2
nó vừa bước vào cửa thì ...
" CON ĐI ĐÂU TỪ TỐI HÔM QUA ĐẾN BÂY GIỜ MỚI VỀ ĐẾN NHÀ HẢ ? " mẹ nó hét lên
" dạ... dạ ... " bây giờ làm sao đây nói ra cũng không được mà không nói ra cũng không xong
" sao hả ?" mẹ nó nói chân vỗ vỗ xuống nền nhà tạo nên âm thanh khá nặng nề
" dạ .. dạ ... tụi con đi làm thí nghiệm để hôm nay nộp cho cô ạ ??? " nó vừa nói xong liền tặng thêm một nụ cười coi như là tăng tính thuyết phục
" ừ " mẹ nó tuy vẫn còn nghi ngờ nhưng đành phải gật đầu cho qua thôi chớ sao , nó nghe mẹ nói vậy liền cảm thấy lòng mình như nhẹ hẳn đi. nó liền nhanh lên phòng tốt nhất là không nên ở lại
vừa bước vào phòng nó liền thả mình rơi tự đó lên giường . bất giác nó nghĩ đến việc tối hôm qua tại sao hắn lại tìm lớp mình để đặt lời nguyền mà không phải là những lớp khác, tại sao lại tạo ra lời nguyền ấy có cách nào làm vô hiệu hóa nó hay không ? biết bao nhiêu câu hỏi cứ vây quanh đầu nó. cứ như vậy nó từ từ chìm sâu vào trong giấc ngủ.
khi tỉnh dậy cũng đã 5h mấy chiều rồi. nó uể oải bước vào phòng rữa mặt cho tỉnh ngủ hẵn , rồi xuống nhà tìm gì đó để ăn thì phát hiện ra ba mẹ đi đâu hết trơn rồi ! điều đáng buồn là không để lại bất kỳ thứ gì để cho nó ăn cả -_- . vậy là nó đành phải nấu mì gói để ăn @@
sau khi giải quyết xong vấn đề ăn uống , nó lại lết cái thân không còn cái xác... ý nhầm thân xác tàn tạ lên phòng chuẩn bị tác chiến . sau một lúc lục lọi tìm tòi cuối cùng nó cũng tìm ra được cái đèn pin thân yêu được truyền từ đời ông cụ tổ sang đời của nó
bằng lòng đi em anh về quê rước má lên liền
mẹ cha lên hỏi rước dâu bằng xe bắt chó ( đây là bài hát độc quyền của lớp nó đó nha )
nó mở điện thoại ra thì thấy Như đang gọi
" alo "
" ê tý tập trung ngay tại khu phố xx nha , trễ là tụi tao chém chết mày "
" mấy giờ vậy chó "
" chừng khoảng 7h tập trung , nhớ đem theo đèn pin , điện thoại với tai phone nghe chưa ??? "
" ok tao biết rồi , mày thông báo với tụi nó chưa đó ?
" xong hết rồi còn một mình mày thôi "
" ừ vậy tối gặp , bye "
" bye "
nó tắt điện thoại ngước nhìn đồng hồ cũng đã 6h30 rồi... nó liền bước ra khỏi nhà và không quên để lại 1 tờ giấy " con đi ra ngoài tối nay ko về , để làm bài tập ở bên nhÀ con Như " rồi không quên khóa cửa lại cẩn thận. cứ như vậy nó không vội vã cứ bước đi từ từ ngắm nhìn hoàng hôn nơi đây. bởi nếu như cuộc thương lượng thất bại nó sẽ không còn có thể ngắm nhìn hoàng hôn như hôm nay được nữa và thậm chí nó sẽ mãi mãi rời xa những người mà nó yêu thương nhất, dù cho có như thế nào nó vẫn phải cố gắng để sống để đợi chờ 1 người mà có lẽ sẽ không quay về bên nó nữa. cứ như vậy nó bước đến khu phố xx vừa đứng 7h00