- Cậu có cách ư? - Bạch Yết Uyên hào hứng hỏi.
- Tất nhiên. - Hi Giang Mộc phổng mũi, dương dương tự đắc. - Tớ là ai chứ?
"Là con thần kinh" - Tôi thầm nghĩ.
Khi nghe thấy Hi Giang Mộc có thể giúp lớp trưởng, tôi khá nghi ngờ, nhìn chằm chằm khuôn mặt vui vẻ của cô ta.
Sau khoảng một thời gian quen biết, theo như tôi biết, Hi Giang Mộc có vấn đề về thần kinh, cô ta luôn làm những việc khác người bình thường. Gia đình bạn bè xung quanh hầu như luôn không quan tâm đến, coi cô ta như không khí. Có lẽ đó là một trong những lí do khiến sở thích sưu tầm của cô ta trở nên càng ngày càng nặng hơn, nhìn hành động kia là biết rồi. Ai đời lại đi ướp xác một con vật như thế vậy.
Với cái não không bình thường như thế, làm sao Hi Giang Mộc lại có cách giúp bọn tôi hòa đồng với mọi người được chứ, trong khi cô ta là người mà mọi người mong muốn tránh càng xa càng tốt nhất.
- Cậu có giúp được không đấy? - Tôi thẳng thừng nói.
- Tiểu Phù! Giang Mộc đang muốn giúp chúng ta mà. - Lớp trưởng lên tiếng.
Hi Giang Mộc ngạc nhiên trước câu hỏi này, đang định nói gì đó, tôi ngay lập tức nhìn vào mắt cô ta nói.
- Tôi không muốn cậu khiến lớp trưởng hi vọng nhiều, cuối cùng lại thất bại khiến cậu ấy buồn hơn nữa đâu.
Thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, Bạch Yết Uyên lo lắng, vội vàng hòa hoãn hai bên.
- Cậu đừng để ý nhiều đến câu nói Tiểu Phù vừa nói khi nãy nhé! Có lẽ do hôm nay.. xảy ra khá nhiều chuyện khiến cậu ấy bực.. nên mới nói nặng lời như vậy. Chứ bình thường cậu ấy tốt lắm.
Thấy dáng vẻ lo lắng thái quá của Bạch Yết Uyên, Hi Giang Mộc cười hòa hoãn:
- Không sao đâu, tính cách của Hắc Thu Phù tớ cũng đã biết sẵn từ trước rồi nên không quan tâm lắm về mấy câu nói đấy đâu. Dù gì loại não sứa như cậu ta, tranh luận mãi cũng chỉ thiệt về phía mình thôi. Nhưng là.. không ngờ cái tính luôn quan tâm người nào đó hình như càng ngày càng nặng thì phải.
- Cái gì? - Tôi bực mình nói.
Đang chuẩn bị đấu võ mồm với cô ta tiếp thì lớp trưởng bên cạnh đã kịp lấy tay bịt mồm tôi lại.
- Thế cậu có cách gì à? - Vừa nói cô ấy vừa ra hiệu bắt tôi im lặng.
Hi Giang Mộc thấy dáng vẻ bực tức nhưng không có chỗ chút giận của tôi, nhe nhởn cười khiêu khích rồi lại gần lớp trưởng nói một cái gì đó. Không biết cô ta xúi giục cô ấy làm chuyện gì mà mắt Yết Uyên sáng rực, liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
- Cậu biết phải làm như thế nào rồi chứ? - Hi Giang Mộc sau khi nói một hồi lâu, hỏi.
- Ừm, tớ biết rồi!
Bàn bạc xong xuôi, Hi Giang Mộc thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi về.
- Nè, Hi Giang Mộc! Cậu đang có ý đồ gì đấy? - Tôi nghi ngờ nói.
Tay đang cho đồ vào túi khựng lại, cô ta liếc nhìn tôi:
- Ý đồ?
- Chuyện này không hề mang lại lợi ích gì cho bản thân cậu, tại sao cậu lại muốn giúp bọn tôi chứ? Ít ra cậu phải cho tôi một lí do cho hành động này, nếu không tôi sẽ nghĩ rằng cậu đang có ý đồ xấu.
- Vậy thì chắc do tấm thiệp nhỉ? - Hi Giang Mộc cầm lấy một vài tờ thiệp cất vào túi của mình. - Coi như tớ làm chuyện này để trả tiền cho mấy tấm thiệp này đi.
- Cậu cứ cầm đi, tớ còn nhiều lắm, hết thì làm tiếp cũng được. - Bạch Yết Uyên niềm nở nói.
- Không sao, mấy cái này là đủ rồi.
Nói xong, cô ta nhẹ nhàng đi qua tôi, hướng về phía cổng trường.
"Lớp trưởng! Đây là công sức tớ bỏ ra tự tay làm đấy, ai lại cho không người khác như vậy chứ. Thật là.." - Tôi ai oán nhìn cô ấy, mặt méo xệch.
Nhìn từng bước chân nhanh chóng đi về phía cổng trường của Hi Giang Mộc, lưỡng lự một chút, tôi nói to:
- Hi Giang Mộc!
- Tớ đã nói lí do rồi, cậu còn muốn hỏi gì nữa đây. - Cô ta gắt gỏng, quay lưng lại trả lời.
- Cậu đang định đi đâu đấy.
- Đi về chứ còn đi đâu nữa. Ở đây làm gì nữa.
- Nhưng.. vẫn chưa tan học mà. - Tôi ngập ngừng lên tiếng.
Không gian im lặng một hồi lâu, như cảm giác mình bị thất thố, Hi Giang Mộc ho nhẹ một tiếng cho đỡ xấu hổ:
- Thế à? Vậy thì ở lại một lúc vậy.
Cái kế hoạch gì đó có chắc thành công được không vậy? IQ có vấn đề như này khiến tôi hơi lo lắng đây.
* * *
Tối..
Tôi ở trong phòng chuẩn bị lấy sổ ra ghi chép về kế hoạch mà Hi Giang Mộc bày cho.
Im lặng cắn bút suy nghĩ việc sáng nay. Không hiểu sao khi nhìn thấy nụ cười như có như không của cô ta làm tôi có cảm giác bất an. Cứ như sắp tới sẽ có một chuyện đáng sợ gì đó sẽ xảy ra với tôi vậy.
Nghĩ đến đây tôi cảm thấy nực cười. Một người kì dị như cô ta làm sao có thể làm ra chuyện gì có hại cho tôi được chứ. Nếu mà có thật thì tôi sẽ cho cô ta biết tay.