Vụ trộm cuối cùng cũng đi đến hồi kết. Tất cả mọi người rút cục cũng gỡ được khúc mắc trong lòng mình, trừ một số người biết rõ mọi chuyện.
Tôi liếc nhìn năm đứa kia, thầm nhủ trong lòng nhất định phải bắt bọn nó khai hết mọi chuyện.
Do cái bảng bị tôi phá hỏng không thể viết được nên cả lớp được đặt cách xuống phòng nghe nhìn học.
Đây là nơi chuyên dụng dùng để giao tiếp khi học môn anh. Cả căn phòng mới được tu sửa sạch sẽ thoáng mạt, khác hoàn toàn với khu lớp học bình thường kia. Tai nghe, máy tính cao cấp phục vụ cho môn học đều có ở trong phòng này.
Mà tôi cũng hiểu được phần nào tại sao cả lớp lại được học phòng này chứ không phải khu nhà phụ rách nát tồi tàn kia.
Cả ba nhà tại trợ lớn của trường đều học ở lớp này. Chỉ cần họ ới lên một tiếng, dù không nhà trường không muốn vẫn bị bắt làm theo.
Sau vụ rầm rộ kia, mọi người cứ nhìn hai đứa tôi với ánh mắt kì lạ. Nghi ngờ có, sợ hãi có, nói chung có đủ loại.
Không biết mọi người nghĩ chúng tôi ra sao, nhưng tôi chắc chắn một điều rằng, sau chuyện này Bạch Yết Uyên và tôi không thể trò chuyện vui đùa với mọi người trong lớp như trước nữa.
Tôi thì không lo về vấn đề này, nhưng đối với người có ước mơ kết bạn với nhiều người như Bạch Yết Uyên thì đây có lẽ là một thử thách khó đối với cô ấy.
Khi đang ngồi học bài, tôi nghe loáng thoáng được vào tiếng nói xấu sau lưng mình. Tuy không to lắm nhưng vừa đủ cho hai đứa tôi nghe được.
Bạn xấu A: Tớ vẫn chưa tin hẳn lí do này lắm. Ai biết được bọn họ có thông đồng bao che cho nhau không chứ?
Bạn xấu B: Nhưng Hi Minh Du nói vậy chắc là đúng đấy!
Bạn xấu C: Có thể cậu ấy có lòng tốt thương hại hai đứa kia thì sao. Thỉnh thoảng loại trai vừa đẹp vừa giàu đôi lúc cũng nhìn sai người để giúp mà.
Bạn xấu B: Nhưng Hi Giang Mộc, Khương Mai Yêu, Sơn Long, Cao Hiếu cũng làm chứng chuyện này.
Bạn xấu A: Xì, toàn lũ không não, nhìn như thế nào cũng thấy là đang muốn ôm đùi vàng của Hi Minh Du. Bọn nó đang muốn mình thật tốt trong mắt cậu ấy mới làm vậy thôi.
Bạn xấu D: Có khi là vậy thật. Hi Minh Du là con trai duy nhất của Hi Gia Long - Chủ tịch tập đoàn WIH, nơi đào tạo các minh tinh tài năng. Nghe nói vừa mới tháng trước ở trên báo giải trí vừa sắp xếp hạng thì thấy WIH được cho là nơi xuất hiện nhiều ảnh hậu, ảnh đế nhất đấy.
Bạn xấu A, B, C: Woa.. thật không thể tưởng a!
* * *
Tôi ngồi ở trước bọn nó mấy bàn, thở dài suy nghĩ.
Thật sự thì một nửa lời nói của bọn kia có khi là đúng thật. Có lẽ Hi Minh Du cảm thấy thương hại bọn tôi nên mới làm vậy.
Còn mấy đứa kia thì tôi không tin rằng vì tiền mà bọn họ dám nói dối thầy cô bao che cho chúng tôi.
Hài, thật khó có thể đoán được hành động kì lạ của bọn họ.
Tôi vò đầu bứt tai, cảm thấy cái não này của mình không có một chút chất xám nào mà. Thật đáng thương cho bộ não của tôi. Bây giờ tôi đã hiểu vì sao Hi Giang Mộc lại so sánh não tôi với não sứa rồi.
Tôi mặc kệ chuyện này như thế nào, nhưng hiện giờ tôi đang sắp ung thư màng nhĩ rồi đây.
Bọn lắm chuyện kia cứ ríu rít không ngừng. Nghe những câu nói mang đậm chất hoa si kia đã khiến cả người tôi nổi da gà rồi. Ngay cả Bạch Yết Uyên ngồi bên cạnh cũng nhíu mày khó chịu.
Tôi liếc sang nhìn mấy vị đang bị bàn tán kia thì thấy Hi Minh Du nằm gục xuống bàn ngủ, trên tai cắm Headphone.
Sơn Long không biết từ lúc nào đã trốn tiết. Tôi đoán chắc cậu ta đang vi vu ở đâu đó ngoài cổng trường hoặc ở sau sân cỏ ngủ rồi.
Học sinh bây giờ thích ngủ thật đấy. À, ngay cả tôi cũng thế.
Khương Mai Yêu ung dung tự tại chăm chú nghe giảng, không hề đoái hoài một chút nào đến mấy lời nói xấu này.
Cao Hiếu với lý do bị ốm nên đã xuống phòng y tế nghỉ ngơi.
Hi Giang Mộc vì ngồi ở bàn đầu nên tôi không thấy rõ cô ta đang làm gì.
Nhớ lại ánh mắt thoáng qua nét giận dữ khi nhìn tôi cùng Bạch Yết Uyên lúc nãy không hiểu sao tôi cảm giác được mình không được an toàn khi đối diện với cô ta.
Nếu như tôi là một con mãnh hổ luôn cao ngạo, coi mọi thứ xung quanh mình chỉ là ruồi muỗi thì Hi Giang Mộc sẽ được ví như một tên thợ săn lão luyện luôn tiếp cận tôi với một tấm da hổ giả trên vai lúc nào cũng chờ chực để bắn sau lưng tôi một phát đạn chí mạng.
Nhưng có lẽ tên thợ săn không biết rằng con hổ kiêu ngạo mà hắn đang săn thực chất chỉ là một con lửng mật bé nhỏ mà thôi.