“Đây là nơi mà mình từng thấy trong mơ, từ cái hang tối kia đến cỗ quan tài băng này, cả người nằm bên trong nữa.” – Chân run rẩy đứng không vững, thủ lĩnh trẻ tuổi này sắp tè ra quần đến nơi rồi, nhưng vẫn không ngăn cản được tính tò mò.
Lại một lần nữa đến gần chiếc quan tài nằm tại trung tâm cái hang đang tỏa khí lạnh, tuy cảnh vật xung quanh có phần giống với trong giấc mơ nhưng người nằm bên trong lại không có dấu hiệu của sự sống, đương nhiên là không thể mở mắt.
Vốn định điều tra thêm về cái xác bí ẩn này, bỗng có tiếng chân từ đâu vang đến, tiếng chân nghe rất có lực, nghe như đang rất vội vã. Không nghĩ rằng nơi này lại có người thứ hai ngoài cậu, nhanh chóng trốn sau một tảng băng to có lẽ đã có niên đại khủng, tảng băng to đến mức dễ dàng che cơ thể của một thanh niên trưởng thành mà không để lộ ra bộ phận nào.
“Nàng hãy giúp ta trông chừng cái xác này, không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì được, khi thế thân đầu thai, bắt đầu bộc lộ sức mạnh, nàng hãy theo kế hoạch của ta mà làm.”
Trốn sau tảng băng, tuy có thể nghe thấy giọng nhưng lại không thể nhìn xem đó là nhân vật nào, lén lút nhìn trộm, vị trí khá xa nên chỉ thấy đó là một người đàn ông toàn thân mặc bộ đồ đen như màn đêm, đứng quay lưng về phía cậu nên không thể đoán được là ai, dáng người cao to, ước chừng đến 2m. Bên cạnh là một người thấp hơn, có lẽ là phụ nữ, cũng được mặc bộ đồ đen, che hết khuôn mặt.
Trong lúc suy nghĩ đoán mò, cây thương lúc này đang được cắm xuống nền băng rất chắc chắn, bỗng nhiên ngã xuống sàn như có ai tác động vào. Nghe tiếng động, hai tên bịt mặt cảnh giác hơn, không phát ra âm thanh nữa, thủ lĩnh trẻ tuổi nhẹ nhàng đặt hắc thương tựa vào tảng băng rồi tiếp tục quay mặt nhìn trộm. Chưa đầy 3 giây kể từ khi cây thương bị ngã, hai thân hình mặc bộ đồ đen đã xuất hiện trước mắt cậu.
Phản ứng của cậu tuy bị giật mình với sự xuất hiện đột ngột của đối phương, nhưng nhanh như chớp cầm thương tấn công người đàn ông cao to. Một đòn này có thể giết được một tên thú nhân, đã là đòn mạnh nhất của cậu.
Hắc thương tỏa ra sát khí được thủ lĩnh trẻ tuổi dùng sức tấn công, nhưng lại dễ dàng bị đỡ được, dùng tay chặn đầu cây thương đang hừng hực sức mạnh. Chưa kịp nhìn thấy cử động của người thân hắc y phục, một đạo quang từ trong người hắn bắn đến phía cậu, văng ra xa, lưng đáp vào băng rồi ngã xuống đất.
Máu từ miệng chảy ra, mắt mờ dần, không thể chống cự được, đây là lần đầu tiên cậu gặp cao thủ như vậy, duy trì không được lâu rồi ngất đi.
“Tên này là ai?” – Người đàn ông thân hắc y phục hỏi.
“Là thủ lĩnh của một đám thợ săn nhân loại ở vùng này thôi, nhưng lại được hắc thương lựa chọn. Chậc chậc, chúng ta nên xem lại tên này.” – Người phụ nữ vóc dáng mảnh khảnh, bộ đồ đen che kín người ôm sát lấy cơ thể, nhìn thấy đường cong quyến rũ của nàng.
“Hắn có sức mạnh gì không? Nhân tộc không thể sử dụng vũ khí của long tộc được. Các trưởng lão nói thế thân vẫn chưa được sinh ra, tên này rốt cuộc là thứ gì? Cây thương của hắn tìm đâu ra?”
“Là trong trận chiến với hổ vương, hổ vương được hắc khí từ cây thương ban cho sức mạnh, nhưng lại bị mất lý trí, ăn thịt đồng loại, chiếm luôn lãnh địa của các thú nhân khác. Lại nói, tên nhóc này có thể chiến đấu với hổ vương, còn cầm được hắc thương. Ta cũng khó hiểu như chàng.”
Người đàn ông tiến lại gần cậu bé bị đánh bất tỉnh nằm ở sàn băng lạnh giá, dùng tay nâng cằm nhìn rõ khuôn mặt hơn. Mặc dù hắc y phục che kín người, nhưng đôi mắt của hắn bỗng dưng sáng rực, nhìn xuyên thấu cả kinh mạch bên trong. Đôi mắt quét qua từng bộ phận trên người, dừng lại miệng của thủ lĩnh trẻ tuổi, nhíu mày và hỏi:
“Lưỡi bị cắt đứt rồi à?”
“Đúng vậy, là một tên không thể nói, trước khi ta đến đây, thằng bé vừa từ nơi khác đến sinh sống, chân bị tật, lưỡi bị cắt đứt, ta không thể điều tra được gì. Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà có đôi lúc ta nghĩ hắn không phải người thường.”
“Sao nàng lại nghĩ như vậy?””
“Lôi long đi ngang qua chỗ nào, sét đánh chỗ đó. 2 năm trước, Đông Vương Lăng Quang đã thân hình rồng bay ngang vùng này, sét đánh xuống làm chết rất nhiều thú nhân, dân trong làng cũng bị ảnh hưởng. Thằng bé cũng bị sét đánh trúng, nhưng không sao, cũng không có vết thương gì…”
“Ý của nàng…đây là thế thân? Các trưởng lão tiên đoán một tháng nữa thế thân mới được sinh ra. Từ trước đến nay, các trưởng lão chưa bao giờ tiên đoán sai.”
“Nhưng có thể lần này họ sai. Chúng ta vẫn chưa chắc chắn được điều gì cả, cần thêm thời gian.”
“Ta không tin đây là thế thân trong lời tiên tri của trưởng lão nói cho ta. Chỉ là tên con người có sức mạnh vượt trội hơn thôi.”
“Chàng sẽ làm gì với cậu bé này?”
“Ta tin chắc đây không phải thế thân ta bảo vệ nên nàng không cần phải lo, từ trước đến nay, ta không ưa nhân loại, ta đã thề gặp tên nào của nhân tộc thì sẽ để hắn sống không bằng chết.” – Tay siết chặt thành nắm đấm trắng bệch, tiếng xương kêu răng rắc, người đàn ông từ trong cơ thể phát ra luồng sát khí đỏ rực, kêu gọi thú nhân trong rừng tập trung đầy đủ.
“Chàng…làm gì vậy? Không được! Đây chỉ là một cậu bé. Chàng không thể làm hại người vô tội được!!!” – Vội vã ngăn cản hắc y nhân, nhưng lại bị sát khí của hắn đánh bật lại.
Rất nhanh, các thú nhân trong rừng tụ tập đầy đủ, xếp thành hàng có kỉ luật, không dám hó hé hay phát ra tiếng động nào.
“Các người có biết tên nhân loại này chứ?” – Chỉ với một tay, hắn dễ dàng nắm cổ áo xốc cậu lên, đưa lên cao, chân không chạm đất.
Cậu bé vẫn trong trạng thái bất tỉnh, không hề biết xung quanh đang xảy ra chuyện gì.
“BIẾT !!! HẮN TỪNG GIẾT ĐỒNG LOẠI CỦA CHÚNG TA!” – Tiếng thú nhân tức giận trả lời, cả hang động đông nghịt thú nhân ồ to lên.
“Cho các người tùy ý xử lý hắn, đừng để cho hắn chết là được. Hắn có động thái nào, phải báo cho ta” – Nở ra nụ cười nham hiểm, thả tay cho cậu rơi tự do, rồi quay lưng phũ phàng kéo tay người phụ nữ bí ẩn kia cùng đi.