Mấy ngày hôm sau, Tịch Khả cũng không đến Lăng Thị để bàn chuyện hợp tác nữa mà nhờ phó tổng giám đốc của Tịch thị đến. Nghe đồn cô sắp làm đám cưới nên sẽ nghỉ một thời gian.
"Tiểu Khả! Em thấy bộ nào như thế nào?".
Hoàng Phủ Diệp Nam khoác trên mình chiếc vest màu đen đứng trước mặt cô. Hắn đã tỏ tình với cô từ năm năm trước, hiện vẫn luôn cố gắng duy trì tình cảm giữa cô và hắn, nhưng không ngờ, đến hôm qua, hắn nhận được cuộc điện thoại của cô, cô nói cô đồng ý lấy hắn, khiến tâm trạng Hoàng Phủ Diệp Nam trở nên rất tốt.
Hắn đã chờ từ rất lâu rồi! Chờ ngày cô mở lòng với hắn! Cuối cùng hắn cũng đã thành công! Thấy Tịch Khả không nói gì, hắn nhẹ giọng nói lại.
"Tiểu Khả, em đang nghĩ gì vậy?".
Tịch Khả hoàng hồn, lúc này, đôi mắt trong như nước của cô mới ngước lên nhìn Hoàng Phủ Diệp Nam. Hắn mặc bộ này rất hợp, nhưng nếu để Thiên Lãnh mặc, chắc chắn sẽ điển trai hơn rất nhiều. Tịch Khả thu hồi cảm xúc, cô nở nụ cười xinh đẹp.
"Diệp Nam, anh mặc rất hợp".
Nghe cô nói, hắn mới thả lỏng, nhưng từ sâu trong ánh mắt cô, hắn vẫn có thể thấy nỗi buồn vô tận. Hắn biết, cô vẫn chưa hoàn toàn quên được Thiên Lãnh, nhưng không sao, hắn sẽ chờ, chờ đến khi cô đổi ý!!
Bên ngoài, chiếc xe màu đen của Lăng Tịch Thiên đã đỗ hơn một giờ ở đấy. Lăng Tịch Thiên nhìn về phía cô, thấy cô hạnh phúc cười với Hoàng Phủ Diệp Nam, lòng hắn rất khó chịu. Hơn 10 năm trước, hắn và Hoàng Phủ Diệp Nam còn đấu đá qua lại, nhưng cuối cùng vẫn là Hoàng Phủ Diệp Nam thắng. Hồi đấy, hắn cũng ngỡ mình đã có được cô, nhưng không ngờ....! Bây giờ hắn mới thấu hiểu, câu nói:"Thời gian có thể làm thay đổi tất cả".
........
Thấm thoát đã đến ngày tổ chức hôn lễ....
Trong phòng chờ của cô dâu, Tịch Khả tĩnh lặng ngồi trước bàn trang điểm.
"Người có đến không?".
"Tiểu thư, không có".
Tịch Khả thất vọng lắc đầu, cô đã cược lớn đến như thế, cuối cùng cũng vẫn thất bại. Thiên Lãnh, anh còn sống hay đã chết?
Mỗi lần đối diện với Lăng Tịch Thiên, cô đều có một cảm xúc khi ở cùng Thiên Lãnh, giống như là hai người đó là một vậy!
"Tiểu thư đã đến giờ cử hành hôn lễ rồi!".
.....
Hiện trường hôn lễ cực kỳ sa hoa, cô biết, vì đám cưới này mà Hoàng Phủ Diệp Nam tốn không ít công sức.
Tịch Khả khoác tay Tịch Cố Lăng,chầm chậm bước vào lễ đường dưới sự chúc phúc của bao nhiêu người.
"Bố giao con bé cho con".
"Cảm ơn bố, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy".
Tịch Khả cùng Hoàng Phủ Diệp Nam xoay người, hướng mặt về phía Cha Xứ.
"Hoàng Phủ Diệp Nam, con có đồng ý lấy Tịch Khả không? Cho dù cô ấy có nghèo nàn, bệnh tật, con có nguyện chăm sóc cho cô ấy cả đời hay không?".
"Con đồng ý". Hoàng Phủ Diệp Nam hạnh phúc nói, hắn đan đôi bàn tay to lớn của mình vào tay cô.
"Tịch Khả, con có đồng ý lấy Hoàng Phủ Diệp Nam không? Cho dù anh ấy có nghèo nàn, bệnh tật, con có nguyện chăm sóc cho anh ấy cả đời hay không?".
Tịch Khả khẽ đảo mắt về phía cánh cửa, người cô chờ đợi vẫn không có đến...
"Con đồng....".
Chưa nói hết câu, chất giọng mạnh mẽ của Lăng Tịch Thiên đã ngang nhiên cắt lời cô.
"Cô ấy không đồng ý".
Lăng Tịch Thiên chạy đến, kéo cô vào lòng.
15 phút trước.....
"Lăng tổng, đã tra ra rồi!".
"Nói đi".
"Vụ tai nạn của anh không phải là tai nạn bình thường, là có người cố ấy, hơn nữa, còn là do Hoàng Phủ Diệp Nam đích thân lái xe. Cũng điều tra được từ tin tức nổi bộ, Hoàng Phủ Diệp Nam từ hồi năm tuổi đã mắc chứng bệnh thích bạo lực".
Lăng Tịch Thiên cầm bức ảnh lên xe. Đó là tấm ảnh của chiếc xe tải có biển số XXXX, đã được phóng to, nên có thể thấy rõ người lái xe là Hoàng Phủ Diệp Nam.
Ánh mắt hắn không chút xao động, lật tiếp bệnh án của hắn ta, nói.
"Đến hôn lễ".