Valentina gỡ giấy bọc bánh hamburger: “Chị ăn đi.”
“Nhà hàng em khen ngon là quán McDonald này à?”
McDonald mới mở một chi nhánh cách nhà Tuệ Anh khoảng 300m. McDonald là cửa hàng đầu tiên cô làm việc bán thời gian trong 3 tháng khi đến Mỹ. Nhìn chung cô không thích cửa hàng này lắm. Khi Val tới nhà, cô đã phải kéo tay lôi con bé đi trước khi bố hoặc bà cô nhìn thấy nó. Vì vội, cô không kịp trang điềm, thay đồ, và bối rối khi bước đến cổng mới chợt nhớ ra điều đó. Val biết ý bèn đưa Tuệ Anh vào trong xe trước rồi lục trong túi xách mấy đồ trang điểm: “Kem BB, son, gương, lược đây, chị dùng đi. Chỉ đi ăn sáng thôi chắc ngần này là đủ rồi. À nước hoa nữa nè.” Trong lúc cô đang bôi kem BB, Val chuồi người ra băng ghế sau lấy một túi đồ và lựa ra đưa cho Tuệ Anh: “Em nghĩ áo này, quần này hợp với chị. Tí chị ra băng ghế sau thay đồ.”
Val chờ Tuệ Anh sửa soạn xong mất tới 20 phút. Thay đồ xong, Tuệ Anh ngồi ở băng ghế sau luôn. Val nén cười đánh vô lăng cho xe chạy: “Chị thấy ích lợi khi có bạn gái chưa?”
“Tôi không phải là bạn gái của cô!”
“Nhưng chị yêu em.”
“Đấy là...là...”
“Tới nơi rồi, chị yêu!”
Tuệ Anh nghĩ chắc Val nói giỡn vì cô chỉ thấy mỗi McDonald cho tới khi Val ra khỏi xe và mở cửa cho cô.
“Em ghét đồ ăn Trung Quốc. Hồi ở Mỹ đồ ăn Trung Quốc em thấy đã dở rồi, không ngờ hàng chính gốc còn dở hơn.” - Val nói sau khi nuốt xong miếng bánh. - “Em chết dở với ẩm thực ở Bắc Kinh. Mỗi ngày ở đây như địa ngục vậy. Em ghét thành phố này. Làm sao chị có thể sống được ở đây?”
“Quen rồi!” - Tuệ Anh không thích Valentina chê bai đất nước mình nhưng cô nén được. Val nhận ra Tuệ Anh mới sẵng giọng với mình. - “Em xin lỗi. Ý em là em không hợp với đất nước này, trừ chị ra“. Cô cười nịnh. Tuệ Anh chuẩn bị ăn thì có tiếng gọi cô và nói một tràng: “Tuệ Anh, phải Tuệ Anh không? Ôi cô này tóc vàng này là Valentina Xavier ở tuần lễ thời trang vừa rồi đúng không? Sao em quen được cô ấ vậy? Ấy giờ chị phải đưa bọn trẻ đi ăn đây, gặp lại em sau nhé!” Mãi đến khi cô ấy đi khỏi không kịp cho Tuệ Anh chào hỏi gì thì Tuệ Anh mới nhận ra đó là chị đồng nghiệp ở chỗ làm.
“Em vừa nghe cô ấy gọi đầy đủ họ tên của em ra thì phải?” - Val nhướng một bên mày.
Tuệ Anh gật đầu: “Em nổi tiếng mà nên đừng làm gì quá lố đấy. Ở đây lời đồn bay nhanh hơn cả gió.”
Valentina hiểu ý của Tuệ Anh rằng cô không đủ sức chống chọi lại những trở ngại về danh dự: “Em sẽ giúp chị.”
Tuệ Anh mỉm cười.
Sau bữa ăn sáng đậm chất Mỹ, hai người họ đi lung tung quanh Bắc Kinh. Đi qua chỗ nào hay hay thì họ dừng xe lại vào xem. Tuệ Anh hơi ngại vì con bé tóc vàng này nổi quá. Tất cả mọi người đều nhìn nó và chắc chắn sẽ bàn tán về nó.
Đến tối, họ ngồi ghế đá với hai cốc cafe nóng mới mua ở cửa hàng tiện lợi, hai chân rã rời. Thời tiết bắt đầu trở lạnh. Họ chỉ ngồi vậy, không dám có bất cứ hành động nào bất thường giữa hai người bạn, thậm chí khi ngồi trong xe họ cũng không dám hôn nhau. Tuệ Anh tới giờ vẫn không thể tin nổi cô bé người Mỹ ấy đã sang tận đây và tìm thấy cô, và càng không thể tin nổi sau ngần ấy năm cô vẫn thương cô bé ấy bằng một tình cảm rất dịu êm, không mong chờ, không hi vọng, chỉ đơn thuần là yêu thương. Sau những câu chuyện không đâu vào đâu, Tuệ Anh bỗng hỏi Val:
“Bây giờ em muốn làm gì nhất? Chị hỏi nghiêm túc đấy.”
Một chút buồn lướt nhẹ nhàng qua ánh mắt của Valentina. Val ngước nhìn lên bầu trời. Bầu trời Bắc Kinh đặc quánh sắc đỏ cam kì dị và liêu trai. Không ánh sáng của ngôi sao nào lọt qua được. Thành phố này luôn làm Val cảm thấy bất an và đôi lúc khó thở, như lúc còn ở Florida trong căn biệt thự rộng thênh thang luôn chỉ có một mình. Rộng lớn và bí bách.
“Em muốn gặp lại bố mẹ.” - Val nói rồi cúi xuống hai tay ôm mặt.
Tuệ Anh ôm Valentina vào lòng. Con bé bắt đầu khóc. Dù thế nào, dù nó đã bỏ trốn khỏi chính gia đình họ, dù nó đã sống tự lập, dù đã cắt đứt mọi liên hệ với họ, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, nó vẫn cần bố mẹ cùa mình.
Trước khi Valentina giúp cô, cô sẽ phải giúp con bé về với gia đình nó.