Sau một năm giam lỏng tại Đông cung, cuối cùng ngày tháng tự do của Tư Mỹ cũng đã đến, cô cùng Lăng Thiên ra ngoài dạo chơi, xem bên ngoài thay đổi thế nào, cậu cũng không ra ngoài kể từ khi tỉnh dậy, bản tính tò mò trỗi dậy. Cả hai sửa soạn chỉn chu cho chuyến khám phá dân chúng ngoài thành.
“Lăng Thiên, Tư Mỹ… hai người đi đâu đây?” – Lăng Quang mỗi ngày đều đến đây sau buổi thiết triều, từ xa thấy bóng dáng hai long nhân đang lục đục cho đồ vào túi da cao cấp chỉ được người trong hoàng tộc sử dụng, đồ đạc được ném tùy tiện vào bên trong đến mức ông nghĩ cả hai muốn dọn cả Đông cung đi cùng.
“Phụ vương, con ra ngoài.” – Lăng Thiên một tay vừa bỏ đồ vào túi, thuận miệng trả lời, loay hoay sắp xếp.
“Ra ngoài? Đi đâu? Con đi mà không định xin phép ta?”
“Bệ hạ, một năm con bị giam lỏng rồi, lần này người phải cho chúng con ra ngoài để giải khuây chứ.” – Tư Mỹ dọn xong túi đồ to khủng khiếp, đeo sau lưng, nhanh chóng đáp lời.
Lăng Quang không biết nói gì nữa, chỉ biết thở dài ngao ngán rồi hất tay ra lệnh cả hai nên nhanh chân rời khỏi đây, giam giữ một năm, ông không có tư cách gì để ép bọn chúng ở im trong nhà được nữa.
Không thể chậm trễ nữa, chạy như bay ra khỏi cửa chính của Đông cung, Lăng Thiên ngạc nhiên nhìn xung quanh rồi “ồ” lên, đây là lần đầu tiên cậu rời khỏi nhà, tự mình ra ngoài khám phá, còn về phần Tư Mỹ, cũng đã khá lâu rồi cô mới có dịp dạo chơi đây đó ở long giới. Bên ngoài Đông cung uy nghiêm, tráng lệ là khu dân cư đông người tấp nập, ven đường là những gian hàng được trang trí ấn tượng. Mặt trời vừa lên cao, cũng là thời gian mà người dân nơi đây bắt đầu ngày làm việc mới, trẻ con thì ùa ra đường, chơi những trò dân gian, người lớn thì bày hàng hóa, mùi thức ăn thơm phức từ các hộ kinh doanh ăn uống lan tỏa trong không khí.
Hôm nay tâm trạng của Tư Mỹ đặc biệt tốt, cô đóng vai là hướng dẫn viên vừa đi vừa giới thiệu cho Lăng Thiên, Lăng Thiên thích thú cực kì, ngang qua chỗ nào cậu đều ghé vào nhìn thử, còn mua vài thứ đem về. Khứu giác của cậu nhạy bén hơn so với long nhân bình thường, dễ dàng ngửi được mùi thịt nướng từ xa, lập tức tìm đến tìm nơi phát ra.
“Đây là… món gì thế? Mùi thật thơm. Ta muốn thử.” – Với sức mạnh hiện tại, cậu bỏ xa Tư Mỹ, một mình đến tiệm thịt nướng đầu khu phố, nhìn vào những xiên thịt đang được chế biến trên bếp than đỏ hồng, không nhịn được liền ăn thử một xiên.
“Cậu bé này từ đâu đến? Tôi bán ở đây lâu năm rồi mà chưa gặp cậu bây giờ, tiệm của tôi có tiếng ở Đông phương, nếu là người từ khác đến thì không nên bỏ qua tiệm của tôi đâu. Khà khà. Cậu muốn ăn bao nhiêu chỗ tôi đều có đủ.” – Ông chủ tiệm hiền lành cười nói, chọn những xiên thịt vừa chín nóng hổi đặt lên đĩa giấy bình dân đưa cho cậu.
Tư Mỹ vừa đuổi kịp đến, hoảng hốt nhìn thấy “chiến lợi phẩm” của cậu trên bàn, số thịt nướng mà cậu đã ăn, không biết phải đếm thế nào nữa, chủ tiệm cười sảng khoái, mỗi ngày chỉ cần một người khách có sức ăn khỏe như Lăng Thiên thì ông nhanh chóng phát tài. Thấy Tư Mỹ đang bước đến chỗ mình, đang ưỡn cái bụng no căng cứng, Lăng Thiên đứng dậy:
“Chị dâu, có muốn thử không? Thịt nướng… rất ngon.”
“Ờ.. ờ.. thử. Lăng Thiên à, ăn thế này thì chẳng mấy chốc Đông cung nghèo mất.”
Bưng đến bàn của hai vị khách đặc biệt này những cây xiên cuối cùng của tiệm, hôm nay ông được đóng cửa sớm, bày ra bộ dáng vui vẻ.
“Tiểu thư, mời cô. Nếu cô muốn ăn thêm thì ngày mai lại đến nhé, tiệm của chúng tôi hôm nay… thái tử… phi…Hạ thần có mắt như mù, không biết sự hiện diện của thái tử phi… - Ông chủ tiệm sợ hãi quỳ rập xuống đất cung kính hành lễ thu hút người xung quanh, ai nấy đều sợ hãi bày ra tư thế chào đón.
Tư Mỹ giật mình nhận ra là lúc nãy vội quá, cô quên mang theo khăn che mặt, thở dài ra lệnh mọi người đứng dậy, không còn không khí nhộn nhịp lúc nãy, cả con đường sinh hoạt trong im lặng, Lăng Thiên chớp mắt khó hiểu, lắp bắp hỏi:
“Chị dâu, bọn họ… làm sao thế. Chúng ta… đáng… sợ đến thế sao?”
“Haiz… Em nhìn thân phận của mình đi, cũng may bọn họ không nhận ra em, đem cái chức danh nhị hoàng tử ra ngoài thì bọn họ chưa chạy là may, phục vụ cho em là mừng rồi. Lần sau ra ngoài nhớ cải trang cho khác chút.”
Lăng Thiên gật đầu, không khí không còn như lúc nãy, cảm thấy có chút nhàm chán, thúc giục Tư Mỹ cùng cậu khám phá chỗ khác. Sau khi thanh toán xong, cả hai tản bộ đến một gian hàng nhỏ bán đồ trang sức và mỹ phẩm, Lăng Thiên đương nhiên không hứng thú với chỗ này nhưng Tư Mỹ cứ nhất quyết bắt cậu phải đợi.
“Thái tử phi, tiểu nhân khuyên cô nên dùng loại này, vừa dưỡng tóc lại vừa có thể dưỡng lông đuôi, là sản phẩm bán chạy nhất ở bổn tiệm.”
Tư Mỹ bị lời quảng cáo làm cho mụ mị đầu óc, tin tưởng mà đồng ý mua những sản phẩm chẳng biết có thật sự công dụng như lời đồn này. Lăng Thiên một bên đứng dựa vào cột, ve vẩy chiếc đuôi dài đen bóng kèm dải lông bên trên màu bạch kim óng ánh nhìn Tư Mỹ bị dụ mua những thứ chất lỏng kia.
Người phụ nữ đang tư vấn cho Tư Mỹ, liếc mắt thấy Lăng Thiên đang chán nản chờ đợi, cảm thấy có tư vấn cho cậu cũng vô dụng, căn bản vì cậu đã đẹp sẵn. Cuối cùng Tư Mỹ đã xong, không chờ được nữa mà nắm tay cô kéo mạnh ra ngoài, đột ngột bị lôi đi, cô biết Lăng Thiên chờ đợi hết kiên nhẫn, cố gắng giải thích:
“Những thứ này phụ nữ cực kì thích, nếu em đang để ý cô nào, hãy tặng họ thứ này hoặc là cùng họ đi - ”
“Nó không có tác dụng.”
“Sao em lại nói thế? Nó có tác dụng làm đẹp cho phái nữ đó, mà còn làm đẹp cho lông đuôi nữa, em cũng nên - ” – Ngước mắt nhìn đuôi của đối phương, Tư Mỹ nghĩ mình không nên quảng cáo sản phẩm này làm gì, những gì phụ nữ cần, cậu đều có bao gồm cả làn da, độ óng mượt của tóc và lông đuôi.
Tư Mỹ đỏ mặt bỏ đi bỏ lại Lăng Thiên khó hiểu, cậu nhìn đuôi của mình rồi lắc đầu vội vã đuổi theo cô. Bất chợt, cơ thể của cậu khựng lại, Tư Mỹ ngạc nhiên không thấy em trai đuổi theo mình nữa, cô quay lại hỏi:
“Có chuyện gì vậy Lăng Thiên? Em không sao chứ?”
“Chị dâu. Có người đến.”
“Thì đây là nơi buôn bán mà, người đến là chuyện bình thường mà. Em sao thế? Mặt nghiêm trọng quá.”
“Là cả đoàn người, rất đông, tiếng bước chân rất theo tiết tấu, xem ra là quân đội. Chị dâu, đứng đợi em, em đi xem thử.”
Chưa kịp lên tiếng, Lăng Thiên phóng lên không trung, bay đến vị trí phát ra tiếng, dừng chân tại một tòa nhà bằng đá cao trong thành phố nhìn xuống. Bên dưới là đoàn người thân mặc giáp chỉnh tề, tay cầm vũ khí, đi đầu là ba người cưỡi trên tuấn mã có sừng. Đoán chừng ba người này có thân phận nhỏ, đoàn người này đi đâu dân chúng tách ra nhường đường đến đó, hướng về phía Đông cung. Lăng Thiên lần đầu được ra bên ngoài, có quá nhiều thứ bất ngờ với cậu, tò mò mà theo dõi họ.
Người đi đầu bất chợt ra lệnh dừng lại, tiếng dậm chân của đoàn quân vang lên, tiếng vũ khí chạm xuống mặt đất, liếc mắt nhìn xung quanh, người đàn ông cảm thấy xung quanh bản thân mình đang có ai đó theo dõi, hét to:
“Là kẻ nào đang trốn, mau ra đây cho bản vương, đừng trách bản vương vô tình.”
Lăng Thiên núp sau cây cột trên tòa cao ốc, thầm nghĩ:
“Vương? Ông ta là vua? Là một trong tứ vương của long giới? Hừ, nghênh ngang dẫn quân đến đây, thật không xem ai ra gì.”
Không có hồi âm, người đàn ông dẫn đầu đoàn người phát ra tinh thần lực dò xét xung quanh, vị trí của Lăng Thiên dễ dàng bị lộ, binh lính nhanh chóng áp sát đến chỗ cậu, áp giải cậu đến trước mặt ông.