Như có những cây kim sắc nhọn đâm vào, cơn đau kì lạ khó tả, hai tay ôm chằm lấy lồng ngực, sức mạnh như bị thứ gì đó hút sạch, Lăng Thiên không kịp phản ứng mà rơi xuống. Đột ngột bị mất sức mạnh, cậu đương nhiên chỉ có thể tự dùng cơ thể mà đáp đất. Vì cơ thể long nhân có thể tự lành lại nhanh chóng, mặc dù có ê ẩm hay gãy vài cái xương nào đó, nhưng đối với cậu chỉ là những vết thương nhẹ nào đó. Đứng dậy, phủi bụi quần áo, đầu óc choáng váng cố gắng quan sát xung quanh. Những thân cây khổng lồ đứng sát nhau, tán cây của nó che phủ hết ánh trăng không cho chút ánh sáng nào lọt vào.
“Đây là nơi quái quỷ nào vậy? Tối quá! Tự dưng lại bị rơi xuống đây.”
Đi dạo kiểm tra xung quanh, mò mẫm trong bóng tối để tìm lối ra nhưng xem ra là không thể, giống như đang lạc trong mê cung không lối ra. Sức mạnh bất ngờ bị mất đi, cố gắng bình tĩnh bản thân, hít một hơi thật mạnh. Khu rừng không có bất cứ tiếng động, ngay cả tiếng xào xạc của những cành cây cọ xát vào nhau do gió cũng không có, chỉ có tiếng bước chân của Lăng Thiên. Trong bóng tối tĩnh mịch, một giọng nói vang lên như thể đối phương đang ở sát bên cậu:
“Trở về đi! Về để gặp con rồng già kia lần cuối”
“Lại là giọng nói này! Chết tiệt! Ngươi muốn gì ở ta?”
“Đừng cố chấp nữa, rồng con! Nhân lúc ta chưa thức tỉnh hoàn toàn, nhân lúc ngươi còn có thể sử dụng sức mạnh và cơ thể này, trở về đi! Đây là việc làm nhân từ cuối cùng mà ta có thể làm lúc này.”
“Ngươi… nói cái gì vậy hả? Muốn lấy mạng của lão tử? Ngon thì ra đây so tài.”
“Long nhân yếu đuối như ngươi không có khả năng đâu, trở về đi! Trước khi ta hết kiên nhẫn.”
“Ngươi… tưởng ta tin sao? Không có chuyện gì với long giới đâu… Nhất định là vậy.”
“Sao ngươi cứ cố chấp liều mạng đi cứu lũ súc vật nhân loại kia, bọn chúng chỉ là thức ăn của long nhân chúng ta, ngươi có thấy ai đi cứu mạng lương thực của mình chưa? Ngu xuẩn!”
“Thức ăn? Ngươi nói gì vậy? KHÔNG! KHÔNG PHẢI! Chết tiệt! Có ngon thì lộ mặt đi, hay là nhát chết quá nên mới không dám xuất hiện!”
“Nhát chết? Hahaha!!! Ngươi là người thứ hai trên đại lục này nói ra câu này với ta. Nếu đã muốn chết rồi thì ta sẽ cho ngươi toại nguyện.”
Từ trong rừng sâu u tối, chỉ còn lại tiếng hét thất thanh của cậu vang khắp một vùng, rồi mọi thứ trở lại như ban đầu.
“Phụ vương, phụ vương… người mau tỉnh dậy đi.”
Đôi mắt có phần mệt mỏi, tròng mắt xuất hiện vài tia máu tơ, dần dần hé mở, thứ nhìn thấy đầu tiên là hình bóng người quen thuộc, miệng hé mở muốn nói gì đó nhưng không thể cất nên lời.
“Bệ hạ, người thấy trong người thế nào rồi?”
“Ư… ư… cơ thể ta….”
“Phụ vương, nếu người không khỏe thì nằm nghỉ thêm đi!”
Nắm chặt tay cha mình, không biết nên bày ra cảm xúc gì lúc này, cẩn thận đỡ Lăng Quang ngồi dậy, để lưng của ông tựa vào tường đá lạnh lẽo. Không giữ bình tĩnh như chồng mình, Tư Mỹ khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, òa khóc thật to.
Chỉ cần nhúc nhích nhẹ cơ thể là cơn đau khủng khiếp truyền đến, máu ở vết thương lại chảy ra, nhuộm đỏ lớp vải băng bó. Cảnh vật xung quanh khá quen thuộc, tường được dựng bằng đá thô lạnh lẽo, hàn khí tỏa ra làm cho người bên trong không khỏi rét run, trước mặt Lăng Quang cùng vợ chồng thái tử chính là song sắt được niêm phong bởi phong ấn sức mạnh, là một nhà lao ngầm kiên cố dành cho trọng tội ở Đông quốc. Dưới sự cai trị anh minh của Đông vương, tỷ lệ tội phạm giảm đáng kể, cho nên nơi đây dường như là bỏ hoang.
Nhìn tình cảnh hiện tại, không cần suy nghĩ cũng biết, trận chiến đã phân thắng bại như nào, chỉ là ông ngạc nhiên là đối phương vẫn nương tay, để cho kẻ địch sống sót. Nhưng ông biết thời gian tới chắc chắn sẽ không dễ dàng gì với tử thù.
“Lăng Kiệt, Tư Mỹ… hai đứa… không sao chứ?”
“Tụi con không sao, chỉ là hít sương độc nên cơ thể vẫn còn khó chịu, nhưng chung quy đã ổn rồi. Phụ vương, người thấy trong người thế nào rồi?”
“Ta ổn… không chết được đâu… Lăng Thiên… thằng bé… đâu rồi?”
“Phụ vương… Lăng Thiên vẫn chưa rơi vào tay bọn chúng đâu. Ít nhất là lúc này…”
“May quá… gia đình chúng ta… không sao là tốt rồi….”
“Bệ hạ, người đừng cố gắng nữa, người nghỉ ngơi đi, có tụi con ở đây canh cho người.” – Tư Mỹ nhẹ nhàng dùng chiếc chăn bông cũ nát của nhà tù, cẩn thận đắp cho ông, còn Lăng Kiệt đỡ ông từ từ nằm xuống.
Vì vết thương quá nặng, mà ngay cả cơ thể long nhân cũng không thể lành lại ngay lập tức, thậm chí còn trở nên tệ hơn, Lăng Kiệt biết đối phương không phải là hạng tầm thường, mà là cao thủ đứng trên tứ vương của long giới, lòng anh tràn ngập thắc mắc nhưng với tình hình hiện tại thì đúng là không nên hỏi. Lăng Quang lúc này cơ thể nóng bừng lên, ông quay lại trạng thái hôn mê, Tư Mỹ lo lắng đứng dậy, đến gần song sắt, lớn tiếng:
“Này, có ai bên ngoài không? Mau cứu người đi, có người bị thương nặng lắm rồi!!! Mau gọi thầy thuốc đi!!!”
“Ầm ĩ cái gì thế kia? Câm mồm!” – Đáp lại lời cô, một tên lính mập mạp, bụng phệ bước vào, dùng thương sắt đánh vào song tù tạo ra tiếng vang chói tai. Tư Mỹ hoảng hốt đi lùi lại, nhưng như vậy không làm cô bị yếu thế.
“Phản đồ! Không biết ngươi ăn cơm thừa của tên Khang Du kia mấy bữa mà dám quay lưng với chúng ta? Bà đây mà thoát ra ngoài được thì lũ các ngươi không còn mạng đâu.”
“Ha… Nói ngon ghê nhỉ? Chung hội với các người thì cả nhà ta bị diệt luôn à? Nghe đây, Hắc Minh đại vương đã lấy lại được vương quyền, các ngươi rồi cũng sẽ bị giết cả thôi. Hahaha!” ¬– Nói xong, hắn bỏ ra ngoài, chỉ còn lại tiếng cười ngạo nghễ, bỏ lại Tư Mỹ chửi rủa ầm ĩ.
Cô tức giận, xoay lưng đi vào bên trong ngục tù, khuôn mặt buồn rầu, ôm chằm lấy chồng mình rồi lại khóc nức nở. Lăng Kiệt ôm cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng, hai tay xoa mái tóc dài của vợ mình, cảm giác bất lực làm anh phải căm giận bản thân mình, vì không biết bây giờ phải nên làm gì. Khóc một lúc thật lâu, cô mới lấy lại bình tĩnh, hai tay vụng về lau nước mắt, giọng nói nấc từng câu hỏi:
“Hắc Minh đại vương? Là ai thế?”
“Anh cũng không biết. Long giới bỗng dưng xuất hiện một con rồng có sức mạnh khủng khiếp như vậy, thật là chuyện lạ. Lại còn quen biết với Khang Du, Minh Sơn. Có lẽ… chúng ta phải đợi phụ vương tỉnh dậy rồi mới hỏi rõ được.”