Long Vương Dị Giới

Chương 30: Bắt về



“Phụ vương, sức mạnh của con đang tăng lên. Người nhìn xem!”

Bàn tay duỗi ra rồi chuyển thành nắm đấm, xung quanh là hắc khí bao bọc, nhẹ nhàng xoay cổ tay, nam nhân long nhân này đấm vào khoảng không phía trước, tạo ra luồng sát khí màu đen làm vỡ những bậc cầu thang lấp lánh vàng nguyên khối của hoàng cung.

Sức mạnh của nam nhân đáng sợ đến mức chỉ cần đấm nhẹ thôi là không chỉ phá vỡ vật thể mà còn kéo theo cơn gió lốc xoay quanh cơ thể hắn, dường như là để bảo vệ người sử dụng kĩ năng này.

“Nhi tử của ta! Rất hay! Con đã tiến bộ hơn rồi! – Vì bậc thang đã bị phá hủy nên ông đành chọn cách bay xuống, đáp trước mặt nam nhân với khuôn mặt hung dữ này, một tay đặt lên vai của đối phương vỗ nhẹ, hết lòng khen ngợi.

Khang Quân hai tay chắp lại cảm ơn cha mình, nhìn bàn tay vừa phát ra thứ sức mạnh khủng khiếp kia, trong lòng không khỏi phấn khích, hai mắt đỏ ngầu, răng nanh mọc dài ra, ai nhìn cũng khiếp sợ. “Phụ vương, con thật muốn tỉ thí với thằng nhóc đó. Nghĩ đến cảnh thằng nhóc đó thất bại dưới chân con, cố gắng vùng vẫy để tránh nanh của con, nếm máu của nó làm cho cơ thể con lại sảng khoái lạ thường.”

“Hahaha! Chớ vội, rồi ngày đó cũng sẽ đến thôi. Thời khắc mà vị vua thật sự của đại lục hồi sinh đã gần kề rồi, chắc chắn người sẽ cần một lượng máu tươi để bổ sung cơ thể. Con không được ăn uống phung phí nữa.”

“Phụ vương, con biết rồi. Nhưng phải công nhận máu thịt của những tên nô lệ này thật ngon. Vị vua kia thật biết thưởng thức! Long nhân chúng ta làm chủ trời đất đương nhiên phải ăn thịt kẻ yếu rồi, thật muốn bỏ luật lệ này.”

“Yên tâm, khi ngài trở lại, luật lệ này chắc chắn sẽ bị bỏ đi. Đến lúc đó Khang gia ta một lần nữa đứng đầu đại lục.”

“Lăng Thiên, mau cạn ly nào. Đêm nay không say không về nhé!” – Mộc Vu tay cầm cốc nước bằng gỗ, bên trong chứa đầy thứ chất lỏng lên men màu tím, nồng nặc giơ trước mặt tiểu long nhân.

Lăng Thiên quá đỗi bất ngờ với không khí tiệc tùng vui vẻ như vậy, mọi người đều say khướt, nói những lời sáo rỗng, có người thì say mèm ôm nhau nằm đất, có kẻ thì ngủ luôn trên bàn ăn phát ra tiếng ngáy khủng khiếp.

“Eo ơi… Không phải chứ! Hỗn loạn quá vậy, thật không ra thể thống gì.” – Bất ngờ, Mộc Vinh choàng vai cậu, cốc rượu bằng gỗ để gần mũi của cậu, mùi rượu sộc lên mũi làm cho Lăng Thiên khó chịu, đẩy Mộc Vinh ra.

“Cái tên này?! Tiệc của nhân loại đều như vậy à? Thật khủng khiếp.”

“Long nhân đại nhân, bọn họ là đã quá say rồi. Người đã ăn no chưa? Mời người dùng chút trái cây tráng miệng.” – Nữ tử nhân loại xinh đẹp không biết từ lúc nào đã đến gần cậu, hai tay cầm giỏ tre được đan tinh xảo đựng rất nhiều các loại trái cây tươi.

Lấy đại một quả táo được rửa sạch sẽ, cắn một miếng, liếc mắt nhìn tiểu mỹ nhân này, cũng không thể nào làm cậu động lòng mà làm tâm trạng tốt hơn trước “bãi chiến trường” tiệc tùng này. “Mỗi bữa tiệc đều như vậy?”

“Đúng vậy. Cánh đàn ông đều như thế, uống rất nhiều và nằm ngủ tại bữa tiệc. Họ sẽ tỉnh sớm thôi. À quên, tiểu nữ tên là Vân Kiều. Long nhân đại nhân, không biết chỗ của người có như vậy không?”

Vừa nhai, đáp lại câu hỏi của cô, Lăng Thiên khinh thường ra mặt: “Làm sao mà giống vậy được, chúng ta là rồng, mọi thứ đều có quy tắc, trong bữa ăn không được nói, không được say bét nhè như thế, không được nằm trên bàn ăn và nhiều thứ cấm khác. Như vậy thì chẳng ra giống gì cả!”

Nữ nhân xinh đẹp đứng gần cậu không nói gì nữa, cả hai nhìn ánh lửa bập bùng kêu tí tách giữa bữa tiệc kia, im ắng một hồi, Lăng Thiên ném quả táo đang ăn dở đi, lên tiếng: “Tại sao trong bữa tiệc, ta không thấy có nữ nhân nào?”

“Long nhân đại nhân, phái nữ không thể ngồi chung mâm với cánh đàn ông được, chúng ta chỉ được dùng bữa ở bếp, nhiệm vụ của nữ nhân là nấu ăn và dọn dẹp tàn dư của bữa tiệc.” – Cô gái nhìn cậu, phụt cười nghĩ cậu đúng thật như người từ đâu rơi xuống, ngay cả những quy tắc cơ bản sinh hoạt cũng không biết.

“Chỗ của ta không như thế. Chị dâu vẫn ngồi ăn cùng với phụ vương và đại ca.”

“Phụ vương? Long nhân đại nhân… người là?” – Nghe đến đây, cô gái giật mình làm rơi cả giỏ tre làm trái cây lăn lốc trên mặt đất.

“Sao thế? Có gì à? Ta là nhị hoàng tử của Đông quốc, cơ mà cô không biết cũng đúng, ta chưa từng nói với ai ở đây mà. Ta không ăn thịt cô đâu, hoảng sợ cái gì?”

Mộc Vu xuất hiện đột ngột, ôm choàng lấy hai người, nồng nặc men rượu, muốn nói gì nhưng lại nôn ra một bãi bốc mùi, Lăng Thiên đá cậu ngã sõng soài, cả hai may mắn đã né được “tuyệt chiêu” dơ bẩn kia kịp thời.

“Cái tên chết tiệt này, gớm chết đi được!” – Lăng Thiên hận không thể đá cậu văng ra xa hơn, tức giận tránh xa ra, lấy tay bịt mũi.

Nhìn thấy tình cảnh có vẻ hơi quá đà, Vân Kiều nhanh nhẹn lên tiếng: “Long nhân đại… à không nhị hoàng tử. Đã muộn rồi, người nên trở về nghỉ ngơi. Chỗ này cứ để cho chúng tôi lo. Khi họ tỉnh, tôi sẽ bắt họ phải xin lỗi người.”

Không đáp lại, bực bội bước đi, né tránh những tên say khướt nằm ngủ tại chỗ, tắc lưỡi khinh bỉ.

Trời đã khuya, mặt trăng bị mây đen che khuất, sấm chớp nổi lên từng cơn đáng sợ như muốn xé rách bầu trời, cơn sấm gầm vang khắp núi rừng, làm cho những kẻ say xỉn bét nhè nằm la liệt trên đất phải choàng tỉnh, Lăng Thiên ngước mặt lên bầu trời, nheo mắt lại nhìn đám mây đen khổng lồ che hết cả mặt trăng đang tích điện kêu xoẹt xoẹt kia.

“Sấm sét này… ”

“Lăng Thiên, xin lỗi cậu, là chúng tôi say quá. Cũng may là có cơn sấm khủng khiếp vừa rồi mới giật mình tỉnh giấc, để chúng tôi đưa cậu về nghỉ ngơi.”

“Tránh xa ta ra! Hai ngươi bốc mùi quá! Xùy xùy!” – Bịt mũi, tay huơ huơ ra hiệu anh em nhà Mộc đứng lùi lại phía sau, nhăn mặt nhìn hai người khó xử đứng gãi đầu.

Từ trên trời đáp xuống một dáng người to lớn, tiếng đáp đất của hắn gây ra tiếng động vang dội cùng luồng gió mạnh như cuốn bay mọi thứ, xung quanh mịt mù khói bụi cùng đất đá, anh em Mộc và Kiều Vân xinh đẹp cũng bị cuốn bay va vào bàn tiệc gần đó, vì quá bất ngờ nên chính bản thân Lăng Thiên cũng không thể tránh được, hai bàn tay nổi lên lớp vẩy tạo thành bộ móng vuốt bám xuống mặt đất cố định nhưng vẫn bị gió thổi kéo lê tạo thành cái vệt dài ma sát với đất tạo ra tia lửa điện.

Từ trong màn khói mờ mịt là bóng dáng của một người đàn ông, đầu có sừng, cơ thể vạm vỡ, thỉnh thoảng nổi lên vài tia sét màu đỏ âm ỉ.

“Nghịch tử! Còn chưa chịu về?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lăng Thiên từ tư thế phòng thủ, chuyển sang ngạc nhiên, cậu há hốc mồm chết đứng nhìn dáng người đang di chuyển đến gần mình, lắp bắp nói: “Phụ… phụ vương…”

Thân ảnh ngày càng tiến đến gần hơn nữa, hiện rõ dần là một tên long nhân, thân mặc kim phục, mái tóc dài màu trắng, đuôi mắt có vết sẹo dài, trong miệng phát ra tiếng gừ nhè nhẹ. Tiểu long nhân được người nơi đây xem như anh hùng, giờ đây lại như một con thú con đứng trước thú lớn, cơ thể của cậu như thu nhỏ lại đối diện ông.

“Nghịch tử, lợi dụng lúc ta không để ý dám trốn xuống đây làm loạn?”

“Phụ vương… con…”

“CÂM MIỆNG! Còn không mau theo ta về.”

Bị quát, Lăng Thiên không dám lên tiếng nói, cậu quay mặt lại nhìn dân làng đang hoang mang với ánh mắt đầy tiếc nuối, không ai dám đứng ra ngăn cản đại long nhân này, đương nhiên họ cũng cảm nhận được long nhân to lớn có quyền lực hơn tiểu long nhân này thế nào.

Mộc Vu cho dù sợ hãi, chân tay run bần bật không thể đứng vững, đáy quần xem ra đã ướt, nhưng vẫn cố gắng từng bước tiến lại gần cha con họ Lăng, lời nói sợ sệt không tròn câu: “Long nhân đại nhân, Lăng Thiên… à không tiểu long nhân này là… anh hùng của dân làng. Ngài ấy đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều. Xin… người đừng làm khó cậu ấy.”

Lăng Quang đã tức, nhìn thấy nhân loại làm cho ông tức thêm, liếc mắt nhìn Mộc Vu, nghiến răng hỏi lại: “Ngươi là ai? Dám gọi thẳng tên con trai ta?”

“Phụ vương… đừng làm hại cậu ấy… Con sẽ theo người về” – Nhìn thấy cha mình sắp không thể kiểm soát, cậu giơ hai tay ngăn cản ông tiến về phía Mộc Vu.

“Lăng Thiên, cậu tránh ra đi. Cậu là ân nhân của thôn chúng tôi, chẳng lẽ lần này chúng tôi không bảo vệ được cậu.” – Mộc Vu lấy hết sự can đảm mà đẩy Lăng Thiên ra, ngước nhìn thân ảnh cao to đáp. “Long nhân đại nhân, cậu ấy đã cứu mạng tôi cùng anh trai trong rừng, là người đã lên tận ngọn núi kia phá vỡ tảng đá chặn dòng nước. Cậu ấy không có hại chúng tôi.”

Lăng Quang không nói gì, từ trên cao đáp xuống, quỳ sau lưng ông là đội quân tinh nhuệ của hoàng đế, vào tư thế rồi giơ vũ khí kim loại được phản chiếu ánh mặt trăng về phía thôn làng, còn ông thì hóa thành chân thân là một con rồng khổng lồ. Lăng Thiên hiểu ý của ông, cậu quay mặt lại nói với Mộc Vu vài lời trước khi rời đi: “Cảm ơn mọi người bữa tiệc nhé. Ta thấy rất vui, có dịp thì chúng ta sẽ gặp lại.”

Dân làng đồng loạt đứng lên, cúi đầu chào xem như lời cảm ơn, Lăng Thiên sừng sỡ vài khắc, gật đầu cười rồi leo lên đầu con rồng, bị đám lông trên đầu nó che khuất, không còn thấy bóng dáng của cậu nữa. Con rồng như một tia chớp xoẹt qua, lao vút lên trời, theo sau là đội quân của ông.

Tốc độ ngày càng tăng, chẳng mấy chốc đã ra khỏi vùng đất của nhân loại, tiến vào địa phận của long nhân, Lăng Thiên ngồi trên đầu con rồng to lớn, gió thổi mạnh làm cho mắt cậu cay xè, hai tay bám chặt vào hàng lông dày đặc.

Mây đen đã xua tan, trả lại mặt trăng cho màn đêm, nhìn ngược xuống bên dưới là biển sâu đen kịt dần dần bị những tầng mây che khuất.

“Phụ vương, con… ”

“Cái gì cũng không cần nói nữa.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv