủ, nói không chừng Lâm Ngữ Điệt vừa mới đi ngủ.
Không biết đối phương gửi gì, Tuế hàn đi rửa mặt trước.
Cho đến khi xuống tầng, Cố Triều vẫn chưa đến mượn phòng tắm của anh.
Anh vừa đi xuống cầu thang vừa mở điện thoại, ấn vào wechat.
Lâm Hồ Điệp: "Hay lắm."
Tuế Hàn nhíu mày, lướt xuống bên dưới xem.
Lâm Hồ Điệp: "Đường trên hiện tại của đội là Tôn Chính, chắc cậu biết nhỉ, lúc nãy tôi với Bloom đến LR huấn luyện, thế mà y lại tránh mặt chúng tôi, lúc huấn luyện còn bày trò, mình gà thì không nhận, còn đổ tại tôi không đi gank, chỉ đứng bám ở đường giữa."
"Mẹ nó, có trời đất làm chứng, Bloom có thể carry, tôi còn bảo vệ cho hắn không đúng à?"
"Đầu game tôi lên gank ba lần rồi mà nó vẫn dạng háng, còn đổ tại tôi?"
Trên màn hình toàn là than phiền, Tuế Hàn buồn cười, ngón cái lướt xuống tin nhăn bên dưới.
Lâm Hồ Điệp: "Trước khi cậu đến, huấn luyện viên Viên với Cố tổng đã gặp hắn rồi, lúc đó thì nói hay lắm, cái gì mà luôn đồng ý với quyết định bên trêm, đồng ý chuyển xuống dự bị."
"Nhưng mới nghe nói cậu dọn đến ký túc xá, nó đã không lộ nguyên hình."
"Có thể nghe nói thái độ của huấn luyện viên Viên với Cố tổng ưu ái cho cậu, nên lúc ăn khuya nó nói gì mà người mới có chống lưng, có ông chủ che chở, còn chưa đấu tập đã được đưa vào danh sách chính thức."
"Tôi tức gần chết, mặc dù huấn luyện viên Viên đưa cậu vào danh sách là có tính toán, nhưng vẫn ở danh sách dự bị, không biết nó điên cái gì nữa."
Phía sau còn một loạt tin nhắn, đều là chửi Tôn Chính, Tuế Hàn đọc lướt qua, khóa màn hình lại, đi vào phòng bếp xem trong tủ lạnh còn nguyên liệu nấu ăn không.
Lúc trước anh cũng đoán được đường trên chắc chắn không hài lòng, chẳng qua không dám nói trước mặt huấn luyện viên và Cố Triều mà thôi, vì thế khi Lâm Ngữ Điệt nói như này, anh cảm thấy bình thường, còn đang tự hỏi có nên làm bánh mì cho Cố Triều hay không.
Bánh mì nướng, thịt xong khói, trứng gà, rau xà lách...
Tuế Hàn chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu xong, vừa đống cửa tủ lạnh đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ngoài nhà bếp.
Hình như nhà vệ sinh tầng một đã hỏng, chưa kịp sửa, chắc ai đó đến nhà về sinh chung dùng nhà.
Liếc mắt nhìn qua, không nhìn thấy người, anh không nhìn nữa, bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Vừa gắp thịt xông khói với trứng vừa chiến xong ra đĩa, ngoài hành lang yên ắng đột nhiên vang lên tiếng nước xả, ngay sau đó là tiếng mở cửa và tiếng bước chân.
Tuế Hàn nghĩ thầm, người này đi vệ sinh xong không rửa tay à?
Tiếng bước chân ngày càng gần, lúc đi qua nhà bếp, ngửi được mùi thơm của thịt xong khói và trứng gà rán, đối phương dừng lại, quay đầu nhìn anh.
"Cậu..." Đối phương muốn hỏi anh là ai, nghĩ đến hai ngày này chỉ có một người mới đến nhà huấn luyện, liên ngậm miệng, một lúc sau mới lên tiếng hỏi, "Cậu là đường trên mới à?"
"Ừm." Tuế Hàn lấy xà lách kẹp vào bánh mì, cảm thấy hơi xa cách nên chủ động hỏi, "Cậu là thực tập sinh à?"
Đối phương nhíu mày, nắm chặt tay: "Mày cmn mới là thục tập sinh."
Tuế Hàn giả ngu, nhìn vẻ mặt vặn vẹo của y, đột nhiên nhớ đến trận đấu Cố Triều cho mình xem hôm trước, máy quay cận cảnh vẻ mặt của y cũng giống như này.
Tuế Hàn suy nghĩ, rồi nói: "À, thì ra cậu là người bị tôi đẩy ra."
Anh nói có ý châm chọc, đối phương lập tức bị chọc trúng chỗ đau, nắm tay siết chặt nghe thấy cả âm thanh, tiến lên hai bước nói: "Mày khoe cái gì, còn không phải dựa vào...Haha, đến lúc thi đấu, bị fans nhà hai B kéo đến chửi, xem mày có khóc không."
Tuế Hàn đoán, nửa câu chưa nói kia chắc là "Dựa vào Cố tổng để đi cửa sau."
Nhưng mà, việc ký hợp đồng hay xử lý công việc, thái độ của Cố Triều đều là công tư, không phải vì mình thích Age nên ưu ái trả lương cao hơn, hay có đãi ngộ đặc biệt, đều là giấy trắng mực đen, hoàn toàn phù hợp với pháp luật, không có gì là bất chính cả.
Anh nhếch môi, lạnh nhạt nói: "Nếu không phải cậu quá phế, họ đâu phải đi tìm đường trên khắp nơi."
"Mày nói gì?"
Mặt đối phương dần đỏ lên, nắm tay càng chặt hơn, nhìn có vẻ chuẩn bị nhào đến.
Đúng lúc này, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, rất vội.
Có vẻ vội đến công ty, Cố Triều vừa đi vừa sửa tay áo, vội vàng nhìn đồng hộ, ngẩng đầu thấy Tuế Hàn đang trong bếp, liền đi vào.
Cậu đang định gọi "Anh ơi", nhưng nhìn thấy còn người khác có mặt, nên không nói nữa, lên tiếng hỏi: "Tôn chính, anh ở đây làm gì thế?"
Nghe thấy giọng nói của Cố Triều, người Tôn Chính cứng đờ, vẻ mặt tức giận giảm bớt, quay đầu lại, giả bộ cười: "Chào buổi sáng, Cố tổng."
"Tôi vừa đi vệ sinh, không ngờ thấy cậu ta đang làm bữa sáng, nên đi vào xem..."
Vừa nói, Tôn Chính vừa quay đầu nhìn về phía bàn bếp. Ánh mắt dừng ở đĩa bánh mì vừa làm xong, y đột nhiên muốn đùa dai, duỗi tay cầm lấy miếng bánh
Tuế Hàn đen mặt: "Thả ra."
Tôn Chings sửng sốt, trả bánh mì lại, nhỏ giọng nói: "Tôi xem một chút có sao, cũng không ăn mất, đừng nhỏ mọn như vậy."
Tuế Hàn nhíu mày: "Cậu đi vệ sinh xong còn chưa rửa tay đúng không?"
"Hả..." Tôn Chính xoa xoa sau gáy, "Tôi quên mất."
"Thôi được rồi."
Tuế Hàn cầm đĩa bánh mỳ, đổ luôn vào thùng rác.
Thành công làm cho đối phương ghê tởm, tròng lòng Tôn Chính vui vẻ, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Cố tổng phía sau: "Bánh mì của tôi."
Giọng điệu mất mát, tủi thân, lại hơi tức giận.
Sau lưng y đột nhiên lạnh, quay đầu nhìn thấy Cố tổng đang trầm mặt nhìn mình, lạnh giọng nói: "Tôn Chính."
"Cố, Cố tổng, chuyện này..." Tôn Chính lo lắng đến đổ mồ hôi.
"Tại sao anh đi vệ sinh lại không rửa tay?"
Giọng điệu của Cố Triều nghiêm túc, Tuế Hàn nghe lại cảm thấy đang ra vẻ, khiến anh buồn cười.
Cố Triều đi lại thùng rác nhìn bánh mì nằm bên trong.
Tôn Chính đứng phía sau liên tục xin lỗi: "Xin lỗi Cố tổng, không phải tôi cố ý, hay để tôi làm cho cậu một phần khác..."
Cố Triều: "Im lặng đi."
Tôn Chính sợ hãi im lặng, đổ mồ hôi lạnh.
Tầm mắt của y chỉ nhìn thấy dáng lưng thẳng táp của Cố Triều, không nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của ông chủ.
Tuế Hàn không muốn làm phần khác, xoay người mở tủ lạnh, lấy ra một phần bánh phomai: "Không phải đang vội à? Mang theo cái này ăn dọc đường."
Cố Triều nhận lấy, quay đầu lại nhìn, thấy Tôn Chính sợ hãi đứng yên tại chỗ nhìn mình, lạnh giọng hỏi: "Anh còn đứng đây làm gì?"
"Cố tổng, tôi..." Tôn Chính lo lắng xoa tay áo, muốn giải thích nhưng sợ khéo quá hóa vụng, nhăn mày nói, "Thế thì, tôi đi trước."
Đi đến cửa nhà bếp, y còn quay đầu lại nhìn, thấy Cố Triều vẫn lạnh lùng nhìn mình, sợ hãi quay đầu chạy.
Tuế Hàn bật cười: "Cậu còn rất hung dữ."
"Có à?" Cố Triều chớp chớp mắt, đột nhiên quay đầu, hôn "bẹp" một cái lên mặt anh.
Nhân lúc Tuế Hàn chưa kịp phản ứng, Cố Triều vén tay áo lên nhìn thời gian: "Em phải đi làm rồi, anh ơi, buổi tối gặp lại."
Sau đó vội vàng chạy khỏi nhà bếp.
Tuế Hàn: "..."
Anh giơ tay sờ lên mặt đang nóng ran của mình, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Giống như một chú chó con, được chủ nhân xoa đầu cho ăn, sau đó liếm mặt chủ nhân một cái.
Không thích nhưng cũng không ghét.