Phần 3: 7 ngày sáng tỏ
Bạch Chiêu Chiêu chạy thẳng về phía cổng trường, tim đập điên cuồng, hai má trắng nõn ửng hồng, biểu tình lạnh như băng cũng vì vậy mà có chút sức sống.
Cô đứng lại rồi quay đầu nhìn, Chu Lạc Nhiên không đuổi kịp.
2, 3 phút sau, cậu ta vẫn không xuất hiện.
Sự phập phồng trong lồng ngực dần dần dịu lại... Nhưng vực sâu trong mắt cô lại hiện lên nụ cười khinh bỉ.
Cô nhớ lại lần thứ ba đi vào cấm địa cùng Diệp Chi Du.
Lần đó, cô phát hiện mình đã đi xa hơn hai lần trước hơn 20 m.
Diệp Chi Du tuyệt đối sẽ không để ý đến chi tiết này, nhưng cô lại mơ hồ hiểu rõ được lý do— Là do bọn họ đã tiến vào cấm địa quá nhiều lần, cho nên không gian của ký ức đã tự động mở rộng.
Nói cách khác, một khi ký ức được hình thành, muốn đi vào cấm địa thì phải đi xa hơn lần trước mới được.
Nhưng Bạch Chiêu Chiêu lại nghĩ thầm, nếu như cô rút ngắn lại thì sao?
Người có ký ức rời đi, vậy thì người đi vào khu vực xa lạ hẳn cũng sẽ lạc vào cấm địa...
Với suy đoán này, cô đã cùng Chu Lạc Nhiên chơi trò chơi kia. Không ngờ được cô lại thật sự thành công.
“Chiêu Chiêu...” Có người nhỏ giọng gọi cô.
Cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy Quan Chính Hạo đang lén lút đi về phía này.
Là lo lắng cho cô, hay là theo dõi cô?
Chỉ là ông ấy đi trong bóng tối, lại mặc một bộ quần áo màu đen xám và trốn phía sau hàng cây thấp ở ven đường, cho nên trong lúc nhất thời, Bạch Chiêu Chiêu mới không nhìn thấy ông ấy.
“Chú Quan...” Cô cũng bước nhanh hơn đến gốc cây, vẻ mặt hoảng sợ và luống cuống, thở hổn hển nói: “Bạn học của cháu, bạn học của cháu, cậu ấy...”
“Cháu đừng vội, nói từ từ thôi.”
Cô hít thật sâu một hơi, lúc này mới khóc nức nở, nói: “Sau khi cháu nói sự thật cho bạn học biết, cậu ấy đột nhiên nổi điên và chạy mất rồi. Cháu không thể ngăn cản cậu ấy lại được, phải làm sao bây giờ... Cậu ấy sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ? Cháu, hiện tại cháu cảm thấy rất có lỗi...”
Quan Chính Hạo đau lòng, vụng về an ủi cô: “Cháu gái, cháu đừng sợ. Đây không phải lỗi của cháu. Cháu vui lên đi. Cậu ta chạy mất cũng không sao. Có thể là do chưa nghĩ thông thôi. Bây giờ ác linh mới là quan trọng nhất...”
“...” Bạch Chiêu Chiêu run rẩy như lá rụng mùa thu, vài phút sau mới hồi phục lại, nước mắt lưng tròng nói: “Chú Quan, chú có trách cháu không?”
“Sao chú lại trách cháu được chứ? Cháu không cố ý mà. Do cháu quá hiểu chuyện thôi. Đừng tự tạo áp lực quá lớn cho mình.”
Bạch Chiêu Chiêu gật đầu, xúc động nói: “Chú Quan, chú là một người bố tốt.”
Đôi mắt Quan Chính Hạo run rẩy, rõ ràng là bị lời khen của cô đả động nên càng trở nên tha thiết hơn: “Cháu như thế này, còn có thể đi gặp ác linh được không? Hay là để chú đi...”
“Không.” Cô lau nước mắt, vẻ mặt kiên cường: “Cháu có thể. Diệp Chi Du còn đang đợi cháu cứu... Cháu đi ngay đây. Chú Quan, tiếp theo phải nhờ chú rồi.”
Quan Chính Hạo gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng như sẵn sàng hy sinh tính mạng vì cô bất cứ lúc nào.
Chiếc loa khổng lồ ở lối ra vào cửa hàng bán băng đĩa hôm nay đặc biệt yên tĩnh. Vì vậy mà tiếng bước chân nhỏ của Bạch Chiêu Chiêu lại trở nên cực kỳ rõ ràng.
Trong cửa hàng, Kha Cát Lợi đang xem một quyển tạp chí âm nhạc ở phía sau quầy.
Nhận ra có người đến, đôi mắt của gã ta lộ ra từ phía trên quyển tạp chí.
“Ông chủ...” Cô cố gắng không nhìn vào mắt gã ta, tùy ý nhìn vào trong cửa hàng: “Tôi muốn mua album của Trần Hi Ngạn.”
Gã ta chậm rãi đóng quyển tạp chí lại, kéo dài giọng nói: “Ồ, album nào thế...”
“Lễ hiến tế của động vật.”
“…”
Lúc này Kha Cát Lợi mới bỏ tạp chí xuống, vuốt vuốt mái tóc của mình rồi đi ra phía sau kệ album.
Gã ta bước đi rất uể oải, kéo lê bước chân. Đế giày cọ xát với mặt đất, phát ra âm thanh “Rít rít”.
Âm thanh đó nhanh chóng quay trở lại.
Đĩa CD được đóng gói rất đẹp mắt đặt trên quầy, gã ta lười biếng nói: “69 tệ, thanh toán như thế nào?”
Tim Bạch Chiêu Chiêu đập thình thịch. Cô ý thức được rất rõ ràng rằng nó đập thình thịch như vậy không phải bởi vì chấp niệm, mà là vì sợ hãi.
Cô vươn tay ra, đặt tờ tiền lên trên quầy.
Quan Chính Hạo đang chờ ở bên ngoài cửa, khi nhìn thấy cảnh đó thì tim ông ấy cũng vọt lên tận cổ họng!!!
Nhưng Kha Cát Lợi không cầm lấy tiền, ngược lại chống tay lên quầy, mỉm cười nhìn cô: “Căng thẳng à?”
“Hả?” Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Tôi, tại sao tôi lại phải căng thẳng?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Gã ta cười nhạt: “Tôi cũng không biết, nhưng trông em rất căng thẳng đấy~”
“…”
Bạch Chiêu Chiêu cứng ngắc nhận lấy ánh mắt dò xét của gã ta.
Sau lưng cô đầy mồ hôi lạnh.
“Em gái, mọi người trong trường em đi đâu hết rồi?” Gã ta nói rồi nhìn ra đường: “Em xem, trên đường cũng chẳng có ai cả.”
Đường phố rất yên tĩnh, không có người giấy, không có tiếng ồn của phương tiện giao thông, không có tiếng côn trùng kêu, không có tiếng chim hót...
Chính bởi vì yên tĩnh như thế nên Bạch Chiêu Chiêu cảm giác dường như mình nghe được âm thanh thứ gì đó khổng lồ đang sụp đổ.
Nhất định là bởi vì Chu Lạc Nhiên cũng đã thức tỉnh cho nên tốc độ sụp đổ của thế giới đang nhanh hơn...
Trán và chóp mũi của cô bắt đầu chảy mồ hôi, cố gắng bình tĩnh nói: “Tôi, tôi không muốn nói chuyện. Tôi muốn mua album. Anh có thể nhanh lên được không...”
“À, được thôi...” Lúc này gã ta mới thu lại ánh mắt, chậm rãi quét mã vạch của album và chỉ vào máy tính tiền.
Vừa chỉ, gã ta vừa cười híp mắt nói: “Em gái, hình như em đã quen với sự kỳ quái ở bên ngoài rồi nhỉ.”
Dưới ngón tay gã ta vang lên tiếng “Tích tích”: “Tôi ấy à, thường xuyên nhìn thấy em và cậu học sinh kia ở bên ngoài chạy linh tinh đó. Em không cảm thấy kỳ quái à?”
“Tôi, tôi chỉ muốn mua đồ thôi. Tại sao anh lại hỏi nhiều vấn đề thế?” Cô thử đưa tiền đến phía trước.
Mắt gã ta rũ xuống, nhìn tờ tiền trong tay cô rồi chậm rãi nói: “Sao tiền lại được gấp lại thế...”
“Thói quen... không được à?”
“Thói quen à, được rồi... Em thích Trần Hi Ngạn bao lâu rồi? Hay là tôi tặng em một món quà nhé?”
Lúc này, ngay cả Quan Chính Hạo đang canh giữ bên ngoài cửa khi nghe xong cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Kha Cát Lợi lấy từ dưới quầy ra một cái móc khóa, cười híp mắt lại và đưa cho cô.
Là móc khóa VIP của Trần Hi Ngạn.
In ấn rất đẹp mắt, chắc chắn không phải hàng nhái; Chiếc chìa khóa làm bằng kim loại tối màu, nhìn có vẻ không phải là đồ mới.
Máu trong người cô cũng theo đó mà đông lại—
Đó là móc khóa yêu quý của Ngô Phương Nhị!
Bạch Chiêu Chiêu kinh ngạc lùi về phía sau một bước rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía gã ta.
“Em gái, có duyên thật đấy...” Nụ cười trên mặt gã ta lan rộng ra, vừa bệnh hoạn vừa lưu luyến nhìn cô: “Sống cũng gặp, sắp chết rồi, lại gặp nữa.”
Quan Chính Hạo ở ngoài cửa nghe được những lời này, trong nháy mắt, ông ấy cũng nhảy dựng lên!
Sau đó ông ấy lập tức chạy vào trong cửa hàng, muốn kéo Bạch Chiêu Chiêu ra ngoài! Nhưng mà—
Mặt đất đột nhiên nhấp nhô kịch liệt như những cơn sóng thần, đẩy ông ấy về hướng ngược lại. Rõ ràng chỉ ngắn ngủi vài mét, nhưng ông ấy lại không thể nào chạy đến được!
Bạch Chiêu Chiêu hoảng sợ quay đầu lại nhìn ông ấy!
Cùng lúc đó, thế giới cũng bị bao phủ bởi những đám mây đen, lấy cửa hàng bán băng đĩa làm trung tâm, những tòa nhà xung quanh bắt đầu sụp đổ như những quân domino từ ngoài vào trong!
Tiếng gạch đá vỡ vang lên khiến màng nhĩ người ta đau đớn, gió lớn cuốn theo cát bụi cuồn cuộn...
Mà ở trong đó, tiếng hét của ông ấy và Bạch Chiêu Chiêu hoàn toàn bị chôn vùi!
Nơi này giống như đã bị Thượng Đế vứt bỏ, mà bọn họ cũng sẽ bị chôn vùi hoàn toàn...
“Chiêu Chiêu!” Quan Chính Hạo hét to, dùng hết sức lực của bản thân nhảy mạnh một cái, nắm lấy khung cửa của cửa hàng!
“Chú Quan!”
Bạch Chiêu Chiêu cũng cố gắng chạy ra, vươn tay muốn giữ chặt lấy ông ấy.
Nhưng lúc cô đang ra sức vươn tay ra thì đầu ngón tay của cô lại chỉ chạm cào được một vệt trắng trên mu bàn tay của ông ấy.
Chỉ trong nháy mắt, “Domino” đã đổ về phía trung tâm!
Tiếng kêu biến mất, mọi thứ vĩnh viễn im lặng.
Cả thế giới chìm vào bóng tối...
-
“A...”
Tuy rằng có thể cảm nhận được cơ thể vẫn đang bị cát chôn vùi làm cho ngạt thở, nhưng ý thức của Bạch Chiêu Chiêu đã lại tỉnh táo trước.
Trước mắt chính là tầng hầm giống như trong trí nhớ của cô— Tầng hầm nơi Khá Cát Lợi giam giữ cô.
Ánh đèn mờ nhạt, cửa sổ nhỏ không có ánh sáng, rêu xanh mọc ở góc tường thấm nước...
Nhưng mà cô tuyệt đối không cho rằng mình đã tỉnh, bởi vì trong tầng hầm này không có bóng dáng của Ngô Phương Nhị.
Mà là...
— Đầy những con cừu?
Toàn bộ tầng hầm có khoảng hơn 30 con cừu. Những con cừu màu trắng chen chúc nhau trong tầng hầm, lấp đầy mọi khoảng trống, ngoại trừ cô. Giống như một tầng hầm tối tăm tràn đầy những đám mây trắng thuần khiết vậy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đám cừu con rất yên tĩnh và ngoan ngoãn. Chúng nó nhìn chằm chằm vào cô, con ngươi đen nhánh ươn ướt như đầm nước đen, phản chiếu vô số bóng hình của cô.
Chỉ là khi nhìn thấy những con cừu này, Bạch Chiêu Chiêu biết ngay rằng mình đang mơ, bởi vì nhiều cừu như vậy, nhưng trong không khí lại không hề có mùi cừu.
Bị nhìn chăm chú như vậy có hơi đáng sợ, nhưng thứ nhìn cô là một đám cừu con, vì thế sự ảnh hưởng có vẻ yếu đi nhiều rồi.
Chú Quan đâu? Diệp Chi Du và những người khác đâu?
Tại sao chỉ có một mình cô ở đây?
Ký ức cuối cùng của cô là mình bị bụi đất chôn vùi thật sâu trong cửa hàng bán băng đĩa...
Đúng thế. Kẻ giết người vừa nguy hiểm vừa thông minh Kha Cát Lợi kia, từ lúc giấc mơ sắp chết xảy ra sự bất thường thì gã ta đã thức tỉnh rồi.
Chắc chắn là bởi vì cô thức tỉnh Chu Lạc Nhiên cho nên mới làm giấc mơ sắp chết sụp đổ hoàn toàn.
Cô mất vài phút để sắp xếp lại những suy nghĩ lộn xộn của mình, sau đó mới chống đỡ cơ thể mà chậm rãi đứng lên.
Cô vượt qua bầy cừu chật chội, đầu ngón tay còn có thể chạm vào lông cừu thô ráp. Cô đứng ở cầu thang chỗ lối vào tầng hầm, ngước nhìn cánh cửa màu đen kia...
Cô nuốt nước miếng, bước lên bậc thang đầu tiên.
Đột nhiên, có thứ gì đó kéo váy cô lại.
Cô nhìn xuống, thấy con cừu ở gần nhất đang cắn váy của cô.
Đây là một con cừu con, hình như mới được vài tháng, đôi mắt thuần khiết của nó đang phản chiếu rõ ràng hình dáng của cô lúc này hơn...
Mái tóc dài của cô xõa ra, khuôn mặt phủ đầy bóng tối, giống như một ác quỷ.
“Xin lỗi, tao phải đi rồi.”
Cổ họng cô khô khốc, xin lỗi những con cừu này: “Xin lỗi, buông tao ra thôi...”
Đôi mắt trong suốt của cừu con nhìn cô, đôi tai run run.
Đột nhiên, trên đầu nó lại hiện ra thêm một con mắt.
Ngay lập tức, hết con này đến con khác, toàn thân con cừu đều bị bao phủ bởi những con mắt chen chúc nhau. Những con mắt chuyển động và nhìn chằm chằm vào cô!
Bạch Chiêu Chiêu hoảng sợ che miệng lại...
Giống như bị bệnh lây nhiễm, toàn bộ những con cừu ở trong tầng hầm bắt đầu mở ra thêm rất nhiều con mắt, là những con mắt của người, nó đang nhìn cô, giống như một giấc mơ kinh tởm.
Bạch Chiêu Chiêu quay đầu và chạy như điên lên trên, gần như dùng cả tay lẫn chân mà bò tới cửa của tầng hầm. Cô vừa mở cửa liền ngã ra ngoài—
Đây, đây là đâu?
Mặc dù sánh sáng lờ mờ, nhưng mấy giây sau cô vẫn nhận ra, căn phòng phía sau cánh cửa chính là phòng ngủ của cô ở nhà cũ ở Hoành Giang?!
Giấy dán tường màu vàng nhạt, chiếc giường đơn giản.. Đầu giường còn bày một con vịt Donald mà mẹ mua cho cô ở công viên giải trí.
Cô quay đầu lại, phía sau cô làm gì còn cánh cửa nào nữa.
Cô chậm rãi đi đến, đồ chơi đó không phải là hàng thật, nó đã được mua từ lâu rồi, sau đó bởi vì lúc chuyển nhà quá hỗn loạn nên không biết đã bị ném đi chỗ nào rồi...
Bạch Chiêu Chiêu ôm lấy nó và bật khóc.
Nhưng không đợi cô thương tâm quá lâu thì bên ngoài cửa phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng người đi lại và tiếng nói chuyện.
Thần sắc cô đông cứng lại, sau đó cô lấy ra con dao rọc giấy từ ống đựng bút ở bên cạnh.
Cô cầm lấy tay nắm cửa, từ từ mở ra.
Thần sắc cô khẽ thay đổi.
Vẫn là phòng khách của nhà cũ, nhưng lại tối tăm một cách kỳ quái. Ánh đèn giữa trần nhà chiếu xuống chỉ có thể miễn cưỡng chiếu sáng một cái bàn vuông ở bên dưới nó.
Bên cạnh bàn, bố cô đang ngồi ở đó cùng một đứa bé người giấy. Còn có một người giấy nữ đang cầm một cái khay đựng đồ và đặt ở giữa bàn.
“Ồ, đại tiểu thư của chúng ta tỉnh rồi.” Người giấy nữ nói một cách kỳ quái.
Ánh mắt cô lại nhìn về phía đồ ăn trên bàn.
Trong chiếc khay có một đống sinh vật màu đen tuyền, ướt sũng đang lúc nhúc, còn có một đám ruồi bọ bay ở phía trên.
“Còn đứng đó làm gì!” Bố cô nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt xanh xao của ông ta trông rất hung dữ: “Dì con nấu cơm, con cũng không biết đường đến giúp, chỉ biết giả vờ ngủ rồi lười biếng. Sao? Còn muốn cả nhà phải mời con ngồi xuống hả?”
Cô quay đầu lại, cảm giác được đèn trong phòng khách dường như sáng hơn một chút. Sáng đến mức cô có thể nhìn thấy rõ ràng nụ cười khinh bỉ trên khuôn mặt của người giấy nữ kia.