“Anh đưa em đi đâu vậy?”Cô ngơ ngác hỏi anh.
“Tất nhiên là đi mua đồng phục và quần áo mới rồi.”Anh ung dung lái xe đi.
“Tưởng trước đó em cũng học rồi,đồng phục cũ của em đâu?”Cô nghi hoặc hỏi anh.
“Thì...thì anh cho người đem đi hết rồi đó.Hiện tại đang theo đuổi em lại từ đầu,coi như cái gì cũng mới đi,khiến trái tim em rung động lần nữa cũng vui.”Anh cười lưu manh nắm lấy cằm cô.
“Tên đáng ghét ai cho anh vứt đồ của em!!Lưu manh biến thái!Bỏ em ra mauuu.”
Cô vùng vẫy ngọ nguậy,trông thật ngốc nghếch,cũng thật đáng yêu.
“Đồ ngốc này,ai nói anh vứt đi,đồ của em,tất nhiên anh giữ lại.Nhưng ở đâu thì...bí mật!”
Hành động này làm cô thấy cảm động,thật sự anh rất yêu cô,yêu đến từng món đồ của cô đều không nỡ bỏ.Nhưng có gì đó vẫn không đúng lắm...
...
Mua đồ xong hai người trở về nhà.Chưa kịp bước vào thì có cuộc gọi đến.Nghe điện thoại xong anh chào cả nhà rồi phóng đến công ty luôn.
“Tổng giám đốc, đồ đạc của cô Trần đều được đem đến rồi.Anh muốn xử lí chúng như nào?”
“Tạo một hiện trường giả,đem một thi thể nữ tương đương có ngoại hình tương tự cô ấy,tạo thành hiện trường bắt cóc tống tiền không ép được nạn nhân liền thiêu xác.Nhất định không để những người đó tìm được cô ấy.”
“Vâng thưa tổng giám đốc.”
...
Nhà cô nhận được tin báo tìm thấy thi thể nữ bị trói trên ghế và thiêu cháy.Đồ đạc của cô bị vứt trên đường đi chắc do cô để lại chỉ dẫn cho cảnh sát.Từ chiếc điện thoại vỡ được đem đi sửa có thể xác nhận là điện thoại của cô.Trong nhà kho có một lọ thuốc mê đã hết chắc dành để đánh thuốc cô.Đồng thời,trên tay thi thể là chiếc vòng tay ba cô tặng cô hôm sinh nhật.Sau khi dò xét xung quanh,người xung quanh xác nhận là từng có một đám người đi đến đây nhưng đều bịt mặt nên không thể xác nhận danh tính.
Ba cô không tin liền yêu cầu xét nghiệm ADN với thi thể.Kết quả khiến ông cứng đờ người.
“Thật sự...là con bé sao...”Ba mẹ cô quá sốc,tuyệt vọng nhìn kết quả xét nghiệm.Cả hai ôm nhau khóc trong vô vọng mà không biết ở một bên tay thư kí của anh đang nhìn họ từ xa.
“Mọi chuyện đã giải quyết xong,thưa chủ tịch.”
Thật ra,từ người xung quanh khu đó,đến bác sĩ pháp y,đều là người đã bị mua chuộc.Kế hoạch được lập ra quá hoàn hảo,không một kẽ hở,không ai có thể tìm ra sự thật,tìm ra cô.
Thi thể cô được đem về nhà để gia đình chôn cất.Ai nấy đều tiếc thương cho gia đình cô.Ba mẹ cô tổ chức một đám tang nhỏ cho cô,sau đó thi thể cô được đem thiêu,hai người cầm hũ tro cốt của cô lên xe chuyển đến thành phố khác,quên hết quá khứ bắt đầu lại từ đầu.Họ quyết định sẽ không chọn con gái mình ở thành phố đầy bi thương như này,nơi con gái mình đã chịu đau khổ,rồi bỏ đi dẫn đến bị bắt cóc.Họ sẽ không tha thứ cho cậu,hay bất cứ ai trong gia đình cậu.
Ba anh biết tin bạn mình xin nghỉ việc,đã tìm đến nhà ba mẹ cô.Biết được cô đã mất,họ cũng đã chuyển đi,ông không khỏi dằn vặt.Quan trọng hơn cả,làm thế nào có thể nói việc này với con trai ông đây,cậu đã quá yêu con bé,nói ra sẽ khiến cậu hoàn toàn sụp đổ.
“Quang...”ông cất bước chân nặng trịch bước vào nhà.
Nhìn thấy ông,cậu vội vã chạy ra,ánh mắt hớt hải mong chờ nhìn ông.
“Ba!!Có tin về Vân rồi sao!?Cô ấy đâu?Con muốn gặp cô ấy!!”
Ba anh bất lực,thở dài buồn rầu nhìn anh.
“Trước hết...con phải thật sự bình tĩnh...Con bé...đã không còn rồi...Cảnh sát đã tìm thấy xác con bé bị thiêu rụi.Ba mẹ con bé cũng đem tro cốt nó đi tới thành phố khác rồi...”
“Quang!?...Quang!!”
Ba mẹ cậu đều hoảng hốt khi thấy cậu ngất xỉu.Còn cậu?Đang chìm đắm trong ảo mộng bản thân tự tạo ra.Trong đầu cậu là hình ảnh hai người đang chơi xích đu hồi còn nhỏ.
“Cậu có thích tớ không?”Cô hỏi.
Cậu hạnh phúc muốn cất lên là có,nhưng thứ gì đó khiến anh không thể nói chuyện,không thể di chuyển,dù cố đến đâu.Một ngọn lửa bùng lên,cô đứng dậy,bước chầm chậm về phía ngọn lửa,quay đầu nhìn cậu mỉm cười.
“Tớ hiểu rồi.”
Sau đó cô bước vào ngọn lửa đó,chìm trong khói lửa mà biến mất.Cậu mở miệng được rồi,liên tục gọi cô,nhưng cô đã biến mất theo ngọn lửa đó,sẽ không trở lại nữa,không bao giờ...
“Vân...Vân...đừng đi...tớ yêu cậu...tớ không thể mất cậu...”Cậu la hét trong khoảng không đen tối,vô vọng,tuyệt nhiên không hề có ai.Bóng tối cứ thế bao trùm.Là cậu hại cô ấy,nếu năm đó cậu đồng ý lời tỏ tình,cô cũng không mất trí nhớ,cậu cũng không mất cô,một loạt những điều này đã không xảy ra.Tất cả là tại cậu,nếu cậu cố chấp với tình cảm của mình hơn,cô đã không phải đau khổ,cũng không đến mức bỏ đi rồi để bị bắt cóc.
“Xin lỗi...xin lỗi...”
Những tiếng xin lỗi vụn vặt cất lên trong bóng tối,hoà cùng từng giọt nước mắt của cậu.Người ta nói không sai,một người con trai một khi đã rơi lệ,là đỉnh điểm của nỗi đau,là tận cùng của tuyệt vọng,nhưng đáng tiếc thay,những lời đó cô vĩnh viễn chẳng thể nghe được nữa...