Edit+beta: Diệp Hạ
Giang Hạo để cháo trên bàn, mở túi plastic ra, nhìn Quý Trạch vẫn nằm ở kia không nhúc nhích, kỳ quái hỏi: “Làm sao vậy? Quá mệt mỏi?”
Quý Trạch chần chờ ngồi xuống, tinh tế đánh giá Giang Hạo, phát hiện biểu tình hắn vẫn như thường. Là định xem như chưa nhìn thấy tin nhắn kia sao?
Âm thầm nhẹ nhàng thở ra, mi mắt hơi rũ xuống.
Cậu đứng lên đi qua, giật nhẹ khóe miệng nói: “Không có việc gì, giờ tôi ăn liền, cám ơn.”
Giang Hạo gật đầu, mở bát ra, mùi hương nồng đậm lập tức lan ra toàn bộ gian phòng, câu đến ngón tay người ta rục rịch.
“Không nghĩ tới hôm nay có rất nhiều người, lúc đến lượt tôi đã không còn cháo kê, vốn là muốn hỏi cậu ăn cái gì, nhưng tôi quên mang di động, liền tự chủ mua hai chén cháo thịt nạc.”
Quý Trạch nắm chắc trọng điểm, mãnh liệt ngẩng đầu, “Cậu không mang di động?”
Giang Hạo gật đầu, “Đúng vậy, hình như lúc lấy đồ thuận tiện ném trong tủ quần áo.”
Nói xong, liền muốn đi qua ngăn tủ lấy.
Cả người Quý Trạch nhảy dựng, biết đây là cơ hội cứu giúp cuối cùng, nếu không bắt lấy sẽ hối hận đến chết.
Cậu mãnh liệt bắt lấy bả vai Giang Hạo, nghiêm túc nói: “Gần tới giờ tắt đèn rồi, cậu đi tắm rửa trước đi, nếu đợi nữa sẽ không có nước ấm.”
Giang Hạo cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, “Không có việc gì, còn sớm, tôi tắm rất nhanh. Hơn nữa bữa khuya tôi còn chưa có ăn đâu.”
Quý Trạch khẩn trương đến nói lắp: “Đúng, đúng vậy, dù sao cậu cũng tắm nhanh, tắm xong trở ra ăn cũng không muộn, giờ cháo còn nóng ăn không được, chờ cậu đi ra liền vừa vặn có thể ăn.”
Sợ Giang Hạo đi lấy di động phát hiện tin nhắn, liền không cho phân trần mà đẩy hắn vào WC, giống như hồi nãy hắn làm.
Giang Hạo nheo mắt, đương nhiên là có phát hiện, nhìn chằm chằm Quý Trạch nói: “Cậu không phải là có cái gì giấu tôi đi?”
Quý Trạch cười gượng, “Không có a… Tôi có thể giấu cậu cái gì, cậu tắm nhanh đi, tôi giúp cậu lấy quần áo, vừa rồi cậu cũng giúp tôi không phải sao?”
Giang Hạo nhíu mày nhìn Quý Trạch, cố ý kéo dài thanh âm nói: “—— vậy được rồi.”
Quý Trạch đem hắn đẩy mạnh vào WC, liền nhanh chóng đi đến trước ngăn tủ, mở ra, quả nhiên thấy di động lẳng lặng mà nằm ở kia, an toàn.
Nhưng mà cũng không an toàn lắm. Giờ không xoá tương lai liền không có cơ hội.
Mà trong WC, Giang Hạo cũng không có ngoan ngoãn đi vào tắm rửa, mà ló đầu ra nhìn, phát hiện Quý Trạch đứng yên tại kia không động, cho rằng cậu đang giúp mình lấy quần lót nên có chút thẹn thùng, liền nhếch môi một cái, giương giọng nói: “Này, tôi muốn quần lót màu đen, ở giữa có hoa văn ô vuông nhỏ đó, cậu biết mà.”
Quý Trạch run lên, để tránh Giang Hạo hoài nghi, đành phải trước để điện thoại di động xuống, nghiêm túc tìm trong tủ quần áo, lúc lấy quần lót thật là có chút quẫn bách bởi vì nghĩ tới những cái này Giang Hạo đã mặc qua.
Cậu tìm trong đống quần lót một hồi, mới phát hiện cái dưới cùng kia là cái Giang Hạo muốn, ra vẻ tự nhiên mà lấy ra, để một chỗ với đồ ngủ, đi đến trước WC gõ cửa.
Giang Hạo đã thấy cậu lại đây, nhanh chóng lùi về phía sau cửa, giờ mới làm bộ làm tịch mà mở cửa, tiếp nhận quần áo, đứng đắn nói: “Cám ơn nha. Vừa rồi tôi có mở ra một chén cháo, còn chưa ăn, cậu ăn bát kia trước đi.”
Quý Trạch gật đầu nói được, nhưng mà hiện tại cậu căn bản không có tâm tình ăn, quan trọng nhất vẫn là xoá cái tin nhắn kia trước.
Nhưng nhấn nút nguồn một cái, màn hình sáng lên, mặt trên viết 'Mời nhập mật mã'.
…!!!
Lần thứ hai cảm nhận được hương vị tuyệt vọng!
0101.
Trước thử nhập sinh nhật Giang Hạo vào, di động chấn động, mật mã sai.
Lại thử thêm năm sinh vào, vẫn sai.
Nhập mã học sinh, sai, di động bị khoá, thử lại sau một phút đếm ngược.
Quý Trạch cầm di động chờ, thật muốn phát điên.
Làm sao đây làm sao đây!
Một bên suy đoán các loại mật mã có khả năng, một bên phân thần chú ý tình huống trong WC, 1234, 0000 đều cam chịu mà thử qua. Tiếng nước dừng lại, Quý Trạch điều chỉnh trạng thái, đứng lên.
Cậu cơ hồ có thể nói là khổ đại cừu thâm mà trừng di động.
Cửa vang lên tiếng lạch cạch, Giang Hạo mang theo hơi nước đi ra.
Quý Trạch thở gấp, đầu óc nóng lên, đột nhiên liền dương cao tay, dùng sức ném di động ra ngoài, nện ở trên tường, phát ra tiếng vang thanh thúy, rơi trên mặt đất. (cú ném rất dứt khoát =))
Không khí ký túc xá ngưng trệ trong chốc lát.
Quý Trạch vẻ mặt ngơ ngác mà đứng trước ban công, Giang Hạo biểu tình cũng mơ màng.
Má ơi, phá hư di động rồi.
Quý Trạch cứng ngắc xoay người nhặt lên, phát hiện đã hư đến mở không lên. Cậu quay đầu đối mặt với Giang Hạo, cũng không dám ngẩng đầu, “Xin lỗi, tôi không cẩn thận làm hư điện thoại di động của cậu, tôi đền cho cậu cái mới.”
Kia rõ ràng không phải là không cận thận a.
Giang Hạo nhíu mày, suy tư, sau đó chợt mỉm cười, đưa tay nhu nhu tóc Quý Trạch, thoải mái nói: “Làm sao cậu biết tôi đang muốn đổi di động? Tôi vẫn luôn ngại cái này có chút cũ, hư thì hư đi. Cũng không phải chuyện lớn gì.”
Lại nhìn về cháo trên bàn, “Sao còn chưa ăn, đều nguội lạnh rồi.”
Hai tay Quý Trạch đưa lên di động bị hư, ngoan ngoãn ngồi xuống từng muỗng từng muỗng mà uống cháo, lúng túng như gà mắc tóc*. (chém vì mình không tra ra nghĩa của câu này.)
Giang Hạo thưởng thức di động, thấy Quý Trạch thường thường nhìn về phía này. Hắn cũng ngồi xuống, chậm rì rì mà uống cháo, ấn di động vài cái, thở dài nói: “Mở lên không được rồi, cuối tuần này chơi cái gì a.”
Quý Trạch liếc hắn một cái, áy náy nói: “Tôi có thể cho cậu mượn.”
Giang Hạo mỉm cười, “Được a, tôi chơi game, cậu xem tôi đánh.”
Quý Trạch: “…”
Giang Hạo: “Chỉ đùa một chút thôi, chúng ta có thể cùng lướt Weibo, xem video linh tinh gì đó.”
Quý Trạch nuốt một hơi cháo, lắc đầu nghiêm túc nói: “Không cần, là lỗi của tôi, cậu chơi đi. Cuối tuần tôi đền cho cậu cái mới.”
Giang Hạo kéo ghế dựa vào cậu, “Cậu thật sự không cần tích cực như vậy, tôi vốn muốn đổi di động, di động cũ đều ném qua một bên, vô dụng. Nhưng mà lúc đi mua điện thoại di động cậu phải theo giúp tôi nha”
Quý Trạch gật đầu, cảm thấy vừa lúc có thể đến lúc đó thanh toán luôn.
Giang Hạo vừa lòng mỉm cười, đột nhiên dựa sát vào, vươn tay chống lên tường phía sau cậu, thân trên hướng qua, trán hai người đụng nhau, âm ấm.
“Để tôi xem có hạ sốt không?”
Quý Trạch cứng đờ, ánh mắt bởi vì khiếp sợ trừng lớn, càng có vẻ to tròn đen bóng, như là lóe lên ánh sáng rực rỡ. Còn mới vừa ăn một miếng cháo, thìa ngậm trong miệng, ngơ ngác, vẫn không nhúc nhích. Lỗ tai lại hồng thấu.
Vẫn duy trì động tác như vậy vài giây, Quý Trạch đều không phản kháng.
Giang Hạo nhịn không được cong môi mỉm cười, buông cậu ra, tâm tình tốt lắm nói: “Xem ra không có việc gì, thật tốt.”
Quý Trạch lui về phía sau, cẩn thận mà cách hắn xa một ít, tựa hồ là bị dọa rồi, gật đầu rất nhẹ, tiếp tục từng muỗng từng muỗng mà uống cháo, còn an tĩnh hơn hồi nãy nữa. Nhưng trái tim lại đập bùm bùm kinh hoàng, thanh âm lớn đến kinh người.
Đến cuối tuần, bọn họ hẹn xong thời gian địa điểm, cùng đi mua di động.
Quý Trạch đi đến chỗ hẹn, phát hiện Giang Hạo đã tới rồi, hắn còn dắt theo một con kim mao, hình thể to lớn, uy phong lẫm lẫm.
“Vừa lúc đến thời gian Bánh Bao tản bộ nên tôi mang nó đi ra cùng, cậu không để ý chứ?”
Đâu chỉ là không để ý, Quý Trạch vừa nhìn thấy liền nhịn không được ngồi xổm xuống sờ nó cười nói: “Là đực hay cái vậy, khí phách như vậy vì sao gọi là Bánh Bao?”
Giang Hạo dắt dây, cũng ngồi xổm xuống xoa nhẹ Bánh Bao một phen, “Đực, là mẹ của tôi lấy tên, nguyên nhân, đại khái là bởi vì nàng thích ăn bánh bao, đáng thương tướng quân uy vũ nhà tôi, tôi định gọi nó là Tướng quân á.”
Quý Trạch gãi cằm kim mao, “Vẫn là Bánh Bao dễ nghe hơn.”
Giang Hạo cười: “Vậy sao? Tôi phải nói cho mẹ tôi biết, có người có thẩm mỹ kỳ quái giống nàng.”
Quý Trạch trừng hắn một cái.
Giang Hạo nhìn cậu thích Bánh Bao như vậy, liền đem dây đưa qua, “Muốn dắt nó đi không?”
Quý Trạch lo lắng: “Tôi không quen với nó, nó sẽ không nghe lời của tôi đi.”
Giang Hạo vừa động, cách cậu càng gần, cơ hồ vai chạm vai, trong sáng cười nói: “Không có việc gì, cậu là bạn của tôi, vẫn luôn ở bên cạnh tôi, nó rất thông minh, hiểu tôi với cậu có quan hệ rất tốt.”
Quý Trạch do dự vài giây, vẫn là nhịn không được, tiếp nhận cái dây. Bánh Bao cước bộ nhẹ nhàng đi phía trước, bọn họ ngay đằng sau nhàn nhã mà trò chuyện.
Đến cửa hàng di động.
Bởi vì không thể mang sủng vật đi vào, Giang Hạo để cho Bánh Bao ở bên ngoài chờ. Quý Trạch lo lắng mà quay đầu lại nhìn, “Nó sẽ ngoan ngoãn chờ sao? Lỡ nhất thời ham chơi chạy đi thì làm như thế nào? Nếu có người lấy đồ ăn lừa nó đi thì làm sao?”
Giang Hạo lôi kéo cánh tay của cậu đi về phía trước, nhịn không được cười: “Yên tâm, Bánh Bao nhà tôi đã được huấn luyện đến rất thông minh, sẽ không chạy loạn, lấy thịt lừa nó nó cũng mặc kệ, đồ ăn của nó đều là mẹ tôi hoặc là dì giúp việc trong nhà nấu, dưỡng đến kén chọn rồi.”
Sờ sờ cằm, còn nói: “Nhưng mà, cậu vừa mới thấy Bánh Bao nhà tôi liền quan tâm nó như vậy, hoàn toàn không nhìn tôi, tôi không chịu nổi nha. Bình thường tôi ở bên ngoài, cậu không sợ tôi sẽ bị người khác bắt cóc sao?”
Quý Trạch co giật khóe miệng, “… Cậu chắc chắn cậu muốn so đo với chó sao?”
Giang Hạo lộ ra tươi cười, gật đầu, còn mang vẻ mặt “Vậy thì làm sao a?”.
Rốt cục, nhân viên cửa hàng tiến tới, dẫn bọn họ đi xem di động, hỏi bọn hắn có yêu cầu gì.
Giang Hạo thập phần thống khoái rõ ràng, đối Quý Trạch nói: “Mượn điện thoại di động của cậu dùng một chút.”
Quý Trạch cho rằng hắn muốn tra cái gì, lập tức đưa qua, lại không nghĩ rằng hắn đem di động đặt trên mặt kính thủy tinh của cửa hàng, đối nhân viên cửa hàng nói: “Có loại này không?”
Nhân viên cửa hàng ngây ra, “Xin lỗi, cái này mới vừa xuống kệ nửa tháng trước.” Sau đó từ quỹ triển lãm lấy ra cái mới tinh “Đây là sản phẩm mới vừa được nâng cấp, tính năng càng tốt, đã gia tăng rất nhiều công năng tiện lợi, ngoại hình cũng tương tự như cái trên tay mình* đó ạ, thiết kế vẻ ngoài này rất được người trẻ tuổi thích. Mình có thể thử một lần.”
(*Dựa theo trí nhớ hồi đó đi mua điện thoại, mấy anh chị nhân viên toàn gọi mình xưng em nên tui edit vậy luôn á hehe, thấy không hợp thì mách để tui sửa nhe)
Giang Hạo nhướng mày, tiếp nhận di động đem mấy kiến thức cơ bản mình biết thử một lần, dùng còn rất thuận tay.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấu hắn có ý muốn mua, lộ ra chức nghiệp mỉm cười, tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ, “Nếu giờ mình lập tức mua, bên em còn có thể ưu đãi cho mình khoảng hai trăm, còn tặng kèm một cục sạc dự phòng, chính là loại này, 12000 milliampere, nếu sạc cho di động, có thể dùng tới lần thứ bốn thứ năm.”
Cái nhân viên cửa hàng cầm chính là một cục sạc dự phòng màu đen lớn bằng lòng bàn tay, vẻ ngoài đơn giản tao nhã, rất thích hợp dùng cho nam sinh.
Giang Hạo lại chú ý tới cục sạc dự phòng khác treo bên cạnh, nhỏ hơn cái này một ít, cũng là màu đen, mặt trên còn có đồ án một tiểu ác ma mặt không đổi sắc trong phim hoạt hình.
“Tôi muốn cái kia.”
Nhân viên cửa hàng sửng sốt, xoay người lấy xuống, “Cái này cũng có thể, bất quá nó chỉ có 10000 milliampere, giá cả tiện nghi chút, chín mươi tám, còn cái kia là một trăm mười tám.”
Giang Hạo cong môi, “Không cái gọi là a, như vậy mọi người cũng có thể kiếm một ít không phải sao? 10000 milliampere đủ tôi dùng.”
Nhân viên cửa hàng đương nhiên không ý kiến.
Giang Hạo cầm cái kia đối diện với mặt Quý Trạch, trêu đùa nói: “Cậu có chút giống nó a.”
Quý Trạch cho hắn một cái trợn mắt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: người qua đường vô cùng đau đớn: di động vô tội! Không cần thì cho tui nhaaaaa!
Giang Hạo: di động hư, tôi cũng có biện pháp làm rõ ràng:)