Edit+beta: Diệp Hạ
Sau khi đến trạm, Quý Trạch xuống xe, không nghĩ tới Giang Hạo cũng đi theo xuống, đẹp đẽ nói rằng -- "Tôi chịu bá mẫu gửi gắm, phải chiếu cố cậu thật tốt, đương nhiên muốn nhìn cậu an toàn về đến nhà mới yên tâm."
Nguyên lời nói rõ ràng là chú ý an toàn!
Người đều đã xuống xe, Quý Trạch cũng không có biện pháp, đành phải cùng hắn sóng vai đi một đoạn đường, thẳng đến cửa tiểu khu.
Quý Trạch quay đầu lại nói: "Tôi tới rồi."
Giang Hạo tay đút túi, dáng vẻ tùy ý, "Vào đi thôi, tôi nhìn."
Tuy nói Quý Trạch không cảm thấy mình cần người khác đưa đến cửa nhà, nhưng mặc kệ nói như thế nào, đối phương cũng có một phen ý tốt, hơn nữa vẫn là làm cậu nhịn không được miên man bất định. Cậu gật gật đầu, xoay người đi vào tiểu khu.
Đi được một khoảng, nhịn không được dừng lại quay đầu xem, phát hiện Giang Hạo thế nhưng thật sự còn đứng tại chỗ. Không phải trêu chọc, thật muốn nhìn đến khi không thấy người mới thôi.
Mình lại không phải nữ sinh! Ngày thường vì suy nghĩ an toàn cho nữ sinh, biểu hiện thân sĩ phong độ như vậy còn có thể lý giải. Nhưng mình là nam a!
Quý Trạch vừa quay đầu lại, Giang Hạo cũng thấy được, hướng cậu cười, dưới ánh nắng chiếu rọi xuống, thật rõ dàng.
Quý Trạch phản xạ có điều kiện mà dời tầm mắt, sau đó phản ứng lại như vậy là không lễ phép, liền quơ hai tay lung tung xem như đáp lại, xoay người chạy đi. Tên ngốc này, không thấy mặt trời lớn như vậy sao?! Đứng ở nơi đó nắng chết hắn!
Bên kia, phản ứng đầu tiên của Giang Hạo là kêu: "Quý Trạch, đừng chạy nhanh như vậy."
Sợ lát nữa cậu không thở nổi.
Quý Trạch khựng lại, liền biến thành đi nhanh, cũng không quay đầu lại, vừa quẹo ngang, bóng dáng đã không thấy.
Giang Hạo lúc này mới thu hồi tầm mắt, một mình một người đi hướng trạm xe, bước chân vô cùng nhẹ nhàng.
Tuy rằng hắn không phải là đồng tính luyến ái, nhưng tốt xấu cũng có xem qua, tình yêu khác giới cùng tình yêu đồng giới cũng không có gì quá khác nhau đi, đều là muốn không ngừng đối tốt với đối phương, cưng chiều đối phương.
Trong lòng Giang Hạo giống như bị thổi một mồm khí to, trướng phình phình, nói không hết hưng phấn vui sướng. Lần đầu tiên muốn dốc sức theo đuổi một người, đem người đặt ở lòng bàn tay mà nâng niu.
Hiện tại lo lắng nhất chính là, đối phương sẽ thích nam sinh sao? Trước mắt, ít nhất cậu ấy không phản cảm với mình đi. Đây là một dấu hiệu không tồi.
Bạn học Giang có một ưu điểm lớn, chính là cực kỳ lạc quan.
Hắn hừ một tiếng, đi lên xe buýt, phương hướng hoàn toàn tương phản, về nhà.
***
Buổi tối chủ nhật, học sinh nội trú lại phải tham gia tự học.
Giang Hạo huýt sáo, vẻ mặt xuân phong đắc ý mà đi vào phòng học.
Vu Hoa Canh đang chơi trò chơi, tay vừa trượt, di động lập tức phát ra thanh âm nhẹ nhàng, "Excellent!"
Vu Hoa Canh tùy ý liếc hắn một cái, "Tâm trạng tốt như vậy? Trúng giải thưởng lớn?"
"Không, chỉ là nghĩ thông suốt chút việc, phía trước một mảnh hy vọng sáng ngời." Giang Hạo cười tủm tỉm.
Vu Hoa Canh hơi sách, "Thần thần bí bí."
Giang Hạo lại bắt đầu tiến về phía bạn cùng bàn nhà mình, đem hộp bánh kem trong tay đưa đến tay Quý Trạch, "Trên đường đi qua cửa hàng bánh kem, mua cho cậu."
Lúc nãy Quý Trạch đã ăn rất nhiều, hơn nữa vẫn luôn nhận đồ của đối phương như vậy cũng thực không thích hợp, vì thế cậu lắc đầu, "Cậu ăn đi."
Giang Hạo tiêu sái nói: "Đợi lát nữa còn muốn mượn bài tập của cậu, cậu cho tôi hối lộ một chút đi."
Nói, một tay nhanh chóng đoạt lấy bài tập của Quý Trạch, một tay rất có khí thế đưa bánh kem.
Quý Trạch bất đắc dĩ, vẫn là nhận bánh kem, từ từ ăn.
Giang Hạo chép bài tập, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Quý Trạch một ngụm một ngụm mà ăn bánh, khóe miệng còn dính ít bơ, trong lòng ấm ấm trướng trướng, rất thỏa mãn.
Đến chiều tối, lại về ký túc xá tắm rửa ngủ.
Giang Hạo tắm rửa xong, thấy Quý Trạch dựa vào đầu giường chơi di động, liền ra vẻ tò mò mà đi qua, ghé vào trên lan can, "Chơi cái gì đây?"
Thanh âm đột nhiên vang lên bên tai, Quý Trạch hoảng sợ, rụt về phía bên cạnh, nhưng lại không quá mức cố tình, có vẻ mình lớn kinh quái nhỏ, cậu cứng đờ nói: "Lướt Weibo."
Giang Hạo một bộ tác phong thẳng nam tùy ý, cánh tay đặt ở trên lan can, cằm cơ hồ có thể nói là dán trên vai Quý Trạch, nhìn di động cậu, nói: "Bạn bè khác đều về nhà, cậu chừng nào thì tới đón tôi a. Bạn bè khác đều có kem ăn, cậu chừng nào thì mới mang tôi đi ăn a. Hôm nay cũng thích cậu. Tôi đây ngoan nga, cậu phải về hôn tôi nga......*"
(*Mấy này là mấy cái nhãn dán, ảnh chế này nọ, để hình mấy con gấu mèo gì đấy rồi ghi chữ vào á mọi người, cứ hiểu nó giống như sticker của mess ở mình là được rồi)
Là mấy câu thả thính trên mạng, tình lữ rải cẩu lương* chuyên dụng. Giang Hạo đọc diễn cảm những câu này, thời điểm đọc mấy câu đó ngữ khí giống như làm nũng, dùng giọng nam trầm thấp nói những lời này, cư nhiên không có chút cảm giác không khoẻ nào, thậm chí cảm thấy mình có một chút tâm động!
(Cẩu lương là một từ lóng của người Trung Quốc dùng để trêu đùa, chỉ các hành động thân mật, tình cảm ngọt ngào mà các cặp đôi yêu nhau thể hiện trước mặt những người độc thân. Người Trung gọi mấy người FA là chó độc thân => Cẩu lương (狗粮, phiên âm: /gǒu liáng/), thức ăn chó.)
Quý Trạch thật hoài nghi đầu óc mình bị nước vào!
Giang Hạo nghiêng đầu nhìn gương mặt trắng nõn của Quý Trạch chuyển hồng, cười cười: "Lần đầu tiên phát hiện, người bạn này còn rất ngọt, lời này rất có ý tứ a, cậu chia sẻ đi tôi xem."
Quý Trạch ra vẻ trấn định mà xem di động, tầm mắt né tránh: "Sao cậu không lên mạng tìm a."
"Vậy rất phiền, dù sao cậu có sẵn, chia sẻ cho tôi a."
Giang Hạo lôi kéo tay áo cậu, kéo dài thanh âm nói chuyện, cảm giác càng giống làm nũng. Quý Trạch nhìn quần áo của mình bị kéo đến lợi hại, bả vai đều lộ ra một nửa, cậu lập tức kéo trở về, "Đã biết đã biết, quần áo đều bị cậu kéo loạn, lập tức chia sẻ cho cậu."
Giang Hạo lúc này mới vừa lòng mà thu hồi tay, từ trên bàn cầm lấy di động, nhìn một bài phát lại, ánh mắt dừng trên bóng dáng Quý Trạch, hàm chứa ý cười.
Oai? Nghe được không?
Tôi nói với cậu việc này.
Tôi muốn cậu.
Tôi đây ngoan nga, cậu phải về hôn tôi nga.
Hôm nay cũng thích cậu.
Ngón tay Quý Trạch ở trên màn hình hoạt động, điểm bóp cò đưa, cửa sổ nói chuyện phiếm đều là bài chia sẻ của mình, khiến cho hai người giống như có bao nhiêu thân mật.
Trong không khí đều phảng phất phấn hồng, rõ ràng là hai nam sinh. Giả tình lữ.
Di động rung lên, Giang Hạo đột nhiên cũng phát một biểu tình.
Tôi cũng có chút thích cậu a.
Tay Quý Trạch cứng đờ, thiếu chút nữa ném điện thoại ra, quay đầu lại không dám tin mà nhìn Giang Hạo.
Giang Hạo ra vẻ bình tĩnh, dường như không có việc gì nói: "Tôi phát hiện còn có một cái như vậy, chia sẻ cho cậu."
Thực bình thường, chỉ là chia sẻ thôi.
Quý Trạch cứng lại một chút, dường như không có việc gì cúi đầu tiếp tục chơi di động, "...... Nga."
Khóe miệng Giang Hạo không thể ức chế mà nhếch lên cao, dùng nắm tay che miệng, khóe mắt không ngừng trộm ngắm Quý Trạch, cảm thấy mình đang chiếm tiện nghi lớn.
Gần thời gian tắt đèn, Quý Trạch đóng di động để qua một bên, chuẩn bị ngủ.
Lên giường, Giang Hạo lại đột nhiên lò đầu ra, hai mắt sáng lấp lánh mà nói: "Quý Trạch, tôi không cẩn thận làm ướt khăn trải giường, có thể ngủ cùng cậu hay không?"
Quý Trạch nghiêng đầu, "Ha?"
Giang Hạo đã nắm thang đi xuống, tiếp tục giải thích: "Vừa rồi tôi cầm nước uống, lại chơi di động, nhất thời không cầm chắc."
Hắn đứng ở mép giường Quý Trạch, mắt trông mong mà nhìn cậu, "Có thể chứ?"
Quý Trạch do dự một giây, bắt lấy chăn dịch vào ven tường, chừa một nửa giường cho hắn. Giang Hạo lập tức bò lên "Cảm ơn!"
Quý Trạch rúc trong ổ chăn, thân thể cứng đờ, cả người đều không dám động. Cậu hỏi: "Chăn cậu ngày mai......" Là có thể dùng đi?
Lời còn chưa nói xong, Giang Hạo liền lên tiếng, "Ngày mai tôi đi giặt, đại khái vài ngày sau là có thể dùng, mấy ngày này có khả năng phải phiền cậu một chút."
Trong lòng Quý Trạch căng thẳng, lập tức hỏi: "Chỉ là nước uống, không cần giặt cũng được đi?"
Giang Hạo đã sớm chuẩn bị tốt, giải thích, nói cực kỳ thuận miệng, "Là nước muối, gần đây có chút nóng nảy."
Hắn quay đầu, vẻ mặt xin lỗi mà nhìn Quý Trạch, "Có phải quá chật hay không? Tôi dịch ra bên ngoài một ít."
Nói rồi liền dịch mấy centimet. Giường đơn nhỏ, ngủ hai người, gần như là muốn dán vào nhau.
Đùi Quý Trạch dán lên chân Giang Hạo, hắn thân cường thể kiện, nhiệt độ trên người cũng cao, dễ dàng truyền qua. Quý Trạch không được tự nhiên, đem chân rụt rụt vào trong, tránh tiếp xúc.
Giang Hạo nhắm mắt ngủ, chân động, lại dán vào. Quý Trạch lại thối lui, người cơ hồ dán tường.
Chờ đối phương thật sự bất động, Quý Trạch mới thả lỏng, chậm rãi ngủ, hô hấp đều đặn, qua sau một lúc lâu, vô ý thức mà trở mình.
Nghiêng người, liền đối mặt cùng Giang Hạo.
Giang Hạo mở mắt ra, đáy mắt một mảnh thanh tỉnh, căn bản là không ngủ, chống cằm mỉm cười, thỏa mãn mà nhìn Quý Trạch ngủ.
Bên ngoài ban công, đèn đường xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào, dừng ở trên mặt Quý Trạch.
Giang Hạo nhìn một lúc lâu, thật cẩn thận mà nâng tay, dừng ở trên mặt cậu, nhẹ nhàng vuốt ve.
......
Buổi sáng ngày hôm sau, chuông rời giường vang, Quý Trạch nhíu mày, đầu óc mơ màng. Lòng bàn tay sờ trúng một mảnh bóng loáng rắn chắc, cơ bắp gãi đúng chỗ ngứa, sờ lên xúc cảm rất tốt...... Từ từ! Quý Trạch rốt cuộc cảm thấy không được thích hợp, đột nhiên mở mắt ra, phát hiện cả tay chân mình đều ôm Giang Hạo, bá đạo ôm người ta trong ngực như ôm gối ôm, hình ảnh này không cần quá ái muội đi!
Quý Trạch sợ tới mức lập tức như điện giật co rụt lại phía sau, mảnh lông mi dài bất an run run. Cậu không tự giác mà ngừng hô hấp, làm bộ mình cái gì cũng chưa làm, nhẹ nhàng dời tay chân từ trên người đối phương, chuẩn bị xuống giường.
Giang Hạo chậm rì rì mà mở mắt ra, như là vừa mới tỉnh ngủ, giật giật chăn.
Động tác bất ngờ, đụng vào cẳng chân Quý Trạch, làm chân cậu mềm nhũn trực tiếp ngồi ở trên đùi đối phương, tuy rằng cách chăn, nhưng thứ nên cảm giác được, không nên cảm giác được, đều phi thường có cảm giác!
Mặt Quý Trạch "bừng" một chút hồng thấu.
Sáng sớm, nam sinh tuổi dậy thì đều đặc biệt có tinh thần, nhưng loại tinh thần này xất hiện khi một nam sinh ngồi ở trên đùi một nam sinh khác, liền phi thường quỷ dị.
Lúc này, biện pháp giải quyết tốt nhất là -- hai người đều làm như không có chuyện gì phát sinh.
Quý Trạch đúng là định như vậy, động tác hơi hoảng đi chân trần nhảy xuống mặt đất, vội vội vàng vàng tìm dép lê mang vào.
Cố tình bạn học Giang lại "không hiểu bầu không khí", còn thực "đơn thuần" mà thành tâm xin lỗi nói: "Ngại quá, buổi sáng, có điểm khống chế không được."
Quý Trạch lảo đảo một chút, mở to hai mắt không dám tin mà nhìn Giang Hạo một cái, sau đó hoàn hồn, vội vàng xoay người bước nhanh đến ban công, như là cái gì cũng chưa nghe thấy.
Khi đánh răng, hai người đứng song song, Giang Hạo mới vừa đi tới, Quý Trạch lập tức cứng đờ, tốc độ rửa mặt nhanh hơn, cúi đầu liền đi trở về ký túc xá.
Ngày thường thời gian này cũng chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng, hôm nay lại hoàn toàn bị doạ tỉnh.
Cậu đi phía trước, đột nhiên một cánh tay thon dài ngăn trước ngực cậu, làn da màu lúa mạch săn chắc, đường cong cơ bắp phập phồng, là dáng người mà rất nhiều nam sinh hâm mộ, cường tráng thật, vừa rồi cậu còn sờ qua!
Giang Hạo vô tội cười nói: "Lấy khăn lông một chút."
Quý Trạch: "...... Nga."
Nghiêng người, lại đi từ một phương hướng khác, lại bị ngăn cản.
"Lấy cái ly một chút."
Không thể làm một lần rồi xong luôn sao!
Quý Trạch có điểm tức giận, dùng sức dẫm lên sàn nhà đi về mép giường đổi giày, rất hùng hổ.
Giang Hạo nhìn bóng dáng cậu, nâng môi cười cười.
__________
Chương này là bước ngoặt bự ha, cuối cùng cũng đã xác định bạn học Giang thích bạn học Quý rồi.
Cám ơn mọi người đã đọc ༼ つ ◕‿◕ ༽つ
(Đáng lẽ chương này đã có thể up từ sớm, nhưng wattpad bị lỗi không up được huhu.)
ps: Beta vội nên không tìm ảnh minh hoạ được TvT