Giảng viên môn Kinh tế vĩ mô của tôi là một phụ nữ xinh đẹp người Nga, 32 tuổi, tóc sẫm màu, ngạo nghễ với đôi mắt xanh lá sáng quắc, đặc trưng của dân Đông Âu. Cô ấy có những phát ngôn hết sức sốc trong giảng đường, chẳng hạn: “Sau khi lấy được bằng, có anh chị nào tính đến việc ngồi ở đầu đường xin tiền không?” ngay ở buổi học đầu tiên. Tôi tạm gọi cô ấy là T. Sau hai tháng học với cô T, tôi nhận ra mình cần phải đưa cô ấy vào trong cuốn nhật ký này.
Cô ấy thật quá quắt!
Tôi không phủ nhận cô ấy giảng bài rất hay và rất có óc hài hước nhưng mà...
Cô T cho bài luận tôi điểm B đấy, bạn tin được không? Với lời phê: “thiếu tính sáng tạo”!
Nó là kinh tế, nó là vĩ mô, nó cần mẹ gì sáng tạo??? Nó có phải là văn học đâu!
Đờ mờ, đã gay còn lắm chuyện!
Cô T ấy là lesbian, cô tuyên bố ngay bữa đầu tiên khi có anh chàng chăm chăm nhìn vào mông cô ấy hơn là bài giảng. Cực kỳ yêu nước Nga dù cái nước đó nó kì thị cô kinh đi được, nên tôi ngờ cô là điệp viên của KGB cài cắm vào.
Lời thú tội thứ sáu: tôi không ưa cô T.