- Hắc Thu Phù! Cô đang làm gì vậy?
Khi tôi vừa ngó một chút, mới liếc chưa được một giây, đập ngay trước mắt tôi là gương mặt của Hi Minh Du. Cậu ta nói với vẻ đầy nghi ngờ, ánh mắt dò xét hành động khả nghi của tôi từ trên xuống dưới.
- Tôi.. tôi..
- Có phải cô đang theo dõi tôi không hả? Không ngờ cô còn có sở thích biến thái ngoài mấy việc kia nữa đấy. Nói! Từ nãy đến giờ cô nhìn, nghe được cái gì rồi. - Hi Minh Du tức giận nói to, ánh mắt nhìn tôi như muốn giết người.
Bị hắn nói như vậy, tôi tức giận, ủy khuất nói:
- Tôi còn lâu mới thèm làm loại chuyện biến thái như vậy. Mà tôi đã nhìn thấy cái gì đâu mà cậu làm quá lên thế. Không lẽ cậu làm chuyện gì đen tối mới lo sợ như vậy.
Nghe thấy câu trả lời này, Hi Minh Du thở phào một hơi. Bình tĩnh trả lời:
- Tôi mong cậu từ lần sau đừng tò mò chuyện của người khác. Nếu không hậu quả xảy ra không lường trước được đâu!
- Cậu đang đe dọa tôi!
- Đây là cậu tự nói.
Hi Minh Du khinh khỉnh cười, lướt qua tôi, hướng trở về lớp.
Nhận ra mình chưa nói chuyện cần nói. Ngay lập tức tôi kéo tay cậu ta lại.
- Có chuyện gì?
Hi Minh Du nhíu mày hỏi, ánh mắt hết nhìn tôi rồi nhìn đến cái tay đang níu áo mình lại.
Phát giác được hành động hơi quá phận của mình, tôi ngay lập tức buông tay ra.
- Lúc ở lớp chuyện cậu nói thật sự có đúng không? - Tôi ấp úng hỏi.
- Đúng hay không? Chẳng phải trong đầu cậu đã có sẵn câu trả lời rồi còn gì nữa, đâu cần thiết phải hỏi tôi. Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi đây.
Hi Minh Du toan xoay người đi thì bất ngờ sau lưng có tiếng nói khẽ siêu nhỏ.
- Cậu vừa nói gì? Nói lớn hơn đi. - Cậu ta nhìn tôi, trong lời nói không hề che giấu ý cười.
- Xin lỗi. - Tôi bực mình nói lớn.
Lúc nãy tôi đã cố gắng nói ra, thế mà cái tên chết tiệt này dám bắt tôi nói lại lần nữa.
- Xin lỗi vì chuyện gì cơ?
Thấy khuôn mặt giả ngu của hắn khiến tôi muốn ngay lập tức ra đập cho tên này một trận. Nhưng vì một tương lai tươi sáng mai sau, tôi cố gắng nhẫn nhịn.
- Lúc ở lễ hội mùa thu tôi đã nhầm cậu thành tên cướp. Cho tôi xin lỗi. Mong rằng cậu sẽ không để bụng.
- À, về chuyện đó.. - như vừa nhớ ra được điều gì Hi Minh Du nói. - Tôi cũng không để trong lòng mấy chuyện cỏn con đấy đâu..
Tôi mừng thầm trong bụng, nghĩ rằng chuyện đến đây là xong, thì Hi Minh Du nói tiếp:
- .. Tôi chỉ chụp ảnh lại nội dung cuốn nhật kí của cậu thôi.
- Cái gì? - Tôi bất ngờ, hét lớn.
Hi Minh Du lấy điện thoại ra, dơ trước mặt tôi mấy tấm ảnh cậu ta chụp được. Thấy được vật đang nắm thóp mình, ngay lập tức tôi đưa tay ra toan cướp. Phát giác được suy nghĩ của tôi, Hi Minh Du rụt tay lại, đem chiếc điện thoại cất vào trong cặp.
- Chỉ cần cậu biết điều thì tôi sẽ không đưa mấy tấm ảnh này cho Bạch Yết Uyên xem đâu.
Tôi tức giận, mặt hầm hầm sát khí nhìn cậu ta với ánh mắt giết người.
- Tiện đây tôi cũng nói luôn, tôi không hề hứng thú với người bị luyến ái nữ, cũng như không có ý gì với Bạch Yết Uyên, cho nên đừng có lúc nào cũng ghen bừa bãi như vậy. Nói thật, tôi cảm thấy cậu với Bạch Yết Uyên thật ghê tởm!
Như chạm vào đúng vẩy ngược, tôi không hề kiêng nể, đấm vào mặt Hi Minh Du.
Cú đấm đó mạnh tới mức, khi các khớp tay tôi lao mạnh vô mặt hắn, một tiếng "Bốp" vang lên.
Bị đấm bất ngờ, Hi Minh Du không kịp trở tay, văng xa cách tôi tận 5m, đủ để thấy trong nắm đấm này của tôi có bao nhiêu sự tức giận bộc phát.
Hi Minh Du bị đấm đến choáng váng, trên khuôn mặt gần gò má xuất hiện vết bầm đỏ có chút thâm xanh, cậu ta gắng gượng nhấc nửa thân ngồi dậy, hét to:
- Hắc Thu Phù, cô bị điên hay sao hả?
"Rắc.. rắc.."
Vặn lại các khớp tay bị trật, tôi từ từ bước lại gần Hi Minh Du.
Ánh mắt nhìn người đối diện không khác gì vật đã chết, hơi thở tỏa ra đầy mùi nguy hiểm chết người, tôi dơ chân lên rồi hạ thật mạnh xuống bụng Hi Minh Du.
- A.. - Tiếng kêu đau vang lên.
Hi Minh Du lấy tay cố gắng đẩy chân tôi ra khỏi bụng mình. Nhưng chưa kịp đẩy ra tôi đã nhấn chân thật mạnh xuống một lần nữa.
Nhìn nét mặt đầy vẻ đau đớn của người đang nằm dưới đất, không hiểu sao tâm trí tôi không hề có một chút thương xót nào, ngược lại cảm thấy hả hê thì đúng hơn.
Cúi người xuống, tôi nhẹ nhàng thì thầm vào tai Hi Minh Du:
- Ai cũng có thể chửi rủa mắng tôi như thế nào cũng được, nhưng riêng Bạch Yết Uyên bất cứ ai dám đụng vào cô ấy.. thì đều phải trả giá gấp trăm ngàn lần. Đây chỉ là lời cảnh cáo đầu, đừng để tôi biết cậu làm tổn thương hoặc nói nhăng cuội trước mặt lớp trưởng, nếu không.. Chắc cậu biết rồi nhỉ!