“Sắp đến sinh nhật Kim Chung Nhân rồi phải không?”
Lúc Độ Khánh Thù cùng Phác Xán Liệt đồng thanh lên tiếng, Bạch Hiền cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Các cậu sao lại biết sinh nhật Chung Nhân?”
“Vừa rồi Nai con ca đặc biệt gọi điện thoại nói cho bọn mình, sinh nhật Kim Chung Nhân là ngày mười bốn tháng một, bảo bọn mình nhất định phải nhắc nhở Bạch Hiền chú ý, nếu không Kim Chung Nhân sẽ khóc chết mất…”
Phác Xán Liệt cầm cái kẹo mút nhét vào trong miệng vừa ăn vừa trả lời, “Mà giờ mình mới nghĩ ra, Kim Chung Nhân đúng là một Ma Kết điển hình nha.”
“Ma Kết?” Bạch Hiền đột nhiên quay sang nhìn về phía bằng hữu.
Phác Xán Liệt bị ánh mắt đột nhiên trở nên sáng lấp của Bạch Hiền chiếu đến, nheo mắt lại nhếch miệng cười: “Đúng vậy, ngày mười bốn tháng một, Ma Yết điển hình… rối loạn lại trầm lặng…”
“Ồ… Hôm nay em nghe người ta nói, những người thuộc cung Kim ngưu và Ma Kết nếu ở chung sẽ rất ăn ý, là hai chòm sao vô cùng tương hợp.”
Bạch Hiền đột nhiên nhớ tới câu nói của Kim Chung Nhân khi ở nhà Lộc Hàm, lúc này mới hiểu được khi đó Kim Chung Nhân căng thẳng nhìn mình nói ra câu nói kia là có ý gì.
Bạch Hiền bất chợt nở một nụ cười, khóe mắt chẳng biết tại sao có điểm ướt ướt.
Chòm sao vô cùng tương hợp sao..?
“Cậu định tặng Kim Chung Nhân quà gì?” Phác Xán Liệt nhìn bộ dáng xúc động vạn phần của Bạch Hiền, liền thuận miệng hỏi một câu.
“Không biết nữa…” Bạch Hiền cảm thấy rất khó xử. Kỳ thực biết dù mình tặng Kim Chung Nhân cái gì thì đứa nhỏ đều sẽ thích, nhưng chính vì như vậy mới càng thấy áp lực.
Bạch Hiền trong giây lát chợt nhận ra mình đã thích cái bộ dáng vui sướng cùng nụ cười của Kim Chung Nhân mất rồi. Mỗi lần nụ cười trẻ con ấy lộ ra trên gương mặt trưởng thành kia liền trở nên lóa mắt, khiến cho Bạch Hiền cảm giác khi nhìn vào, tim mình liền tan chảy.
“Cậu có muốn mua một cái hộp lớn, sau đó trốn bên trong rồi đưa cho cậu ta?” Độ Khánh Thù ở bên cạnh gợi ý, “Mình cảm thấy Kim Chung Nhân kia nhất định sẽ sướng đến ngất đi, trực tiếp đưa đến bệnh viện cấp cứu.”
“Ý tưởng tuyệt vời!” Phác Xán Liệt cũng cảm thấy biện pháp này rất tốt, “Cậu ta thích cậu đến như vậy, cậu cũng nên đối tốt một chút…”
“Vậy trước giờ mình không đối tốt với Chung Nhân sao?” Bạch Hiền gật gật đầu, lại cảm thấy lời nói này của Phác Xán Liệt không đúng, “Đứa nhỏ này cả ngày ngượng ngùng đến kì quặc, bắt tay một cái cũng do dự mất nửa giờ..”
“Thì ra cậu là đang mong chờ skin ship hả?” Phác Xán Liệt cùng Độ Khánh Thù nhìn nhau cười gian xảo.
“Cái đó và skin ship không quan hệ!” Bạch Hiền vội vàng chối bỏ, đột nhiên cũng cảm thấy chột dạ, “Nhưng là nếu ở cùng một chỗ, cái đó…Mình tuy rằng chưa có yêu đương bao giờ, nhưng dù sao cũng biết nếu là người yêu thì nên làm cái gì..”
“Vậy cậu thử chủ động một chút đi.” Phác Xán Liệt đề nghị.
Bạch Hiền nghĩ nghĩ, cảm thấy cậu ta nói cũng có điểm đúng, nhưng rồi lại thấy vô cùng khó hiểu: “Các cậu nói xem tại sao lại vậy chứ? Vì sao Kim Chung Nhân từ lúc mới quen đã không bao giờ dám chạm vào mình? Mắc cỡ ngại ngùng.. giống như bọn con gái ý.”
“Bởi vì cậu ta rất thích cậu.” Lần này là Độ Khánh Thù tiếp lời, biểu tình đặc biệt nghiêm túc.
“A?” Bạch Hiền không nghĩ tới Khánh Thù lại thẳng thắn nói được như vậy, sửng sốt một lúc lâu mới phun ra một chữ.
“Eh. Xem ra cậu còn chưa biết?” Độ Khánh Thù vừa nói xong bản thân chẳng biết tại sao thấy thật ngượng ngùng, xoa xoa gáy lại tiếp tục nói, “Ngô Thế Huân đã kể với bọn mình sự tình của Chung Nhân. Cậu ta không phải là đã để ý cậu từ buổi tiệc mừng tân sinh thời điểm chúng ta học lớp mười sao?”
“Cái gì? Thật không?” Bạch Hiền đối với việc này đúng là không rõ ràng lắm. “Buổi dạ tiệc mừng tân sinh năm lớp mười? Lần đó mình hát《baby don’t cry》 ?”
“Đúng vậy, sau đó vẫn thầm lặng thích cậu cho đến khi lên trung học” Độ Khánh Thù liếc nhìn bộ dáng ngẩn ngơ của Bạch Hiền đã cảm thấy bi ai… Kim Chung Nhân không giỏi ăn nói cũng có điểm thái quá đi. Ôm ấp tình cảm tình cảm thầm mến khổ sở như vậy, Bạch Hiền ngay cả cụ thể rốt cuộc là thích thế nào đều hoàn toàn không biết.
“Nhưng là…” Bạch Hiền còn muốn nói điều gì, lập tức bị Khánh Thù ngắt lời: “Bạch Hiền, mình cảm thấy Kim Chung Nhân thật sự rất thích rất thích cậu. Cũng là bởi vì rất thích cậu cho nên đối với việc cậu chấp nhận lời tỏ tình, cậu ta đã cảm thấy như là giấc mộng. Cũng là vì cảm thấy rất không hiện thực, rất quý trọng cậu, mới có thể cái gì cũng không dám làm..”
Bạch Hiền chớp chớp mắt.
Độ Khánh Thù thật vất vả đem mấy lời quá mức buồn nôn không phù hợp với phong cách mình do đã thảo luận trước với Phác Xán Liệt nói cho hết, sau đó hít sâu một hơi, len lén quan sát phản ứng của Bạch Hiền .
Điều an ủi chính là biểu tình ngu ngơ hiện tại của Bạch Hiền, bộ dáng tựa hồ là hoàn toàn bị xúc động, rơi vào trạng thái trầm tư.
“Chúng ta thật đúng là tấm lòng cha mẹ lao tâm khổ trí…” Độ Khánh Thù lặng lẽ thì thào với Phác Xán Liệt.
“Vì hạnh phúc của Bạch Hiền, còn vì cái tên Kim Chung Nhân không biết tại sao qua miệng Ngô Thế Huân lại trở nên thật đáng thương…” Phác Xán Liệt cảm giác mình vừa làm một chuyện đặc biệt vĩ đại, cho nên bản thân cũng cần được ngợi khen.
“Cùng là cung Ma Yết, mình lại không có phức tạp như cậu ta!” Độ Khánh Thù nói.
“Cậu mà gặp được người trong mộng, nói không chừng Kim Chung Nhân cũng không bằng.” Phác Xán Liệt cười nhạo.
Độ Khánh Thù kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Thật á? Sao cậu lại nghĩ vậy?”
“...Mình thuận miệng nói nói, đừng coi là thật, mình cũng không biết nữa…” Phác Xán Liệt vò vò mái tóc, “Dù sao cũng có sách nào từng viết, nếu bạn gặp được người mình thích, sẽ trở nên vô cùng ngu ngốc..”
“Là vậy sao?” Thấy hai người chuyển đề tài từ vấn đề giữa Bạch Hiền và Kim Chung Nhân sang “Gặp được người trong lòng rốt cuộc sẽ có thay đổi gì”, Bạch Hiền nhún vai, nắm hai bàn tay lại.
Có lẽ bản thân hẳn là nên quan tâm tới đối phương nhiều hơn một chút mới đúng…